Vô số cảnh sát từ mọi phương hướng bao vây ngọn núi. Bọn họ đã lên đến lưng chừng núi, rất nhiều ánh đèn pin trắng xóa loang loáng trong đêm tối.
Những người cảnh sát hình sự lần theo dấu vết xe ô tô của Diêu Mông tới nơi này. Nhưng kể từ lúc cô bị bắt đến giờ, cũng đã sáu tiếng đồng hồ trôi qua.
Quý Bạch và đội của anh lên núi theo lối nhỏ tối om. Sắc mặt anh căng thẳng và trầm mặc. Nhận được tin Diêu Mông xảy ra chuyện, thành viên của cả đội hình sự đều đau xót vô cùng.
Leo đến một vách núi dốc đứng, phía trước xuất hiện rừng cây rậm rạp. Mấy cảnh sát đặc nhiệm đến trước đang tìm kiếm trong khu rừng, đột nhiên một người hét lớn tiếng: “Ở đây!”
Ánh sáng từ vô số cây đèn pin đều tập trung về nơi đó. Chỉ thấy trên khoảng đất trũng ở phía trước, một thân hình nằm sấp bất động. Cả người cô chỉ mặc áo sơ mi, miễn cưỡng che kín bộ phận nhạy cảm, trên đùi cô xuất hiện nhiều vết bầm tím. Dưới mái tóc xõa như thác nước để lộ nửa gương mặt xinh đẹp quen thuộc. Đó chính là Diêu Mông.
Đám cảnh sát đặc nhiệm vây quanh Diêu Mông, tất cả đều im lặng. Quý Bạch ngồi xổm xuống cạnh người Diêu Mông, cầm cổ tay cô. Sau đó anh ngẩng đầu: “Cô ấy vẫn còn sống!”
***
Hứa Hủ và một số người khác chờ đợi ở dưới chân núi.
Trong lòng Hứa Hủ vô cùng lo lắng. Theo phán đoán của cô, trạng thái tâm lý của kẻ tình nghi đã có dấu hiệu cuồng loạn. Bây giờ, hắn lại rơi vào hoàn cảnh cùng đường mạt lộ, Diêu Mông nhiều khả năng bị hắn coi là bữa tiệc cuối cùng.
Hứa Hủ đợi thêm một lúc. Trên dốc núi trước mặt đột nhiên xuất hiện vài người chạy xuống dưới. Trong đó, trên tay một cảnh sát bế một người khác. Tim Hứa Hủ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cùng mọi người rảo bước nhanh về phía trước.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Nhiều người hét lớn tiếng.
Diêu Mông được đặt vào xe cấp cứu, người cô cuộn chặt trong tấm thảm. Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra một lượt, thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, cô ấy chỉ bị ngất đi.”
Bác sĩ vừa dứt lời, Diêu Mông bất chợt mở mắt nhìn mọi người. Ánh mắt cô đờ đẫn, sắc mặt nhợt nhạt, đáy mắt khó có thể che giấu nỗi đau đớn khôn cùng.
“Không sao, bạn không sao rồi.” Hứa Hủ nắm chặt tay Diêu Mông.
Diêu Mông nhìn chằm chằm lên nóc xe cấp cứu màu xám bạc, từng giọt nước mắt rơi xuống. Chứng kiến cảnh tượng này, mấy người cảnh sát đứng ngoài cửa xe đều trầm mặc, tránh sang một bên.
Nước mắt của Hứa Hủ cũng lặng lẽ rơi xuống. Im lặng một lúc, cô cất giọng khẽ khàng: “Bạn đừng nghĩ ngợi gì, cứ nghỉ ngơi đi, mình ở đây với bạn.”
Diêu Mông thẫn thờ nhìn Hứa Hủ.
Thật ra, cô không phải tự mình chạy thoát.
Thân thể Diêu Mông vẫn còn tàn dư của thuốc, đầu óc cô nặng trình trịch. Ký ức về việc trốn thoát khỏi hang động cũng mơ hồ và vỡ vụn.
Diêu Mông nhớ lúc cô tỉnh lại, trong hang động xuất hiện ánh sáng tù mù nhờ một ngọn nến. Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy tên nhân viên kiểm lâm tя͢ần ͙ȶя͢uồng nằm trên chiếc giường nhỏ ở bên cạnh. Còn cô nằm trên tấm thảm cạnh giường, hai chân hai tay bị khóa bởi sợi xích sắt, toàn thân thảm hại vô cùng.
Cô sợ hãi muốn chết, nhưng cô không thể thoát khỏi dây xích. Cô muốn giết người đàn ông kia, nhưng toàn thân cô không có một chút sức lực.
Đúng lúc này, Diêu Mông nhìn thấy một hình bóng cao lớn từ ngoài cửa hang đi vào. Cô lờ mờ thấy người đó tiến lại gần, anh ta mặc bộ đồ nhân viên kiểm lâm cũ kỹ, đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp xuống mặt, dưới cằm mọc râu quai nón nên cô không nhìn rõ diện mạo của anh ta. Người đàn ông lấy một chùm chìa khóa ở trên bàn, đi đến trước mặt Diêu Mông, thử một lúc rồi mở khóa cho cô.
Diêu Mông ngã vào lòng anh ta. Đôi cánh tay rắn chắc của anh ta ôm chặt người cô, chặt đến mức cô không thở nổi. Sau đó, anh ta đỡ cô đi ra ngoài hang động.
Rời khỏi hang động, anh ta kéo Diêu Mông đi thẳng về phía trước. Cho đến khi phía xa xa thấp thoáng ánh đèn pin, người đàn ông đột nhiên buông tay cô, lao vào rừng cây bên cạnh. Bóng lưng của anh ta rất xa lạ, nhưng cũng hơi quen thuộc. Hình như cô đã gặp ở đâu đó nên mới có ấn tượng sâu sắc?
“Anh là…” Cô cất giọng khản đặc: “Anh vẫn chưa chết… Tại sao…”
Bước chân người đàn ông dừng lại một giây, sau đó anh ta càng đi nhanh hơn, chỉ một loáng đã mất hút. Còn cô không có sức lực, đi vài bước liền ngã sấp xuống đất.
***
Diêu Mông từ từ ngồi dậy, Hứa Hủ vội vàng đỡ bạn. Diêu Mông chỉ tay về ngọn núi trước mặt, nói nhỏ: “Hắn ở trong hang động, mình không nhớ rõ vị trí cụ thể… Đại khái là trong rừng cây ở phía tây, gần đỉnh núi.”
Hứa Hủ muốn cùng bác sĩ đưa Diêu Mông đi bệnh viện gần nhất nhưng Diêu Mông cự tuyệt.
“Không sao đâu.” Gương mặt cô vô cảm, đôi mắt trống rỗng: “Mình chờ ở đây. Hứa Hủ, mình muốn yên tĩnh một mình.”
Không đợi Hứa Hủ lên tiếng, Diêu Mông đã nhắm mắt, không nhìn cô nữa.
***
Đêm càng về khuya, rừng núi càng giá lạnh, bóng cây đung đưa dưới ánh trăng như ma quỷ lay động.
Quý Bạch và những người cảnh sát từ từ tiến lại gần một cái hang dưới vách núi thẳng đứng phía trước. Hang động vừa sâu vừa yên tĩnh, trông giống một cái hố đen. Bên trong dường như có ánh lửa lập lòe.
Cảnh sát tụ tập ở ngoài cửa hang ngày càng nhiều. Nhận được tin tức từ hậu phương, Đại Hồ đi đến bên cạnh Quý Bạch, nói nhỏ: “Diêu Mông tỉnh rồi. Cô ấy nói vị trí ở hướng này, chắc là cái hang này.”
Quý Bạch phất tay, một người đứng đằng sau cầm ngọn đèn pha lia vào trong hang động. Bên trong quả nhiên xuất hiện một bóng người. Có lẽ bị giật mình bởi ánh đèn sáng loáng, hắn nhanh chóng xoay người, đứng sát vào vách hang. Đằng sau lưng hắn là một chiếc giường nhỏ, bàn ghế, tủ thấp và nhiều sợi dây xích sắt trên mặt đất.
“Đàm Lương, anh đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí đi ra ngoài.” Một người hét lớn.
Bóng người trong hang vụt qua, Quý Bạch gầm lên: “Cẩn thận!” Anh vừa dứt lời, hai tiếng ‘pằng pằng’ xé không khí truyền tới. Người ở bên trong tựa hồ cười khẽ một tiếng.
“Là súng gây mê!” Đại Hồ toát mồ hôi lạnh, may không có ai bị thương.
Sau đó bên trong vang lên tiếng loảng xoảng, Đàm Lương ném thứ gì đó xuống đất. Cuối cùng, một bóng hình chậm rãi đi ra ngoài cửa hang.
Tất cả cảnh sát ở bên ngoài đều giương súng chờ đợi. Quý Bạch cầm súng, nhắm thẳng vào trán người đàn ông. Nếu đối phương có bất cứ hành động nào bất thường, anh sẽ nhả đạn ngay lập tức.
Người đàn ông từ từ đi vào nơi tập trung ánh sáng. Bộ quần áo nhân viên kiểm lâm trên người hắn xộc xệch, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh. Dưới ánh đèn chiếu sáng, gương mặt hắn trắng trẻo lạ thường, đôi mắt đen lấp lánh.
“Bỏ hai tay lên đầu, nằm sấp xuống!” Đại Hồ mở miệng.
Gương mặt Đàm Lương đột nhiên ẩn hiện ý cười.
Quý Bạch giật mình, nhưng không còn kịp nữa. Khóe miệng Đàm Lương trào máu tươi, đó là hiện tượng trúng độc kali xyanua. Ý cười trong đáy mắt hắn càng sâu hơn.
“Thế giới quả thật không công bằng.” Đàm Lương cất giọng ôn hòa: “Coi như cuộc đời này, tôi không sống vô ích.”
Nói xong, hắn liền ngã vật xuống đất.
Ánh đèn chiếu rọi khiến cả khu vực xung quanh hang động sáng như ban ngày. Không ngừng có cảnh sát từ trong hang đi ra, cầm túi vật chứng báo cáo với Quý Bạch:
“Phát hiện ra kali xyanua và thuốc kich du͙c còn lại.”
“Trong hang có sợi tóc phụ nữ, chúng tôi đã thu thập hết.”
“Chúng tôi tìm thấy hóa đơn thuê ô tô ở nội thành trong đống đồ lặt vặt. Hắn dùng biệt danh và chứng minh thư giả để thuê xe.”
“Trong tủ có quần áo phụ nữ, dầu tắm Johnson và dao cạo râu…”
***
Tin tức nhanh chóng truyền xuống núi, khiến cả khu vực chân núi sôi sục. Cảnh sát ở các nơi khác dồn về ngày càng nhiều, đám phóng viên vốn ăn chực nằm chờ ở khu nhà dân ùn ùn kéo đến. Bọn họ bị cảnh sát chặn ở vòng ngoài, nhưng ánh đèn từ camera và máy chụp ảnh tựa hồ chiếu sáng cả đêm đen.
Hứa Hủ ngồi trong một chiếc xe cảnh sát chờ đợi. Nhận được tin tức xác thực, cô xuống xe, đi xuyên qua đám đông huyên náo, đến chiếc xe cấp cứu có Diêu Mông cách đó không xa.
Diêu Mông đã ngồi dậy, người cô đắp tấm thảm, tay cầm cốc trà nóng. Cô đã hồi phục tâm trạng, chỉ là viền mắt đỏ hoe, ánh mắt vẫn còn đờ đẫn.
Hứa Hủ đi đến bên Diêu Mông nói nhỏ: “Đàm Lương chết rồi.”
Bờ vai Diêu Mông run rẩy. Cô gật đầu, khóe miệng lộ nụ cười lạnh nhạt và chế giễu.
Hứa Hủ muốn nói điều gì đó, nhưng vào lúc này, bất cứ câu gì cũng không thể giảm bớt nỗi đau mà Diêu Mông phải chịu đựng. Thấy Diêu mông co vai, viền mắt Hứa Hủ lại ươn ướt. Cuối cùng, cô chỉ có thể lặng thinh.
Lúc này, từ xe ô tô bên cạnh có người đi đến, là đồng nghiệp của Diêu Mông. Cô ta đưa điện thoại cho Diêu Mông, ngữ khí rất dịu dàng: “Điện thoại của Lâm tổng.”
Diêu Mông ngây ra vài giây, mới cầm điện thoại đưa lên tai. Nước mắt vốn đã khô cạn của cô lại trào ra: “Vâng… em đang ở đây. Được, em đợi anh.” Sau khi cúp điện thoại, Diêu Mông nhướng mắt nhìn Hứa Hủ.
“Anh Thanh Nham sẽ đến ngay.” Cô hít một hơi sâu, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Bây giờ hung thủ đã chết rồi, mình cũng ra nông nỗi này. Hứa Hủ, bạn còn cố chấp nghi ngờ anh Thanh Nham nữa không? Bây giờ bạn đã tin bản thân mắc sai lầm hay chưa? Lúc đó, mình không nên quay đầu trở lại…”
Diêu Mông không nói hết câu, Hứa Hủ cảm thấy lồng ngực đau buốt, toàn thân cứng đờ. Hai người im lặng một lúc, Hứa Hủ nói nhỏ: “Mình xin lỗi.”
Diêu Mông không lên tiếng, ngoảnh mặt sang một bên. Hứa Hủ lại nói câu ‘xin lỗi’ rồi lặng lẽ rời đi.
***
Lúc Quý Bạch xuống núi, trời đã sáng hẳn. Dưới chân núi biển người lố nhố, ai nấy đều phấn khích, muốn tận mắt thấy thi thể của tên giết người hàng loạt.
Nội tâm Quý Bạch đột nhiên rất mệt mỏi, anh đi xuyên qua đám người, đảo mắt tìm kiếm một hồi, cuối cùng nhìn thấy hình bóng nhỏ bé quen thuộc đang cúi đầu đứng bên cạnh một chiếc xe cảnh sát.
Chỉ cần nhìn thấy cô, trái tim vừa cứng vừa lạnh của anh mới trở nên mềm mại. Quý Bạch sải bước dài, dừng lại trước mặt Hứa Hủ.
Bắt gặp viền mắt đỏ hoe của cô, Quý Bạch không mở miệng hỏi han, mà dịu dàng ôm cô vào lòng.
Trong lòng Hứa Hủ vẫn tắc nghẽn, cô trầm mặc không lên tiếng.
Vài giây sau, Quý Bạch chú ý đến ánh mắt Hứa Hủ luôn dõi về một nơi sau lưng anh, anh lập tức quay đầu.
Đó là một chiếc xe cấp cứu, trong xe bật đèn sáng trưng. Lâm Thanh Nham ôm Diêu Mông ngồi bên trong, áo comple và đầu tóc anh ta lộn xộn, gương mặt tái nhợt và căng thẳng, ánh mắt giá lạnh và trầm mặc, cả người anh ta bất động.
Quý Bạch thu hồi ánh mắt, cúi xuống nhìn Hứa Hủ: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, về nhà nghỉ ngơi trước đã. Trong lòng anh đều biết cả.”
Hứa Hủ không lên tiếng, tầm mắt cô vẫn vượt qua người Quý Bạch, dừng lại ở Lâm Thanh Nham. Lúc này, Lâm Thanh Nham dường như phát giác ra ánh mắt của Hứa Hủ, anh ta từ từ ngoảnh mặt, vừa vặn chạm mắt Hứa Hủ.
Ánh mắt của anh ta lạnh lùng và đau đớn, giống phản ứng phẫn nộ và bi thương của bất cứ người đàn ông nào khi cô gái anh ta yêu thương gặp chuyện bất hạnh.
Hứa Hủ bướng bỉnh đối mắt với anh ta.
Một lúc sau, vẻ đau đớn trong mắt Lâm Thanh Nham từ từ biến mất, đôi mắt dài của anh ta trở nên bình tĩnh. Tiếp theo, khóe miệng anh ta nhếch lên, để lộ ý cười.
Vào thời khắc này, chẳng ai nhìn về bên này, càng không có người nào chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của Lâm Thanh Nham. Chỉ có Hứa Hủ trong lòng chấn động, khí huyết cuộn trào ở lồng ngực.
Mấy ngày nay, cơ thể Hứa Hủ vốn hết sức mệt mỏi. Bây giờ, một cơn phẫn nộ dội vào tim, cô không thể thốt ra một từ, trước mắt tối sầm, cô liền ngất xỉu trong vòng tay của Quý Bạch.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tác giả Đinh Mặc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện tình buồn, Truyện trinh thám