– Ủa sao tự nhiên kéo nhau qua đây đông dữ vậy nè chị?
Chị Thủy lại quay về với cái kiểu trêu ghẹo tôi, chưa trả lời đã ngả người ôm cổ tôi.
– Nhớ anh M quá tụi em kéo qua thăm anh nè.
– Ờ ờ biết là nhớ nhưng mà…
Chị ghé tai nói nhỏ.
– Chị nói rõ với tụi nó hết rồi, em đừng ngại tụi nó chửi em nửa. Hihi!
– Dạ!
Tôi liếc liếc mắt nhìn một lượt, ai ai cũng nhìn tôi cười rất tươi, không còn những cái nhìn khinh bỉ hay mỉa mai dành cho tôi, tất nhiên càng không còn ai chửi rủa tôi như thời gian qua nửa. Thay vào đó là những lời trách móc vì đã đóng vai ác suốt thời gian qua mà giấu tất cả. Cuộc nói chuyện lại đổ dồn về việc xử tội tôi, nhỏ Ngân và chị Thủy vì cái tội bày trò lừa gạt tình cảm mọi người, có nhiều ý kiến khác nhau về cách làm của tôi nhưng cuối cùng có vẻ ai cũng thông cảm và hiểu cho tôi.
Tất nhiên không thiếu màn cũng ly thề thốt giữ bí mật, sẽ không ai được nói gì với nhỏ Hân. Kể từ hôm đó nhỏ Hân chỉ còn biết tôi hoàn toàn bị từ chối khỏi nhóm, không ai nhắc gì đến tôi với nhỏ hoặc có nhắc thì cũng là chửi rủa, đồng nghĩa với việc mỗi lần đi chơi này nọ tôi cũng ít xuất hiện hơn trong những bức hình chụp. Góc quán rộn vang tiếng cười đùa, sau những ngày bị mọi người quay lưng, giờ tôi và nhỏ Ngân đã có thể vui vẻ ngồi tham gia trêu đùa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tất nhiên không ai biết giữa tôi và nhỏ Ngân thực sự có mối quan hệ như thế nào. Bên cạnh đó sau này cũng chỉ một nhóm bạn này là biết chuyện rõ ràng, thi thoảng tôi cũng nhận vài lời nói mỉa mai, chửi rủa từ vài người khác, không sao cả vì nếu không phải lo nhỏ Ngân chịu thiệt thòi thì tôi cũng không quan tâm lắm đến việc người khác hiểu rõ chuyện hay không.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện