Xét về thực lực mà nói… nó là đứa giỏi nhất lớp (lộ 70) trong khi các huynh đệ của nó người giỏi nhất cũng chỉ tới lộ 40 (Nội Huynh) Quang thì tới lộ 32… 2 thằng Cường và Hải lần lượt là 22 và 23… những đứa khác cho next luôn:)
Buổi đầu tiên của hè cũng không có gì đáng nói cho lắm, Sư phụ(ông nó) chỉ cho chúng nó luyện sơ qua…
Bữa trưa chúng nó ăn cơm ở võ đường (ở đây có nhà bếp, ai muốn ở lại luyện thêm buổi chiều thì có thể ở lại… còn không thì có thể về… dĩ nhiên ăn thì phải đóng tiền rồi!)
Mấy huynh đệ của nó mon men đến chỗ nó đang ăn…
A. Quang: Chiều đi ra chỗ tam đệ đi chúng mày.
A. Nội: Ờ đi nay thằng Hoàng về mà… xin miếng – lão với tay lấy miếng dò trong bát của nó – . – Tham ăn vleu.
Thấy thế 2 thằng Cường với Hải cũng với tay định lấy thức ăn của nó…
Nó: Ăn trộm này! – Mỗi thẳng 1 bạt tai…
Kể ra nếu không có mấy đứa này định chơi với nó thì chắc nó chẳng có ai làm bạn ở đây… – tôi thầm nghĩ.
Chiều… 5h… 5 thằng nhóc tay hương tay đồ ra nghĩa trang…
Bạn cũ, tao về rồi nè!
…
1 buổi chiều cuối tháng 6.
1 thằng nhỏ đang ngồi chơi robot thì có 1 đứa nhỏ lấm lết khác chạy tới…
“Ê này, robot của mày đẹp quá vậy… cho tao chơi chung!”
“Không, mày phải cho tao chơi đò chơi của mày cơ” – nhóc cầm robot lắc đầu nguầy nguậy.
“Tao cho mày con này nè…” – thằng nhóc lấm lết chìa ra 1 con dế nhỏ.
“Uầy, con gì vậy? Cho tao… cho tao.” Thằng nhóc cầm robot sáng mắt đưa luôn cho lấm lết con robot của mình.
“Tao xách nước hộ mấy anh lớn ngoài đồng để mấy anh bắt đó… nay được 3 con nên các anh chỉ cho tao 1 con thôi” – nhóc dế hồn nhiên đáp.
2 thằng nhóc cứ như vậy mà quen nhau…
Chiều muộn.
Dế: Trả mày này, tao về đây… tối rồi.
Robot: Vậy trả mày con dế nè…
Dế: Nó chết rồi còn đâu… Vứt đi… mà mày học lớp mấy? – Vừa nói nhóc dế vừa quăng con dế đi.
Robot: Tao học lớp 1.
Dế: Tao cũng học lớp 1 luôn… mai mày đi đổ dế với tao không?
Robot: Có có, tao đi chung với… nhớ chia cho tao nha…
Dế: Ờ, vậy trưa mai 1h ra đây nha… thôi tao về đây… về muộn ông đánh tao chết.
Robot: Ừ tao cũng về đây.
Từ hôm đó Dế và Robot trở thành 2 thằng bạn thân… cứ 1h trưa bất kể trời nắng đến cháy người hay mưa như chút nước 2 đứa vẫn rủ nhau đi chơi.
1 buổi trưa.
Dế: Nay không đi đổ dế nữa nha…
Robot: Vậy đi đâu?
Dế: Đi lên đồng với tao, nay có mấy anh lớn trên đó á…
Dế và Robot cùng nhau lên đồng… có vài anh lớn hon chúng nó ở đó đang xếp gạch thành 1 cái bếp cạnh đó là 1 nải chuối xanh lè… (mãi về sau mới biết là chặt trộm: D)
Dế: Vào ăn chuối mày… – Dế kéo nó vào.
Robot: Chuối xanh kìa mày… – Robot khẽ nhăn mặt.
Dế: Xanh thì nướng lên là nó “chín”…
Robot: Vậy hả? – Mặt đơ đơ.
15 phút sau.
Dế: Này ăn đi mày… – Chìa quả chuối đen xì ra cho Robot (Đừng ai ăn thử: V mùi vị kinh lắm ~~) và dĩ nhiên cả lũ bị đau bụng vì món chuối “chín” hôm đó @@
1 buổi chiều khác.
Dế: Đi chơi đi mày ơi! – Nghe vậy Robot chạy ra…
Robot: Nay tao phải về rồi… nè, cho mày! – Nói rồi Robot dúi cho thằng Dế con robot cũ.
Robot: Cho mày đó, ngoài thành phố tao có cả tủ… thôi tao vào nha đây… hè năm sau tao lại về với mày…
Dế: Ừ, nhớ hè về nha…
2 thằng nhỏ chia tay từ đó… cho tới 1 ngày thằng robot được dẫn tới 1 phòng trong bệnh viện của mẹ nó… Robot gặp lại Dế.
Robot: A… Dế… – Robot reo lên chạy lại giường thằng Dế.
Dế: Mày hả? – Dế cũng mừng không kém gì Robot.
Robot: Sao mày lại ở đây? Ốm à? Khỏe mau đi… tao bảo mẹ dẫn tao với mày đi vườn thú.
Dế: Bố tao bảo tao bị 1 cái trứng cá ở não… mà ở vườn thú có kem với kẹo bông không mày…
2 thằng nhỏ cứ hồn nhiên như vậy… nhưng chúng nó đâu để tới những khuôn mặt buồn bã… những giọt nước mắt xót xa…
Từ hôm đó, cứ hễ đi học về là Robot tới bệnh viện thăm Dế cho tới 1 hôm… Cái giường Dế vẫn nằm được dọn dẹp sạch sẽ, mẹ nó bảo Dế về quê rồi…
Đối với nó và đám trẻ trong làng đã 4 năm trôi qua, còn với tôi, 15 năm rồi kể từ cái hôm Dế đi về quê… Nhóc Robot ngày nào không phải ai khác mà chính là tôi… tôi hiện tại đang học lớp 6 còn Dế, mãi mãi vẫn sẽ là 1 cậu nhóc lớp 2… Giá như mày không bị u não nhỉ? Giá như mày bây giờ vẫn ở đây…
Lặng lẽ thắp 1 nén nhang…
Dế à, yên nghỉ nhé mày!