Bạn đang đọc các phần “Ngoại truyện” của truyện “Ngày hôm qua… đã từng…”, nếu bạn chưa đọc truyện “Ngày hôm qua… đã từng…” thì có thể đọc ở đây: http://truyenngontinh.net/ngay-hom-qua-da-tung/
Trời Sài Gòn nắng như đổ lửa, cái nóng nôn nao người khiến một thằng cho dù đã sống ở Sài Gòn nhiều năm cũng cảm thấy thực sự khó chịu, có lẽ cái thời tiết mát lạnh của phố núi đã chiều hư tôi mất rồi. Tôi nhẹ nhàng dựng chiếc ex màu xanh sát vào bức tường loang lỗ những rêu phong phủ kín, rồi đứng dựa vào yên xe, hai chân bắt chéo đưa mắt nhìn về phía cánh cổng sắt màu trắng đã rỉ sét. Tự nhiên tôi bật cười nhìn về phía bức tường nằm trong con hẻm bên cạnh, không biết có tìm được một chút bộ phận nào của chiếc điện thoại tôi đập nát ở đây không nhỉ. Vài năm đi qua, thời gian vẫn nhanh như chó chạy, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, chỉ có người là khác đi nhiều. Tôi không còn là một tên nhóc ngày đó lạnh lùng nói những lời tàn nhẫn để đẩy em đi, giờ có lẽ em cũng đã trưởng thành hơn nhiều sau nhiều năm xa tôi.
– Anh đang nghĩ gì vậy?
– Ờ… không có gì. Trời nóng quá, sao không mặc áo khoác vô cho đỡ nắng.
– Mặc vầy mới đẹp. Thấy em đẹp hông?
– Ừ! Thì đẹp… nhưng mà cũng phải mặc áo khoác chứ, để nắng nó ăn đen rồi đổ thừa anh.
Tôi lắc đầu mỉm cười cởi chiếc áo khoác bám đầy bụi đường của mình đưa cho em.
– Mặc áo anh đi, Sài Gòn chứ có phải bên đó đâu, mới về để vậy đi ra đường cơ thể không quen chịu nắng nóng được bệnh rồi sao.
– Hì! Em biết rồi.
Em cầm lấy áo khoác của tôi, ôm nhẹ vào người rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi.
– Nhìn gì? Bộ mặt anh dính gì hả?
– Hông! Anh khác rồi!
– Khác sao?
– Hình như… anh trưởng thành hơn, nhẹ nhàng hơn, bớt lạnh lùng, vô tâm hơn.
– …
Tôi bật cười quay đầu ngồi lên xe đề máy, em ngồi lên phía sau, tôi cho xe chạy xuống đường hòa vào dòng người đông đúc.
– Anh về hồi nào?
– Tối qua, định gọi điện cho em nhưng nằm được một chút ngủ quên mất tiêu.
– Hì! Anh nóng hông?
– Có chứ, nhưng không sao đâu, anh là con trai mà, trước giờ anh cũng đâu thường mặc áo khoác khi đi chơi ở Sài Gòn.
– Vậy sao anh đem theo áo khoác làm gì?
– Dự phòng cho người phía sau mặc, hoặc trùm chân, lần nào đi xem phim mà em không than lạnh đâu.
– …
Bổng dưng phía sau im lặng, khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, gương mặt em như phủ một màn sương mờ trên mắt, phát hiện tôi nhìn, em vội quay mặt đi ra khỏi chiếc kính chiếu hậu.
– Lâu đến vậy rồi anh cũng còn nhớ những thứ nhỏ nhặt đó nửa hả?
– Ừ!
Giữa dòng xe xuôi ngược trên đường, có một cặp đôi yên lặng không nói gì nửa, cảm giác xung quanh tưởng chừng như ngưng đọng lại nhường chỗ cho những dòng ký ức quay về. Tôi mỉm cười, gương mặt của cô gái mạnh mẽ, gai góc, khó tính của vài năm trước dường như trở về phía sau lưng. Tự nhiên thấy vui khi nhớ đến hình bóng cô ấy xinh đẹp, áo mỏng tanh chống tay bĩu môi bắt tôi trả tiền trà sữa lần đầu hai đứa gặp nhau, tự nhiên thấy buồn cười nghĩ đến mỗi khi đi bên cạnh nhau lại phải nghe em lèm bèm nói xấu tôi cái này, cằn nhằn khó chịu tôi cái kia… cách em quan tâm tôi luôn đặc biệt như vậy… im lặng như bây giờ thật có chút không quen.
Một vài năm xa nhau, tuy không nhiều nhưng có lẽ cũng đem đến một chút cảm giác xa lạ nào đó, nhất là với hai người từng bên nhau, hoặc đã từng yêu nhau. Thật khó để tôi quyết định chạy xe từ Đà Lạt về chỉ để gặp em nếu không muốn nói thật khó để trốn được em ở cái thành phố nhỏ bé ấy vì cậu bạn đã bán đứng nơi tôi trốn cho em biết. Nếu không về, không biết chừng em sẽ lên đó lật tung cái Đà Lạt lên cho tôi biết tay không chừng, nhiều chuyện đã xảy ra, câu chuyện tôi viết lên mang đến cuộc sống tôi vài rắc rối cũng như khiến tôi chẳng thể giấu được lòng mình với em nửa. Cái trò lạnh lùng đóng vai ác cũng không còn hiệu nghiệm với em, mọi chuyện tôi bày ra đã bị em phát hiện hết, nếu không tự nộp mình, chắc em sẽ không tha cho tôi đâu.
Điểm hẹn đầu tiên chính là rạp chiếu phim, tôi và em chọn một bộ phim hành động nhẹ nhàng vừa công chiếu.
– Nè nè làm gì đó?
– Thì mua bắp cho em ăn nè.
– Sao mua tới hai phần bự dữ vậy?
– Ờ thì mua sẵn xíu em đòi ăn thêm anh khỏi cần chạy ra mua thêm.
– Hứ! Làm như em ăn nhiều lắm vậy.
– Có lần nào một hộp bắp đủ cho em ăn đâu.
– Xí! Nhớ kỹ quá ha.
Em phì cười tay nhận ly nước từ cô nhân viên rồi quay người đi thẳng ra ghế chờ. Tôi nhìn theo sau, em ngày càng xinh đẹp quyến rũ, có một điều khác hôm nay em không còn mặc áo mỏng như ngày trước nửa.
– Em có liên lạc với cô ấy không?
– Nó hả! Liên lạc làm gì hả anh?
– Nói gì ngộ vậy, dù sao cũng là bạn thân mà.
– Tự nó muốn cắt đứt liên lạc với tụi em, ai mà biết nó muốn gì. Với lại có liên lạc em cũng hổng cho anh biết đâu.
– Tại sao?
– Vì em hổng thích… vậy thôi.
– Ơ…
– Ơ cái gì mà ơ. Tại anh hết chứ tại ai mà ơ.
– Sao tại anh?
– Hì! Ai kêu anh là người em và nó yêu làm chi. Con gái mà anh… cùng yêu một người, thân thì thân rồi cũng phải có khoảng cách.
Tôi thở phì, tay bóp nhẹ ly pepsi trong tay gượng cười…
– Đừng vì anh mà đánh mất tình bạn chứ. Anh… không đáng.
Em mỉm cười lắc đầu, tay bốc một hạt bắp rang bơ đưa vào miệng…
– Mọi chuyện hổng như anh nhìn thấy đâu, tụi em cũng có nhiều chuyện hổng hài lòng về nhau, chỉ là để trong lòng, anh chỉ là giọt nước tràn ly…
– Nhưng…
– Anh tính nói đừng yêu anh chứ gì. Mấy năm qua lần nào nói chuyện anh cũng nói câu này, nhàm lắm rồi chàng ơi.
– Thật sự là không đáng mà.
– Đáng hay không tự em biết. Còn nó, anh yên tâm đi, nghe nói cuộc sống của nó cũng ổn… ít nhất ổn hơn anh. Anh… chừng nào anh mới chịu sống cho mình hả? Hồi đó anh bị nó đem ra làm trò chơi, vậy mà bây giờ anh vẫn lo lắng cho nó, nhận hết trách nhiệm, nhận hết cái xấu về mình có đáng hông? Sao anh hổng hỏi mình câu đó. Yêu anh là do em chọn, hổng muốn làm bạn với nó nửa cũng là do em chọn, mỗi lần nhìn những chuyện nó làm sau lưng anh, mỗi lần nghe nó tâm sự về anh… em thực sự rất khó chịu. Còn anh, hết lần này tới lần khác lo lắng cho nó, mỗi lần em kể sự thật là anh cứ cười cười bỏ qua, đem mấy cái kỷ niệm đẹp ra bênh vực cho nó. Bực mình hết sức!
Em phụng phịu, tay siếc mạnh suýt lủng cả thịt trên bắp tay tôi.
– Thôi mà… dù sao mọi chuyện đã qua rồi. Em cũng biết tính anh mà, dù sao anh và cô ấy cũng từng yêu nhau, anh tin lúc đó, cô ấy thực sự yêu anh… chính vì vậy anh muốn giữ hình ảnh đẹp của cô ấy trong lòng. Đối với cô ấy như vậy, đối với em… anh cũng sẽ như vậy.
– …
Tôi thở dài ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại như cố che giấu đi ánh mắt thực sự của mình…
– Nói anh thì cũng phải nói đến em, không phải cho dù anh làm người xấu như thế nào, đối xử tàn nhẫn với em ra sao… em cũng đòi yêu đòi chờ anh hoài đó thôi.
– Nói vậy anh thực sự muốn chớ đến 10 năm thiệt luôn hả? Người ta đã có gia đình, anh còn chờ còn tìm cái gì nửa?
Tôi bật cười, quay mặt qua nhìn gương mặt xinh đẹp đang bực mình của em, cô gái này vẫn luôn dễ xúc động như ngày nào…
– Ai mà biết được tương lai ra sao, với lại cho đến giờ anh chưa từng nói anh sẽ chờ để quay lại với cô ấy.
– Vậy anh chờ cái gì?
– Anh chờ bởi vì anh đã hứa, nhưng cũng không hẳn chỉ vì lời hứa 10 năm ấy, càng không phải chờ để quay lại với cô ấy. Nhìn anh xem, anh vẫn là một người trẻ, vẫn là một con người tự do long nhong khắp nơi… chờ hay không đến hết cái hẹn 10 năm ấy cũng không khác biệt mấy. Có thể nếu cô ấy quay lại, anh và cô ấy vẫn có thể nhìn thấy nhau, nói một vài câu thăm hỏi, nhìn thấy cô ấy ổn… không phải cũng là một cách thực hiện lời hứa hay sao.
– Nhưng cũng đâu phải cần phải đến 10 năm như vậy?
– Trong cuộc sống, mỗi người đều có lựa chọn riêng mình… anh chọn chờ, không hẳn vì lời hứa với cô ấy… mà có lẽ bởi vì cái lời ước hẹn này do người đó bày ra.
Nói đến đây… tôi mỉm cười… nụ cười nhẹ, nhiều năm qua mỗi lần nghĩ đến người đó, tôi lại mỉm cười như vậy.
– Anh… vẫn yêu người đó nhiều đến vậy hả?
– (Cười)
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam