– Đụ mẹ tụi mày tau đi “đái” (từ nay tục quá mọi người thông cảm nguyên văn nó vậy) có chút mà tụi mày bắt tau phải đạp xe về – (sax uýnh lộn mà còn đi ấy nửa cha =)))
Thì ra ông nào xui bị cả đám giao nhiệm vụ chạy xe đạp của tôi về đang cọc cạch đạp xe vào cổng… mặt mày nhăn nhó… ông Kha lên tiếng:
– Haha thôi coi như hy sinh vì thằng em tau… dzô cụng ly cho vui vẻ mày.
Tiếng cười đùa lại ồn ào… hơn 30 con người mà… Dzô một tiếng rõ to… tôi tu hết 1 ly bia trong sự vỗ tay hoan hô của bàn dân thiên hạ… ông Huynh vỗ đùi đanh đách…
– Khá khá lắm em trai… dzô tiếp anh em… – ổng giơ ly bia lên, tay kia đưa ly khác cho tôi…
Con nhỏ liền trừng mắt nhìn ông Huynh rồi giật ly bia uống ực ực hết sạch ly trong sự ngỡ ngàng của tất cả… Xong quay qua tôi…
– Nghỉ. Không uống nửa!
Cả đám lại được dịp cười sảng khoái 1 lần nửa…
– Thôi em gái nói vậy rồi thì để thằng em nó nghỉ… anh em mình làm tiếp…
– Đúng… ăn đi, thằng em ngồi chơi với tụi anh…
Tôi gật gật đầu cười ngượng nhìn con nhỏ… ánh mắt con nhỏ vẫn lạnh như băng… tôi thở phào gắp 1 miếng thịt… con nhỏ lấy đũa đập vô đũa tôi làm rớt miếng thịt rồi quay ra nói với nhỏ phục vụ đứng gần đó…
– Chị làm dùm 1 tô cháo thịt bầm. – Con nhỏ quay qua tôi nói tiếp – hổng được ăn mấy món này.
Quê độ thiệt, trước mặt đông người mà con nhỏ cứ làm như không có ai tồn tại không bằng… Ông Kha lắc đầu…
– Hahaha… thôi xong đời mày rồi M ơi… chưa gì đã… hahaha…
Cả đám cười rần… (có cái lỗ nào cho tôi chui xuống trốn không trời)… Ông Kha cũng hay… chỉ có một đêm mà huy động được hơn 30 anh em giúp tôi… Thực sự… ổng là người đầu tiên giúp đỡ dẫn dắt tôi trong những ngày đầu bon chen ở đất Sài Thành này… đúng là một điều may mắn của tôi.
Cuộc vui chè chén kéo dài đến gần sáng… còn tôi chỉ được chè chén với ly nước ngọt và tô cháo thịt @@… Ông Kha phải ở lại tiếp tục tăng 2 với mấy ông kia… tôi được 2 anh với con nhỏ áp tải về nhà… Đuối kèo thiệt…
– Cảm ơn 2 anh – tôi đưa tay bắt. (Đừng bắt tay thiệt nha mấy ba tay con đau)
– Có gì đâu thằng em mày khách sáo quá… tụi anh về đây… 1 ông đi ngang thầm thì vào tai tôi – con nhỏ ngon thiệt chúc mừng hahaha…
Hai ông anh phóng xe đi, con nhỏ đỡ tôi nằm xuống…
– Ngủ đi…
– Còn…
– Ngủ đi nói nhiều…
Tôi cũng chẳng quan tâm, nằm nhắm mắt suy nghĩ… Con nhỏ ngồi ôm chân thu lu 1 góc nhìn vào cái máy tính… nhỏ mở 1 đoạn phim hài ra… tiếng phim hài nho nhỏ… nhưng chẳng làm được đứa nào cười. Thực sự… rất khó đoán được cảm xúc của tôi lúc này dành cho con nhỏ, cảm giác ấm áp vì sự quan tâm chăm sóc của nhỏ, một chút ác cảm vẫn còn, chẳng biết con nhỏ nghĩ gì về tôi, đối với tôi như thế nào khi tôi chẳng nói gì chẳng quan tâm gì tới con nhỏ… vậy mà con nhỏ lại dành một sự chú ý đặc biệt cho tôi như vậy… Ngay cả việc lúc chiều rõ ràng con nhỏ đã dứt khoát cắt đứt quan hệ bạn bè với mấy đứa kia chỉ vì tôi bị đánh… thật kỳ lạ. Rồi những giọt nước mắt của con nhỏ nữa, nhỏ đâu cần thiết phải rơi nước mắt vì 1 thằng nhóc xa lạ như tôi chứ… Chợt tôi quay qua nhìn con nhỏ… sax… nước mắt đang rơi trên mắt con nhỏ… gương mặt con nhỏ đã mất đi vẻ kiêu kỳ thường ngày… tôi vội ngồi dậy chọt chọt vào vai con nhỏ…
– Nè nè… sao tự nhiên khóc… nè nè…
Con nhỏ không nói gì… tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt con nhỏ… Chợt con nhỏ quay qua ôm chầm lấy… gục đầu lên vai tôi (vai bị thương lun@@ đau)… nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
– Em chịu thua anh… anh… huhu xin anh đừng… lạnh nhạt với em như vậy… em không biết mình đang nghĩ gì nửa… nhưng… anh đừng như vậy nữa… mỗi lần anh nhìn em bằng anh mắt thờ ơ đó… em… em chịu không nổi… huhu… mình đừng như vậy nửa nha anh… huhu…
Tôi im lặng… chẳng nói lên lời… chỉ im lặng… bất ngờ vì những gì con nhỏ nói… môi tôi nở 1 nụ cười… nụ cười thật nhẹ… ngập ngừng đưa tay lên bờ vai của nhỏ… tôi thầm thì…
– Ngủ đi… mọi chuyện qua rồi… ngủ nha…
Con nhỏ siết chặt lấy tôi gật gật đầu rồi buông người xuống, đầu áp lên ngực tôi… im lặng… Đêm Sài Gòn… bình yên đến lạ… nhỏ ngủ ngon lành trong lòng tôi… và tôi cũng mỉm cười… đôi mắt đã bớt lạnh lùng hơn… giấc ngủ đến nhẹ nhàng… ngọt ngào lắm:)
Tiếng chuông điện thoại báo thức… người đau ê ẩm… cái vai trái của tôi gần như tê dại đi… Hôm nay là ngày tôi hẹn với chị. Thiệt tình, giờ mặt mũi cả người đau thế này không biết lếch đi nổi không… Nhưng biết sao được, đã thất hẹn một lần rồi. Thôi cố gắng đi gặp chị vậy, chắc chị cũng không trách gì tôi đâu. Con nhỏ vẫn nằm ngủ ngon lành trong lòng tôi. Gương mặt con nhỏ như thiên thần, đêm qua chắc con nhỏ mệt mỏi kiệt sức lắm rồi… Khẽ nâng đầu con nhỏ đặt xuống gối… T ôi cố hết sức đi thay bộ quần áo khác… Nhìn lại con nhỏ, đẹp quá… thực sự tôi chẳng hiểu tại sao tôi không làm gì mà vẫn tiếp cận được với con nhỏ… có lẽ… cuộc sống này tộn tại cái từ “duyên”. Khẽ chạm ngón tay vào đôi môi con nhỏ… tôi mỉm cười, coi vậy mau nước mắt quá… son phấn nhòe đi vì nước mắt rồi… Con nhỏ khẽ cựa mình nũng nịu…
– Uhmmm ư… đừng phá để người ta ngủ…
Tôi bật chiếc quạt lên, kéo cái mền phủ lên đôi chân trần của con nhỏ… cầm lấy điện thoại con nhỏ tôi nhấn nút thu âm:
– “Nè đi qua gặp bà chị chút trưa hoặc 5h mới về… ngủ dậy gọi bà 2 kế bên mở cửa cho ra ngoài xong đóng cửa gửi chìa khóa dùm luôn nghen”.
Xong xuôi tôi khép cửa sổ, khóa luôn cửa chính gửi chìa khóa cho bà 2 kế bên… bà 2 ở ngay trước cửa phòng tôi ở nhà suốt ngày vì nhà bà bán tạp hóa nhỏ, bà cũng già chẳng đi đâu bao giờ… Phải đóng cửa chính đề phòng con nhỏ nằm 1 mình giữa nhà, cơ thể hừng hực của con nhỏ ai nhìn mà chịu cho nổi, rủi thằng nào nó vào làm gì con nhỏ thì chết, với lại phòng giờ có laptop, điện thoại và máy quạt nữa…
Ngồi trên xe bus… lòng tôi suy nghĩ linh tinh cả lên. Mới lên Sài Gòn mà đã vướng quá nhiều mối quan hệ khá phức tạp. Lúc quyết định lên đây tôi đã cắt đứt mọi quan hệ trai gái này nọ… đã đời cái vòng lẩn quẩn ấy vẫn đeo lấy tôi và mức độ phức tap cũng tăng lên theo sắc đẹp của đối phương… dù sao tôi cũng chỉ mới là thằng nhóc con… liệu tôi theo được dài lâu với những mối quan hệ có dấu hiệu của người lớn này không nửa.
Café window hôm nay vẫn như mọi ngày, dòng người tấp nập trước café là dấu hiệu cho thấy Sài Gòn đang bình yên trong buổi sáng chủ nhật… Một chiếc xe màu đen dừng lại, người đàn ông khá đẹp trai, cao khoảng 1m8 bước xuống xe vòng qua mở cửa… lại như một nữ hoàng… chỉ bước xuống xe nhìn quanh kiếm tôi… lòng tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng và sợ sợ… chị đi với ai vậy… đẹp trai, cao to quá… chắc là người yêu chị… 2 người xứng quá.
– Hi nhox con… tới sớm quá hen… – tôi cười, chị vội tháo kính xuống hét lên…
– Á… nè nèeeeee nhox bị sao vậy… sao mặt mũi sưng tùm lum rồi… nhox… hai tay nhox… sao băng kín mết vậy nè… có chuyện gì vậy… – chị rơm rớm nước lay lay cái vai tôi… gắng gượng chịu đau tôi nói nhỏ.
– … không sao… chị từ từ buông vai nhox ra đi… đau…
– Hix hức hức… sao vậy nè… vai cũng bị nữa hả…
– Chị… ngồi xuống đi… nói nhỏ nhỏ người ta nhìn mình kia…
Chị chẳng thèm nhìn xung quanh… mắt ướt vì nước mắt…
Anh đi cùng chị cũng vào tới chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì nên đứng im ru nhìn chị khóc…
– Chị anh này là…
– Hix là anh Phong bạn thân của chị… huhu nhox nói đi… sao ra nông nổi này…
– Anh ngồi đi – tôi nhìn anh cười – … thui mà đừng có khóc… người lớn gì… mít ướt vậy…
– Kệ chị… huhu nói lẹ đi… bi sao vậy… đưa chị coi coi… băng kín hai tay lun rồi nè… hức hức…
– À nhox không may bị ngã ly bể nó đâm…
– Bị hồi nào… hix hix…
– Hồi thứ 2… tại bị nên không đi gặp chị được đó… nhoxx sorry…
– Không tin không tin… bị té sao mặt mũi sưng nè… cái này mới bị mà – vừa nói chị vừa xăm soi cái mặt của tôi, mắt vẫn không thôi rớt nước mắt mắt.
– Hì hì tại hôm qua quán bị mấy thằng du côn tôi quậy… nhox của chị hiền lành nhỏ con dễ thương quá nên tụi nó ghét thụi cho mấy quả… hè hè…
– Đó đó… lại giỡn nửa đó… đang nghiêm túc mà… bị vậy còn ra đây chi… huhu sao không điện thoại cho người ta hay…
– Tại sợ chị lo… nhox xin lỗi…
– Xin xin xin… lỗi lỗi lỗi… đồ đáng ghét… đồ đáng ghét… – rồi chị đứng dậy bỏ chạy ra ngoài leo lên xe ngồi.
Tôi ngớ người ra… nhìn theo… rồi nhìn qua anh Phong bạn chị… Anh Phong lắc đầu cười.
– Kệ chị ấy đi em… chút là hết giận liền…
– Thiệt không anh…
– Haha chờ đi… giờ anh em mình làm quen… anh là Phong… bạn thân của Phương từ hồi cấp 2 lận… còn em…
– Dạ gọi em M được rồi… em mới quen chị Phương được mấy tháng thôi…
– Mấy tháng sao thấy lo lắng cho em dzữ vậy… đó giờ chưa lần nào Phương khóc vì anh hết à… ganh tị nha…
Tôi lúng túng chẳng biết nói sao nửa…
– Em… em cũng không biết nữa…
– Không sao… anh với Phương là bạn thân, xem như em cũng là em trai anh… ok…
– Dạ… vậy thì em cũng vui…
2 anh em ngồi hỏi nhau thêm một số chuyện thì…
Tiếng nhạc chuông điện thoại anh Phong… cầm điên thoại lên… anh Phong bật cười nói chỉ vào cái điện thoại.
– Haha anh nói có sai đâu, để anh mở loa ngoài cho em nghe nha… suỵt suỵt…
A phong mở máy… tiếng chị vừa nghe như con nít đang nũng nịu đòi kẹo…
– Nè Phong làm cho thằng nhox đó ra năn nỉ Phương hết giận đi… huhu… mà đừng nói nhox M biết nha… huhu…
Hai anh em nghe tới đây… suýt cười lộn ruột ra ngoài… trời à chị ngố của tôi… thiệt hết nói nổi… giận mà còn gọi kêu người khác dụ tôi ra năn nỉ mới ghê chứ… Ráng làm vẻ mặt bình tĩnh đến mức có thể… anh Phong quay mặt vô trong vừa phì cười vừa nói…
– Thôi thôi… nghe rồi đó… em ra năn nỉ bà cô đó vô đi… khặc khặc… nè nè… đừng có cười đó… em ơi mang nước ra cho anh nhanh lên – vừa cười anh Phong vừa ngoắt nhỏ phục vụ (nhỏ phục vụ mà đem nước ra trễ dám chừng có án mạng à… )
Uống 1 ly café lấy tin thần… tôi ráng lê cái thân ra ngoài chui vô xe ngồi kế chị… Chị quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn tôi…
– Nè… chị… giận hả…
– Hứ…
– Sao vậy… giận thiệt hả…
– Ra đây chi… ai cần…
Tôi cười thầm.
– Hix thôi xin lỗi… mai mốt không dám nữa… hứa đó…
– Ai tin được… tui có liên quan gì đâu mà hứa hẹn…
– Nè quay qua đây coi… thấy không… nhox te tua dzậy rồi còn giận chi… tội nghiệp nhox đi…
– Ai bỉu… ai bỉu…
– rồi rồi… mai mốt có chuyện gì… gọi cho chị đầu tiên…
– Nhớ nha… không là ghét luôn đó…
– Nhớ mà… hết giận đi… mà nè mai mốt chị có gì cũng phải nói nhox biết… nghen…
– Uhm… vậy cụng mũi…
– Sax… cụng mũi hả…
– Ừ cụng mũi… ai thất hứa sẽ cụt cái mũi… đưa đầu đây…
– Hix uhm nè… cụng đi…
Tôi ngập ngừng… đưa cái đầu ra… Chị cười tít mắt quay qua… từ từ đưa mặt lại gần tôi… hơi thở của chị nhẹ nhàng phả vào mặt tôi… chị thơm quá… rồi hai cái mũi chạm vào nhau… chị lắc lắc nhẹ cái đầu… Ôi… phải chi có đứa nào chơi ác đẩy nhẹ cái đầu tôi 1 cái thì môi kề môi lun rồi… cách có mấy milimet à…
Xong… chị rời tôi ra… cười…
– Vậy… giờ sao… chịu vô uống nước chưa…
– Không… kiu Phong ra đi… mình đi qua Đầm Sen chơi…
– Hả… Đầm Sen hả…
– Uhm… nhox không thích hả… ý chị quen… nhox còn bị đau mà… thui mình đi chỗ khác hen…
– Thôi không sao… cứ đi Đầm Sen… trò nào không chơi được nhox nói với chị…
– Thui thui… nhox đau mà…
– Mệt ghê… nhox hôm qua còn đi làm bình thường rồi… thiệt…
– Đau thì nói nha…
– Ừ… hứa… cụng mũi không…
– Xí… đừng có ham… cụng hoài… để chị gọi Phong.
Chị gọi cho anh Phong rồi kéo tôi ra băng sau ngồi…
– Sao rồi… hết giận chưa Phương…
– Ai thèm giận… Phong mình qua Đầm Sen chơi nha.
– Tuân lệnh Phương.
Xe lăn bánh… (tôi xin được giấu hết tên cái loại xe… chỉ biết rằng đây là những chiếc xe theo tôi biết là thuộc hạng hơi sang @@)… lần đâu tiên tôi ngồi trong xe chạy êm như thế này… bên cạnh là chị nữ hoàng ngồi hết xem tay này đến tay kia của tôi với vẻ mặt in đậm 2 chữ… xót và lo… chợt chị gọi anh Phong…
– Phong… ghé qua nhà bác sĩ của Phương đi.
– Ừ.
Xe vòng lại một đoạn… tôi có biết đường xá gì đâu… chỉ biết ngồi im… có anh Phong… có vẻ 2 chị em khó kiếm chuyện cãi nhau hơn thì phải… Xe dừng lại ở một phòng mạch… chị bước vào trong… khoản 15phút sau chị bước ra với 1 bọc trắng… vào xe chị mở ra bọc lấy ra một chai thuốc bắt tôi ngồi yên xịt thuốc ra thoa lên mặt tôi nơi có mấy vết sưng…
– Cái này là thuốc thoa bên ngoài khi nào muốn thoa nhox cứ lấy ra thoa, càng nhìu lần càng tốt… còn cái này cái này cái này – vừa nói chị vừa đem ra đâu 3 – 4 hộp thuốc… mỗi thứ 1 viên ngày 3 lần… nhớ chưa… vậy mới mau lành vết thương. Còn thuốc làm liền sẹo… chừng nào nhox sắp lành chị cho nhox…
– Mua chi dữ vậy… phiền chị quá…
– Xì xì… đừng có linh tinh… lệnh của nữ hoàng phải nghe biết chưa… mà ngồi im coi để ta thoa thuốc cho…
– Thoa cho Phong với… – anh Phong quay mặt lại trêu… chị dứ dứ nấm đấm trước mặt.
– … Đưa đây Phương đục cho mấy cú rồi mới thoa được hen… chạy xe điii nhìu chiện.
Chưa tới Đầm Sen, chị lại bắt anh Phong dừng xe… Để xuống mua 3 đôi giày bata màu giống nhau, 2 cái áo thun màu xanh lá cây và 1 cái màu đen cho 3 người… chị tháo đôi giày cao gót quăng vô xe, mặc luôn cái áo xanh vào, chị bắt anh Phong mặc áo đen, tôi mặc áo xanh giống chị, 3 đứa đều mang 3 đôi giày bata…
– Xong mang giày bata mặc áo này đi chơi mới thoải mái: X…
– Tại sao Phong hổng được mặc áo xanh…
– Ai cho… đây là áo của chị em Phương… người dưng mặc áo đen được rồi…
– Nhưng Phong là…
– Cấm cãi… lên xe đi…
Anh Phong lắc đầu nhìn tôi nhún vai (vâng em cũng bó tay rồi anh) Cuối cùng cũng tới Đầm Sen. Cất xe xong anh Phong mua vé cho 3 đứa vào cổng… Chị tung tăng đi trước… anh Phong với tôi đi sau nhìn theo chị… Nè hai người chơi trò tàu lượn đi…
– Em đi được không M – anh Phong cười hỏi tôi…
– Dạ được… không sao anh – thực ra vào lúc này dù chị có muốn chơi trò gì tôi cũng sẽ gật đầu hết… chị đang vui như vậy kia mà.
– Rồi hôm nay tuyên bố 2 chị em chơi gì ăn gì thoải mái… tài xế tui tình nguyện làm chủ chi hết…
– Hoan hô… tinh thần dũng cảm… đi mua vé đi tài xế – chị vỗ tay cười…
Vậy là cả 3 đứa kéo nhau đi chơi đủ thứ trò chơi, xem phim, xem xiếc, đạp vịt, gắp thú, chơi điện tử, ăn kem, ăn cá viên chiên, ăn nhà hàng… chơi đã rồi nghĩ… nghĩ đã rồi lại kéo nhau đi chơi tiếp… suốt cả buổi chơi, chị với tôi luôn đi song song nhau như 2 chị em ruột vậy, cãi nhau chí chóe, tranh giành đồ ăn… hễ 3 đứa có mặt ở chỗ nào là chỗ đó ầm ĩ cả lên, nổi bật nhất luôn vì nghịch cũng nhiều và vì chị thực sự đẹp, đôi giày bata và chiếc áo rộng thùng thình làm chị có vẻ thấp hơn, giản dị hơn nhưng vẫn thu hút… bằng chứng là luôn có nhiều anh photographer đi theo xin chụp hình chị, nếu bị từ chối… họ vẫn cố gắng đi theo để chụp hình chị từ xa… và tất nhiên cái mặt ngố tồ của tôi chắc chắn sẽ xuất hiện khá nhiều trong hình.
Chơi đã đời mệt mỏi… cả 3 lại thuê thuyền ra ngoài hồ chỗ mát nằm, ăn kem, uống nước… Tôi với anh Phong cụng nhau 1 lon ken cho có tính đàn ông và người lớn một tí… chị thì đứng hát biểu diễn cho 2 anh em xem… chị hát hay… nhưng toàn hát bài con nít không à… Hát tới bài con vịt gì đó… chị làm dáng con vịt… bỗng nhiên chị làm quá đà… thuyền bị lắc… hậu quả chị rời ầm xuống hồ… tôi hoảng quá… quăng lon bia cắm đầu nhảy xuống chẳng thèm suy nghĩ… Anh Phong không nhảy kịp với tôi vì ảnh đang quay mặt qua bên kia ngắm gái.
Chị không biết bơi… còn tôi thì thương tật đầy mình… tôi lặn sâu xuống dưới chân cố gắng hết sức dùng 1 tay nắm chân chị đẩy lên… hy vọng anh Phong ở trên sẽ lôi được chị lên thuyền… Chị quẫy đạp, chân chị đạp túi bụi vào vai đau của tôi… Nén đau… tôi vẫn cố hết sức… cuối cùng cũng có kết quả… anh Phong ở trên quăng phao xuống nắm được tay chị kéo lên thuyền… kiệt sức và đau… tôi gần như chẳng còn bơi đứng nước được nửa mặc dù chân tôi khỏe thật (dân miền Tây đâu có dễ chịu thua) tôi cũng tính chui sâu xuống đáy rồi lấy đà đạp trồi lên nhưng mà… cái đầu nghĩ vậy cái người tôi hổng nghe theo… Lịm dần… thôi rồi phen này… chắc làm rể hà bá thiệt rồi… đáng tiếc, tôi xấu quá hà bá chê… anh Phong đã lao xuống nắm cổ áo kéo tôi lên…
Tôi lên tới mặt nước, anh Phong với tay lấy cái phao tròng vô cổ tôi… phù… ăn toàn… giờ chờ người kéo tôi lên thuyền… Vui nhất không phải được sống mà vui nhất là thấy mặt chị lúc mới ngoi lên mặt được… chị khóc mếu máo, gào lên hết sức có thể… Kéo được tôi vào bờ… mọi ngời xúm lại giúp đỡ… khiên tôi lên… Nhờ máu ra nên anh Phong mới biết chính xác vị trí chìm của tôi mà lao xuống lôi lên… Máu từ hai tay, nhất là vai của tôi pha với nước làm đỏ cả khoang thuyền. Mọi người nhanh chóng khiên tôi lên xe điện chở ra cổng… Anh Phong chạy ào đi lấy xe chay vô tuốt phía trong… đưa tôi lên xe… đặt đầu gối lên đùi chị… anh Phong lập tức phóng xe đi qua bệnh viện.
Chị khóc… chị hoảng như con nít… cứ sợ tôi chết… tôi cố nhấc bàn tay đau lên vuốt vào má chị…
– Nè đừng khóc… nhox không sao nè… còn dê chị được nè…
– Huhu… không tin đâu… máu chảy quá trời luôn kìa… Nhox đừng chết nha…
– Biết rồi… chị đừng khóc nữa…
Nói thì nói vậy chứ khóc chị vẫn khóc. Cái số gì thế này, mới lên SG được mấy ngày mà hết làm người này khóc tới làm người kia đau, hết tai nạn này đến tai nạn khác… trong 2 ngày mà đã làm 2 người con gái khóc vì mình… M ơi mày là thằng khốn… tôi tự trách mình. Có lẽ anh Phong cũng hoảng nên chẳng nhớ ra đường đi bệnh viện nào hết… vậy là chạy vòng vòng một hồi đưa tôi vào trung tâm khám tư trên đường…(khà khà… tôi thích phòng khám tư,)) )
Ông bác sĩ lỗ mũi như con lân =)) với 1 cô y tá (không đến nổi xấu) chạy ra đón tôi vào… chị líu ríu chạy theo vẫn chưa chịu nín, nước mắt đâu nhìu dzữ trời, chắc hồi nảy uống nước nhìu=.=… Chị đứng ngoài với anh Phong… tôi ở trong được bác sĩ kiểm tra vết thương, cử động mạnh quá, chỉ may ở vai bị bung, phải may lại, còn tay thì chỉ bị hở vết thương vì thấm nước nên không sao… chỉ cần rửa sạch, sát trùng băng lại là ok… người yếu chỉ vì mất hơi nhiều máu thôi. 1 tiếng đồng hồ trôi qua… cuối cùng chị cũng được vào với tôi…
– Nhox nhox không sao hả… huhu chị lo quá chừng…
Nước mắt chị lại chực trào ra… đúng là con gái, nghịch ngượm, lớn hay nhỏ, lạnh lùng hay hiền lành… đều có điểm chung… rất dễ khóc vì những người quan trọng với họ.
– Không sao… nhox hết chảy máu rồi nè… dê chị được lun nửa chứ bộ… – tôi đưa tay chọt chọt lên mũi chị làm chị bật cười khúc khích – vừa khóc vừa cười… quê…
– Kệ người ta… lo chứ bộ… – chị búng búng cái mũi tôi lại.
Anh Phong sau khi trao đổi với bác sĩ xong bước vào phòng cười.
– Nhóc M không sao đâu, nằm chút rồi về ngay cũng được đó Phương…
Vừa nói anh Phong vừa lén kéo tay áo lên cho tôi thấy những vết móng tay của chị… Phù… thật kinh dị… hồi nảy lúc xem phim ma với ngôi nhà ma… xong bước ra… hai anh em cũng run run khoe với nhau mấy vết móng tay của chị. Tôi với anh cười cười làm chị tò mò cốc đầu hai đứa… Nằm được một chút… bác sĩ cho phép tôi về.
– Phong, mình đưa nhox về nhà trọ của nhox luôn nha…
– Ừ… tất nhiên rồi…
– Đó thấy chưa… không được cãi lời chị…
Tôi mỉm cười nhìn chị không nói gì… hết sức chọc chị luôn rồi… Vòng vo một hồi cũng tới nhà trọ vì tôi chẳng biết đường xá gì… Xe anh Phong không thể vào sát nhà được… vậy là chị bắt anh Phong phải cõng tôi vào nhà mặc dù… tôi chối đẩy ra vì tôi vẫn đi được bình thường… Tất nhiên lệnh nữ hoàng làm sao cãi được… anh Phong đành cõng tôi vào nhà, chị lon ton theo sau… Nhờ anh cõng nên tôi mới được cao hơn chị ấy chứ =)).
– Phòng trọ sinh viên mà… hơi nóng hai người chịu khó chút nhé…
Có lẽ chị chưa bao giờ phải ở một nơi chật hẹp, nhỏ xíu và nóng như phòng trọ tôi… Ngồi mới có một chút mà người chị lại đổ mồ hôi vì nóng… cái quạt bật hết công suất dường như chẳng thấm vào đâu… Ái ngại… tôi nói khéo để chị về…
– Chị… về đi… người chị ướt từ nảy tới giờ… bệnh đó.
– Không! Chị muốn ở lại coi chừng nhox…
– Thôi về đi… có gì mai qua… chứ giờ nhox mệt nhox ngủ… chị cũng đâu làm được gì…
– Không! Chị ngồi canh nhox ngủ…
– Nhưng… – tôi liếc nhìn anh Phong. Hiểu ý tôi anh Phong nói nhỏ…
– Phương về đi… mẹ Phương sẽ giận lắm đó… Phương quên tối nay Phương phải đi…
Chị vội bịt miệng anh Phong lại…
– Á… nhớ rồi… chết chết chị phải về… nhưng mà nhox ở một mình…
Tôi cũng định hỏi chị đi làm gì… nhưng thôi thấy chị giấu tôi cũng không hỏi làm gì… mỉm cười…
– Thui về đi… nhox gọi kêu bạn học nhox qua ở với nhox cũng được… yên tâm chưa…
Ngồi suy nghĩ một hồi chị cũng lũi thũi bước ra về…
– Nhớ gọi cho chị đó… nhớ đó… mai chị qua được chị sẽ qua…
– Uhm… hứa… chị đừng lo… nhox khỏe lắm… cụng mũi được nửa mà… hehe…
– Uhm hihi ghét… – rồi chị chạy lại cụng cái mũi chị vô mũi tôi 1 cái rồi bước ra về…
– Anh về… có gì mai Phương qua không được anh sẽ qua thăm em… bye nhóc…
– Dạ cảm ơn anh… có gì gọi cho em…
Chị đi rồi… tôi cũng mệt… thôi ngủ một giấc đã rồi tính… à quên gọi xin ông Kha nghỉ 1 buổi mới ngủ được chứ… Cũng may hùi nảy lúc bắt đầu đi chơi chị đã tịch thu điện thoại của 2 anh em quăng vào cốp xe với phương châm không để kẻ địch làm phiền cuộc chơi của chúng ta =)) chứ nếu không điện thoại ướt nước, bây giờ không lẽ ngửa tay xin ổng điện thoại mới: P… Lấy lý do vết thương trở đau… ông Kha tuy than trời những cũng phải cho tôi nghỉ… ổn… tôi ngủ say nhanh chóng… trong mơ… nụ cười và cả nước mắt của chị lại về… ngọt ngào làm sao…
Choàng tỉnh bởi những giấc mơ… nhưng không tài nào gượng dậy nổi… khát nước, khát cháy cổ họng… người nóng bừng… mắt tôi, hơi thở của tôi giờ cứ như đang phun lửa… Khó thở… chuyện gì thế này… không lẽ tôi đang mơ… Tôi cố mở mắt xác định phương hướng, cố gắng xem chuyện gì xảy ra… Bóng người nào đó đang ngồi trước mắt tôi vẻ mặt lo lắng… có giọt nước mặn mặn rớt lên môi tôi… trời… mơ mà cũng có người khóc vì tôi… thật khó chịu… Tôi đưa tay… vuốt lấy má người đó, vuốt lên khóe mắt… cảm giác người đó đang áp mặt vào tay tôi… gọi tên tôi… chẳng nghe thấy gì… rồi… tôi lịm người đi… mê man…
Mở mắt ra… cứ như đang ở trên thiên đàng vậy, chứ còn gì nửa, thiên thần áo trắng đang đứng trước mặt nè…
– Em tỉnh rồi hả?
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên đưa tôi rơi trở xuống mặt đất. Trời tưởng được lên thiên đàng… ai dè… đang nằm trong phòng, thiên thần hồi nảy là chị y tá @@
– Sao em bị nạn hoài dzậy… bộ thích phòng khám này rồi sao ông tướng.
Tôi cười ngượng… hề hề em thích chị cơ =))
– Ủa sao em nằm trong này chị…
– Em làm gì tới nỗi động vết thương dzữ vậy, tối qua em sốt cao lắm… bạn gái em đưa vào đó…
– Hả… hả bạn gái nào…
– Trời… bộ nhiều bạn gái lắm hả ông… kìa…
Vừa nói chị vừa chỉ tay sang giường bên cạnh… Con nhỏ nằm đó ngủ ngon lành…
– Bạn em thức cả đêm đó… tội nghiệp… tới gần sáng chị khuyên dzữ lắm mới chịu đi nằm… Thôi em nằm nghĩ thêm đi trưa về nhà được rồi.
Chị y tá đi ra ngoài, khép cửa phòng lại… Tôi ngồi dậy nhìn con nhỏ… Việc gì phải lo cho tôi dzữ vậy chứ… ngốc quá… Con nhỏ nằm co ro… chắc lạnh đây, máy lạnh ngay trên đầu con nhỏ mà… Thiệt tình con gái con đứa tối ngày mặc đồ sexy cho lắm vào rồi giờ bị lạnh. Tôi đứng xuống đất… lấy chân kéo theo cái giường lại gần con nhỏ vì tay tôi đang bị vô nước biển mà. Kéo cái mền đắp lên người con nhỏ, khuyến mãi thêm cái áo khoác của tôi treo trên giá kéo che gần như kín cả người con nhỏ trừ mũi trở lên. Vuốt tóc con nhỏ qua 1 bên… nhìn con nhỏ một lúc lâu… chưa kịp trở lại giường thì con nhỏ chợt nắm lấy tay tôi ghì lại…
– Đồ tồi…
Mắt con nhỏ vẫn nhắm nghiền, chắc là mơ gì đây mà… hix… không rút tay ra được… tôi đành kéo cái ghế ngồi xuống cạnh con nhỏ… tựa lưng vào tường… tay tôi vẫn bị con nhỏ giữ chặt… ngồi suy nghĩ vu vơ chút tôi cũng ngủ quên… hình như cái bệnh viện này sợ tôi thức dê y tá hay sao mà thuốc cho uống lần nào cũng làm tôi ngủ li bì.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện