Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu » Phần 66

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Phần 66

Nhiệt độ trên sườn núi ngày càng thấp, bầu trời u ám nặng nề, tuyết trắng bắt đầu lất phất bay.

Lâm Thanh Nham ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Hủ. Gương mặt gầy gò nhợt nhạt của hắn để lộ ý cười ôn hòa. Hắn giơ tay gạt tuyết trên đầu Hứa Hủ, sau đó nhẹ nhàng giữ cằm cô.

“Cô gái nhỏ, mau há miệng ra.”

Hứa Hủ nghiến chặt răng, đôi mắt bướng bỉnh của cô tích tụ đầy nước mắt. Nghĩ đến Quý Bạch, nghĩ đến đứa con trong bụng, trái tim cô đau đớn vô ngần, đau như không có giới hạn.

Sự phảng kháng âm thầm mà vô ích của Hứa Hủ khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy thích thú. Hắn vừa định cầm chai thuốc đổ vào miệng Hứa Hủ, liền nghe thấy Diêu Mông ở sau lưng hắn bật cười thành tiếng: “Ha ha. . .chẳng phải anh nói muốn có con, anh thích trẻ con hay sao? Kẻ biến thái đúng là biến thái, đến bà bầu cũng giết hại. Tôi thật sự may mắn khi không có thai. Nếu mang thai, đứa bé cũng sẽ bị anh đầu độc chết. . .” Nói đến cuối câu, ngữ khí của cô trở nên rất thê lương.

Lâm Thanh Nham đặt lọ thuốc xuống đất, quay đầu nhìn Diêu Mông, giọng điệu của hắn rất tĩnh và lạnh: “Đâu có giống nhau. Nếu chúng ta có con, sao có thể biến thành như vậy?”

Trong lòng Diêu Mông vô cùng đau đớn. Cô hít một hơi sâu, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nham: “Anh hãy thả bạn ấy đi. Tôi cầu xin anh hãy thả bạn ấy! Chúng ta không có con, vậy thì anh hãy coi như tha cho con của anh và tôi.”

Lâm Thanh Nham cúi đầu bất động, bộ dạng của hắn có vẻ suy sụp và buồn bã.

Diêu Mông và Hứa Hủ không rời mắt khỏi hắn. Tim hai người như bị dao cắt, giọt lệ âm thầm chảy xuống, bọn họ không dám thở mạnh.

Một lúc sau, Lâm Thanh Nham ngẩng đầu, viền mắt hắn cũng ngân ngấn nước, nhưng sắc mặt rất bình tĩnh.

“Một khi em đã thích đứa bé này. . .Được thôi, giết cô ta, đứa bé có thể đi cùng chúng ta.”

***

Quý Bạch và Đại Hồ nhanh chóng leo lên ngọn núi. Bọn họ bất chấp cây cối và bụi gai đâm tua tủa, đoạt đường chạy điên cuồng trên mặt tuyết. Chỉ là bốn bề vô cùng tĩnh mịch, tuyết bay đầy trời, nhanh chóng che lấp tất cả dấu vết. Hai người nhất thời không thể xác định, phía trước liệu có thật sự còn tia hy vọng?

Khi hai người đặt chân lên hòn nham thạch trơ trụi, điện thoại của Đại Hồ bỗng đổ chuông. Anh nhanh chóng bắt máy, ngoảnh đầu báo cáo với Quý Bạch: “Sếp, viện binh đã tới gần khu vực này, máy bay trực thăng cũng đã xuất phát từ nội thành.”

Quý Bạch gật đầu.

Đại Hồ thở hắt ra, không nhịn được hỏi: “Sếp, tại sao lại là nơi giấu xác nạn nhân thứ ba?”

Quý Bạch ngẩng đầu, chỉ thấy tuyết bay ngợp trời, núi rừng và vách đá đứng sừng sững như quỷ quái hung dữ.

“Hoàn hảo.” Quý Bạch thốt ra hai từ.

Hứa Hủ từng nói, Lâm Thanh Nham đã bỏ nhiều tình cảm với hai nạn nhân trước đó. Vụ án thứ ba do Đàm Lương gây ra, thủ pháp của hắn vội vàng cẩu thả, người chết là sinh viên bình thường. Lâm Thanh Nham làm sao có thể chịu được việc ba vụ án bị đánh đồng với nhau?

Kẻ tâm lý biến thái luôn có sự cố chấp của hắn. Một khi hắn có ý định đưa người khác vào chỗ chết, hắn nhất định sẽ bù đắp thiếu sót đáng tiếc này.

***

Đêm tối tĩnh mịch, hoa tuyết lặng lẽ rơi. Toàn thân Hứa Hủ đã phủ đầy tuyết trắng, cô như bức tượng điêu khắc màu trắng ngồi bất động, nhìn Lâm Thanh Nham lại một lần nữa tiến lại gần.

Diêu Mông ở sau lưng hắn khóc thất thanh: “Hứa Hủ. . .mình xin lỗi! Mình xin lỗi. . .”

Vẻ mặt Lâm Thanh Nham rất dịu dàng và bình tĩnh. Hắn đưa thuốc độc về phía Hứa Hủ.

Hứa Hủ để lộ nụ cười ôn hòa tương tự: “Khoan đã, Lâm Thanh Nham. Uống kali xyanua, tôi sẽ nhanh chóng tắt thở mà không phải chịu đau đớn. Nhưng đứa trẻ trong bụng tôi sẽ rất khổ sở. Anh có biết người mẹ bị trúng độc, thai nhi sẽ có triệu chứng như thế nào không? Anh có thể hỏi Diêu Mông. Hồi còn ở trường cảnh sát, chúng tôi từng học qua, cũng từng nghiên cứu vụ án tương tự nên biết rất rõ. Anh có chắc chắn đây là điều anh muốn?”

Lâm Thanh Nham liếc Hứa Hủ rồi lặng lẽ quay đầu nhìn Diêu Mông: “Em nói đi.”

Thật ra lúc ở trường cảnh sát, Hứa Hủ và Diêu Mông chưa từng học tình huống đặc thù này. Hai người cũng chưa từng gặp vụ án như vậy. Diêu Mông tuy không hiểu dụng ý của Hứa Hủ, nhưng thần sắc cô không thay đổi, khóe miệng cô cười mỉa mai: “Anh bận tâm sao? Anh để ý đến nỗi đau của đứa trẻ hay sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, không giống người lớn, độc tố sẽ từ từ thâm nhập vào nước ối, khiến thai nhi xuất hiện tình trạng cổ họng co rút, hô hấp khó khăn. Thai nhi sẽ bị co giật, nôn mửa, hệ thống tuần hoàn suy kiệt, cơ quan nội tạng suy kiệt, cuối cùng ngạt thở mà chết…”

Lâm Thanh Nham không lên tiếng. Vài giây sau, hắn quay đầu nhìn Hứa Hủ, khóe mắt ẩn hiện ý cười: “Cô bảo Diêu Mông nói những điều này cho tôi nghe là có ý gì? Cô định kéo dài thời gian? Hứa Hủ, cô khiến tôi khó xử, làm vậy không hay một chút nào. Cô nên biết, dù bây giờ tôi không giết cô, cũng không thể thả cô ra về. Khu vực này rất rộng, chúng ra đang ở rừng núi sâu, thời tiết giá lạnh. Đến khi cảnh sát tìm thấy cô, cô cũng đã chết vì bị đông cứng hay đói bụng, trở thành một thi thể lạnh ngắt. Mà quá trình này sẽ kéo dài, sẽ rất đau khổ. Bây giờ phải làm thế nào? Chúng ta hình như chẳng có cách khác. Việc gì cô phải tìm cho mình cái chết kiểu này?”

Hứa Hủ hơi thất thần, lắc đầu: “Không, đây chính là cách tôi muốn. Tôi biết mình sẽ phải chết, kéo dài thời gian cũng chẳng có ý nghĩa. Tuy kali xyanua khiến tôi dễ chịu nhưng sẽ làm con tôi đau đớn. Là một người mẹ, tôi tự nguyện chọn cách khiến tôi chịu giày vò đau khổ, nhưng con tôi có thể nhẹ nhàng chết đi. Như vậy, con tôi sẽ không vì tôi bị suy kiệt. Con tôi sẽ từ từ chìm vào giấc ngủ say, không bao giờ tỉnh lại. Con tôi sẽ không cảm thấy bất cứ nỗi đau nào. Đối với tôi, điều đó là quá đủ. Chẳng phải anh cũng hy vọng như vậy hay sao?”

Lâm Thanh Nham im lặng một lúc. Sau đó hắn đặt lọ thuốc xuống đất, cất giọng ôn hòa: “Được, tôi đưa Diêu Mông đi trước rồi quay lại với đứa nhỏ. Ba chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

***

Lúc Quý Bạch và Đại Hồ lặng lẽ đi vào rừng cây mà không gây tiếng động, bọn họ nhìn thấy một tấm thảm trắng phủ đầy tuyết trên bãi đất trống phía trước. Tim Quý Bạch bị bóp nghẹt, anh không biết nên vui hay nên buồn.

Hai người giơ súng tiến lại gần. Mép tấm thảm hơi nhăn nhúm, mặt tuyết ở bên cạnh đầy dấu chân hỗn loạn. Mặc dù ánh sáng mờ mờ, Quý Bạch vẫn có thể nhận ra, dấu chân nhỏ nhất là của Hứa Hủ.

Bốn bề vắng lặng như tờ. Quý Bạch và Đại Hồ trao đổi bằng ánh mắt, sau đó hai người đi bên phải và bên trái, men theo dấu chân, tiến vào khu rừng. Vừa chạy mấy bước, Quý Bạch và Đại Hồ đồng thời đứng sững lại. Bởi vì đằng sau thân cây lớn ở trước mặt truyền đến tiếng thở yếu ớt và tiếng gót chân ma sát trên lớp tuyết.

Đại Hồ còn cảnh giác chần chừ. Sắc mặt Quý Bạch thay đổi ngay tức thì, anh lao như tên bắn về phía trước, chạy một mạch đến sau thân cây.

Cảnh tượng trước mắt khiến anh trút bỏ tảng đá đè nặng trong lòng. Anh vừa sợ vừa nhói đau vừa mừng rỡ. Hứa Hủ bị buộc chặt người vào thân cây xù xì, miệng cô bị dán băng dính. Nhìn thấy anh, đôi mắt đen của cô sáng như sao trên trời, nước mắt dâng tràn khóe mi.

Quý Bạch xé miếng băng dính trên miệng Hứa Hủ, Đại Hồ cũng nhanh chóng rút con dao, cắt đứt sợi dây trói. Toàn thân Hứa Hủ mềm nhũn, cô ngã vào lòng Quý Bạch: “Anh ba. . .”

Ôm cô vào lòng, trái tim Quý Bạch đau đớn khôn xiết. Cô chỉ mặc bộ váy bà bầu mỏng manh, toàn thân giá lạnh như tảng băng. Quý Bạch lập tức cởi khóa áo khoác lông vũ, ôm cả người cô vào lòng: “Không sao. . .không sao. . .bà xã, không sao rồi.”

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, viền mắt Đại Hồ cũng ươn ướt: “Không sao là tốt rồi.”

Cả người Hứa Hủ cứng đờ và mất hết sức lực, nhưng cô ngẩng mặt, túm cổ áo Quý Bạch: “Anh mau đi cứu Diêu Mông, mau đi cứu bạn ấy!”

Quý Bạch và Đại Hồ giật mình, cùng dõi mắt về phương hướng Hứa Hủ chỉ.

Đại Hồ nói: “Sếp, anh hãy chăm sóc Hứa Hủ, để em đi!”

Quý Bạch im lặng vài giây. Anh siết chặt vòng tay ôm Hứa Hủ, ghé sát gương mặt vẫn còn mồ hôi nóng hổi, chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn giá lạnh của cô. Sau đó, anh buông người cô.

“Để tôi đi.” Quý Bạch cởi áo khoác lông vũ, khoác lên người Hứa Hủ: “Chú hãy bảo vệ cô ấy.” Nói xong, anh nhìn Hứa Hủ rồi lập tức chạy vào rừng, đầu cũng không quay lại.

Tuyết dần dần ngừng rơi, dấu chân trên mặt đất ngày càng rõ ràng. Quý Bạch men theo dấu chân sâu nông khác nhau, đi xuyên qua khu rừng hơn mười phút đồng hồ. Đại Hồ và Hứa Hủ ở đằng sau đã sớm khuất dạng.

Cuối cùng, đến một gò đất thấp, Quý Bạch lờ mờ nhìn thấy trong rừng cây phía trước có mấy người đang ngồi, dường như có cả tiếng nói chuyện.

Quý Bạch lập tức nấp người vào sau gò đất, lặng lẽ thò đầu quan sát.

Anh nhìn thấy một người đàn ông cao gầy ngồi tựa vào một thân cây đối diện phương hướng của anh. Đầu hắn chảy đầy máu, máu nhuộm đỏ một bên mặt. Hắn vòng một tay qua người một cô gái, khẩu súng trong tay còn lại chĩa vào huyệt thái dương của cô gái. Hai người này chính là Lâm Thanh Nham và Diêu Mông.

Đối diện bọn họ, đằng sau một thân cây xù xì xuất hiện một người đang ngồi. Người đó mặc bộ quần áo công nhân lâm nghiệp, thân hình cao lớn thẳng tắp, toàn thân đầy máu. Anh ta ngồi quay lưng về phía Quý Bạch nên anh không nhìn rõ là ai.

Tình trạng hiện thời của ba người không lọt qua mắt Quý Bạch. Anh lặng lẽ giơ súng nhằm thẳng vào Lâm Thanh Nham. Nhưng Diêu Mông ở ngay trước người hắn, che chắn toàn bộ chỗ hiểm nên Quý Bạch nhất thời không thể ra tay.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Nham mở miệng, ngữ khí tương đối yếu ớt: “Phùng Diệp, mày đúng là âm hồn không tan.”

Quý Bạch giật mình, quan sát người trước mặt. Anh lờ mờ nhìn thấy máu tuôn xối xả từ một cái lỗ nhỏ trên vai phải người đàn ông, chắc anh ta đã bị trúng đạn. Anh ta thở hắt ra: “Đúng là tôi gặp đại nạn không chết, bằng không làm sao có ngày vạch trần hành vi mặt người dạ thú của anh? Bây giờ tôi chết cũng cam lòng.”

Diêu Mông đầu tóc rối bù, trên mặt có vết máu, không rõ là máu của ai. Giọng nói của cô khản đặc: “Tại sao? Lâm Thanh Nham, tất cả những chuyện này rốt cuộc vì nguyên do gì?”

***

Nửa tiếng đồng hồ trước.

Lời nói của Hứa Hủ đã thành công thuyết phục Lâm Thanh Nham. Vốn là người tự phụ, hắn không tin cảnh sát tìm đến nơi này nhanh như vậy.

Sau khi trói Hứa Hủ vào thân cây, hắn lôi Diêu Mông thất tha thất thểu đi về phía trước. Lâm Thanh Nham cũng chưa nghĩ ra nên đưa Diêu Mông đi đâu. Hắn chỉ muốn tìm nơi đẹp nhất để giải quyết cô. Đáng tiếc đêm nay không có ánh trăng, nên hắn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Diêu Mông như cái xác không hồn, cô lảo đảo đi theo Lâm Thanh Nham. Hắn rất thích bộ dạng của cô lúc này, kéo đôi cánh tay bị trói chặt của cô, yên tĩnh bước đi trên mặt tuyết trắng.

Phùng Diệp đột ngột từ trong bụi cây lao ra. Anh ta cầm cây gậy gỗ đập mạnh vào gáy Lâm Thanh Nham. Lâm Thanh Nham có cảm giác đau buốt, đầu óc quay cuồng, ẩm nóng, hắn lập tức ngã xuống tuyết.

Diêu Mông thẫn thờ chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Phùng Diệp râu ria xồm xoàm đứng yên lặng trước mặt cô, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú.

Sự xuất hiện của Phùng Diệp buổi tối hôm đó giống một giấc mơ, nhưng đã gieo hạt giống nghi ngờ vào lòng cô. Việc không nhắc đến sự tồn tại của anh ta với cảnh sát, hoàn toàn là phản ứng từ tiềm thức.

Tuy nhiên, khi Diêu Mông ý thức được, sự nghi ngờ này là nhằm vào Lâm Thanh Nham thì đã quá muộn. Lâm Thanh Nham rất nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi tâm tình của cô, hắn nhanh chóng khống chế hoàn toàn sự tự do của cô.

Diêu Mông không ngờ hôm nay Phùng Diệp lại xuất hiện, khiến cô nhìn thấy tia hy vọng sống sót.

Ánh mắt của Phùng Diệp rất lo lắng sốt ruột, giọng nói của anh ta ngược lại tràn đầy sức mạnh: “Đừng sợ, anh sẽ cứu em. . .” Nói xong, anh ta liền rút một con dao găm, cắt sợi dây thừng trói tay cô. Khi lưỡi dao lành lạnh chạm vào cổ tay Diêu Mông, bộ não vốn mờ mịt hỗn độn vì bị dùng thuốc của cô bỗng nhiên tỉnh táo, cô chợt nhớ ra Lâm Thanh Nham vẫn còn ở sau lưng: “Hắn có súng! Anh hãy…”

Nhưng không còn kịp nữa, một tiếng “pằng” vang lên. Vẻ mặt Phùng Diệp cứng đờ, anh ta cúi đầu quan sát bờ vai, nơi đó xuất hiện một cái lỗ nhỏ, máu tuôn xối xả. Ở giây tiếp theo, bờ eo Diêu Mông bị siết chặt, Lâm Thanh Nham đã kéo cô vào lòng, hai người đồng thời ngồi phịch xuống mặt đất. Còn Phùng Diệp bò ra sau một thân cây, tạm thời trốn tránh.

Phùng Diệp đánh một gậy vào gáy Lâm Thanh Nham, khiến trước mắt hắn tối sầm, người đổ xuống đất, mặt úp xuống tuyết lạnh. Nhưng hắn tỉnh táo ngay tức thì. Thêm vào đó, Lâm Thanh Nham còn một việc chưa làm xong, ý chí mạnh mẽ khiến hắn đè nén nỗi đau đớn và hỗn độn. Hắn liền nhổm dậy nổ súng vào Phùng Diệp.

Khi Quý Bạch đến nơi, ba người đang ở tình thế đối đầu căng thẳng.

Có lẽ cả ba đều mang ý nghĩ không tránh khỏi cái chết, nên khi Diêu Mông hỏi ra vấn đề gút mắt đau khổ nhất trong lòng cô, hai người đàn ông đều im lặng nhìn đối phương. Một người có ánh mắt chế giễu, một người vô cùng căm hận.

Lâm Thanh Nham cúi đầu quan sát Diêu Mông, hắn cất giọng dịu dàng: “Bà xã, không sao đâu. Chuyện của chúng ta không liên quan đến thằng đó.”

Phùng Diệp thở hắt ra, nói lạnh lùng: “Vậy sao? Lẽ nào chẳng phải anh cướp hết mọi thứ đáng lý ra thuộc về tôi, bây giờ còn muốn cướp đoạt cả người con gái tôi yêu?”

Diêu Mông rùng mình, sắc mặt Lâm Thanh Nham lạnh hẳn. Đầu hắn vẫn đang chảy máu, gần như bê bết cả khuôn mặt. Đôi mắt hắn đột nhiên trở nên ngạo mạn và lạnh lẽo. Nghe giọng điệu của hai người, Quý Bạch biết bọn họ nhắc đến nội tình của vụ án Hongkong. Anh nhằm thẳng mũi súng vào Lâm Thanh Nham, lặng lẽ lắng nghe. Một khi Lâm Thanh Nham có cử động bất thường, anh sẽ nổ súng bắn chết hắn.

Lâm Thanh Nham cười khẽ: “Của mày? Dựa vào cái gì mà mày nhận là của mày? Rõ ràng của tao mới đúng.”

Nhìn gương mặt nhuộm máu đỏ của Lâm Thanh Nham, Phùng Diệp hơi thất thần khi nhớ lại chuyện cũ.

Anh ta từng là một thanh nhiên xuất sắc, từ nhỏ đã khác bố mẹ bị câm điếc một trời một vực. Năm anh ta tròn 18 tuổi, bố mẹ nói cho anh ta biết, anh ta là trẻ bị bỏ rơi, bọn họ chỉ là bố mẹ nuôi của anh ta. Bố mẹ ruột của anh ta có khả năng là người Hongkong, bởi vì trên cái chăn bọc anh ta năm đó có ký hiệu của bệnh viện Hongkong.

Sau khi tốt nghiệp, Diêu Mông đề nghị chia tay, Phùng Diệp càng hạ quyết tâm rời xa quê hương. Anh ta một mình đi Hongkong học tập, làm việc, tìm kiếm người thân.

Lúc đó, Lâm Thanh Nham là quản lý cao cấp của công ty đối tác, đồng thời là bạn bè tốt của Phùng Diệp. Cuộc sống của anh ta rất bình lặng, việc tìm người thân vẫn không có manh mối.

Cho tới một ngày, trợ lý của Tần tổng cầm báo cáo xét nghiệm DNA đến tìm anh ta: “Cậu là con trai ruột của Tần tổng công ty chúng tôi.”

Tần tổng chính là chủ tịch tập đoàn của công ty đối tác, đồng thời là chỗ dựa của Lâm Thanh Nham, bà gần như đã lui về hậu trường. So với công ty Phùng Diệp đang làm việc, tập đoàn của Tần tổng không biết quy mô gấp bao nhiêu lần. Phùng Diệp từng nghe nói đến câu chuyện truyền kỳ về nữ tỷ phú của giới thương mại này từ lâu. Nhưng anh ta không ngờ, quanh đi quẩn lại, bà lại là mẹ ruột của anh ta.

Người trợ lý tiết lộ, hóa ra trong tư liệu công việc mà cấp dưới gửi cho Tần tổng có ảnh và sơ yếu lý lịch của Phùng Diệp. Người đàn bà ngoài năm mươi tuổi, mắc bệnh nguy kịch đó vừa liếc qua, lập tức nhận ra chàng thanh niên trẻ tuổi rất giống bố ruột anh ta thời còn trẻ. Sau khi bí mật giám định DNA, Tần tổng ủy thác trợ lý ra mặt, gặp trực tiếp Phùng Diệp.

Đối với Phùng Diệp mà nói, mọi chuyện xảy ra sau đó như sương mù dày đặc đột nhiên bao phủ, trời đất đảo lộn chỉ trong một đêm. Các loại chứng cứ liên quan đến vụ án “thiên sứ” gây xôn xao dư luận lúc bấy giờ xuất hiện ở nơi cư trú của Phùng Diệp như có phép lạ. Thậm chí vợ chưa cưới của Lâm Thanh Nham cũng trở thành người bị hại. Chứng cứ rõ rành rành khiến anh ta không có cách nào biện bạch…

Tiếp theo là ba năm trốn chui trốn lủi. Anh ta nghe nói mẹ ruột đã qua đời, cũng nghe nói Lâm Thanh Nham là người thừa kế duy nhất, tiếp nhận toàn bộ tài sản của mẹ ruột anh ta…

Diêu Mông ngẩn ngơ ngoảnh đầu nhìn Lâm Thanh Nham: “Anh ấy nói có thật không?”

Lâm Thanh Nham đột nhiên bật cười: “Ừm, là sự thật.”

Diêu Mông cất giọng khô khốc: “Anh còn chưa nói, tại sao anh tiếp cận tôi. Có phải anh hận Phùng Diệp? Anh muốn hủy hoại anh ấy, cũng muốn hủy hoại cuộc đời tôi?”

Lâm Thanh Nham trầm mặc trong giây lát, nói nhỏ: “Không liên quan đến hắn. Em đặc biệt như vậy, anh rất yêu em. Anh thật lòng yêu em.”

Đầu Diêu Mông đau nhức đến mức tê liệt. Cô ngơ ngẩn nhìn Lâm Thanh Nham. Phùng Diệp đột nhiên lên tiếng, ngữ khí hết sức lạnh lùng: “Vậy sao? Anh còn chưa nói cho cô ấy biết, anh và mẹ ruột tôi có quan hệ gì đúng không?”

Sắc mặt Lâm Thanh Nham và Diêu Mông lập tức tay đổi. Phùng Diệp đanh mặt, tựa hồ bản thân anh ta cũng cảm thấy khó mở miệng tiết lộ sự thật: “Sau này tôi mới biết, năm đó anh là con nuôi của bà ấy trên danh nghĩa, nhưng cũng là…”

“Câm miệng!” Lâm Thanh Nham gầm lên, ánh mắt đầy vẻ căm hận. Hắn đột nhiên buông người Diêu Mông, giơ súng về phía Phùng Diệp và bóp cò. Diêu Mông đập mạnh người về đằng sau theo phản xạ có điều kiện. Lâm Thanh Nham run tay, phát đạn bắn thẳng lên trời. Tình thế nguy cấp, Quý Bạch không lưỡng lự, nổ súng bắn trúng mi tâm của Lâm Thanh Nham.

Sau đó bốn bề lại trở nên yên tĩnh, bầu trời mờ mịt xuất hiện bông tuyết bay lất phất từ lúc nào. Quý Bạch nhổm người khỏi gò đất, cầm súng lao ra chỗ Lâm Thanh Nham, kéo Diêu Mông vào lòng. Diêu Mông giơ hai tay che mặt, toàn thân cô cứng đờ như con rối, cổ họng nấc nghẹn. Còn Phùng Diệp thở phào một hơi, cuối cùng chân tay mất hết sức lực. Anh ta nằm dài xuống tuyết, ngẩng mặt lên trời, trầm mặc không lên tiếng.

***

Máy bay trực thăng xuất hiện trên đỉnh đầu mang theo dòng khí lưu rất mạnh, khiến rừng cây xào xạc. Vô số ngọn đèn pha từ mọi phương chiếu sáng cả khu vực núi non. Những người cảnh sát hình sự chạy đi chạy lại, kiểm tra thu thập chứng cứ, chuyển xác Lâm Thanh Nham khỏi hiện trường.

Phùng Diệp vẫn là tội phạm bị truy nã nên bị còng tay đưa lên xe cấp cứu. Trước khi đóng cửa xe, Quý Bạch tiến lại gần, nói với anh ta: “Tôi sẽ báo cáo với cấp trên và cảnh sát Hongkong về những điều tôi nghe thấy ngày hôm nay.”

Phùng Diệp gật đầu, khóe miệng anh ta để lộ nụ cười khổ sở. Anh ta giơ tay về phía Quý Bạch, Quý Bạch bắt tay anh ta.

Hứa Hủ và Diêu Mông tuy suy nhược cơ thể, nhưng chỉ bị xây xát ngoài da. Hai cô gái cũng được chuyển bằng cáng lên cùng một xe cấp cứu. Quý Bạch và Đại Hồ đi theo bọn họ. Quý Bạch nắm chặt tay Hứa Hủ không lên tiếng. Hứa Hủ cầm tay anh đặt lên bụng mình.

“Sẽ không sao đâu.” Quý Bạch nói nhỏ.

Hứa Hủ gật đầu: “Sẽ không sao cả.”

Diêu Mông vẫn cứ đờ đẫn nhìn nóc xe ô tô. Hứa Hủ ngoảnh đầu, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Cám ơn bạn, Diêu Mông, bạn đã cứu sống hai mẹ con mình.”

Đại Hồ lên tiếng: “Không sao đâu Diêu Mông, tất cả đã qua rồi.” Quý Bạch cũng nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa.

Diêu Mông im lặng vài giây, sau đó từng giọt lệ từ khóe mắt cô chảy xuống. Khóc một lúc lâu, cô nắm chặt tay Hứa Hủ, đồng thời gật đầu với Quý Bạch và Đại Hồ.

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất