1 buổi chiều tháng 6 khi nó mới được nghỉ hè…
Mẹ: Hoàng! Ra mở cửa cho mẹ… – mẹ gõ cửa.
Gỡ headphone ra, nó chạy lại mở cửa phòng…
Mẹ: Sao mày cứ khóa cửa phòng vậy hả? – Mẹ bước vào…
Nó: Con mở điều hòa đóng cửa nên tiện tay chốt luôn hê ^. ^
Mẹ: Hay mày lại giấu mẹ chơi game hả?
Nó: Con chơi thì việc gì phải giấu mẹ ạ: D?
Mẹ: Ờ… mà này mẹ bảo…
Nó: Dạ…
Mẹ: Hè này, con về nhà ông bà nội nhé?
Nó: Dạ vâng, thì hè nào con chẳng về…
Mẹ: Không, ý mẹ đang muốn con chuyển về đó học cấp 2, bố mẹ bận suốt ngày không về quê thường xuyên được… em thì còn nhỏ… con về đó ở với ông bà cho ông bà đỡ buồn…
Nó: Dạ cũng được ^^, mà mẹ nhớ gửi tiền hàng tháng cho con nhá! – Nó nhe răng cười.
Mẹ: Mà này, về đấy thì phải ngoan chịu khó học không được nghịch phá ông bà nghe chưa? Ở quê không có đàn piano với sân bóng rổ đâu…
Nó: Con là con trai mẹ mà ^^ chắc chắn sẽ lại nhất lớp thôi… chỉ cần mẹ nhớ gửi tiền tiêu vặt hàng tháng cho con là được…
Mẹ véo tai nó mắng.
Mẹ: Mày chỉ thế là nhanh…
Nó: Ái… mà con mang cả laptop với điện thoại về nhá mẹ…
Mẹ: Cho mày mang về để mày nghịch à?
Nó: Đi mà mẹ (mặt tội tội)…
Mẹ: Ờ, để nhà cũng chẳng ai dùng… mang về mà liên lạc… cấm chơi nhiều nghe chưa…
Nó: Yes, sir! Mà khi nào đi mẹ…
Mẹ: Ừ, chắc ngày kia… mai còn chuẩn bị đồ…
Nó: Dạ vâng, vậy để ngày kia con về… mà mẹ xuống đi… con đang bận mà… (mặt tội)
Nghe nó nài nỉ mẹ cũng đứng dậy ra ngoài… không quên mắng nó chơi ít thôi – .
“Mẹ muốn mình về quê là vì ông bà mà…” – thở dài.
…
1 buổi trưa tháng 6 nóng nực…
Tôi rón rén bước mở cổng đi vào nhà… nhưng khi vào nhà thì… ánh mắt giận dữ của mẹ làm nó giật mình…
Mẹ: Mày lại ra ngoài quán net đúng không Hoàng? – Mẹ quát.
Tôi: Dạ… dạ… con sang nhà bạn mà…
Mẹ: Lại còn nói dối hả? Nói tao biết tao đến nhà nó hỏi thử xem…
Tôi: Dạ…
Mẹ: Lên nhà thu dọn đồ… mai tao cho về quê… mày sẽ học cấp 2 ở đó…
Tôi: Không được! Sao con sống ở đó được…
Mẹ: Để mày ở đây để mày lêu lổng hả? Lên xếp đồ mau…
Tôi: Đi lên phòng… vừa chán vừa giận.
“Muốn đuổi thằng này đi để tập trung kiếm tiền chứ gì? Mẹ kiểu quái gì không biết… chả hiểu thương con nỗi gì!”
“Khốn nạn” 2 từ duy nhất tôi nghĩ ra được để nói về tôi lúc đó… tôi đã từng nghĩ mẹ của tôi như vật đó!
Mommy, I’m sorry!