Nó tỉnh giấc vì tiếng của cái ti vi!
Tôi: Đây là đâu… A! – Đầu nó đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm… đúng rồi! Tôi vừa bị xe đâm mà… nhưng đây là đâu? Bị xe đâm như vậy đáng lẽ ra tôi phải chết rồi chứ hoặc không thì phải đang nằm trong bệnh viện chứ?
“Ai nói vậy? Là ai đang nói vậy?” – 1 Giọng nói đầy sợ hãi vang lên…
Đảo mắt xung quanh… không có ai… tôi bắt đầu sợ…
Tôi: Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào! – Tôi đảo mắt nhìn xung quanh… định thần lại mọi chuyện… nhưng càng nhìn lại càng rối tung lên.
Chỗ tôi đang ở không phải là nơi nào xa lạ mà chính là nhà của bố mẹ… (rõ ràng nó bị xe tông lúc đang ở quê?) Thứ 2, cơ thể của nó không hề cảm thấy đau đớn… chỉ hơi uể oải… nhưng lại trở nên nhỏ như 1 thẳng nhóc vậy?
Nó: Chẳng nhẽ mình bị điên… mắc chứng hoang tưởng sau khi bị xe đâm? – Nó tự lẩm bẩm.
Tôi: Làm quái gì có ai bị điên mà biết mình điên?
Nó: Vậy mình đang nói chuyện với ai? Ê này?
Tôi: Sao?
Nó: Ai vậy? Hồn ma? – Nó vẫn hoảng sợ…
“Hồn ma”? Tôi im lặng…
Nó: Ngươi là ma thật hả? Sao ta không nhìn thấy ngươi? Lên tiếng đi…
Nó sợ hãi… khua tay định với lấy cốc nước trên bàn thì vô tình hất tung cái remote cạnh tay mình rơi khỏi ghế.
“Dừng lại”… trong vô thức tôi lên tiếng… Nó sợ hãi… tôi thì chỉ ngạc nhiên… chiếc remote kia đang lơ lửng giũa không trung… không chỉ riêng cái remote… mà tất cả mọi sự vật xung quanh đều ngừng lại ngoại trừ tôi…
Nó: Cái gì thế này?
“Tiếp tục”… tôi lại vô thức lên tiếng…
Mọi thứ đều trở lại bình thường, chiếc remote theo quỹ đạo cũ rơi thẳng xuống đất.
Nó: Cái remote! Lúc nãy nó dừng lại… sao lại như vậy…
Tôi: Năm nay là năm bao nhiêu?
Nó: 2018… không đúng là 2008… – Nó vô thức trả lời rồi nhanh chóng sửa lại…
Tôi: Năm nay, mày bao nhiêu tuổi?
Nó: 17… à không 7… sao lại lẫn lộn như vậy? Còn mày là ai? Sao ám tao hả?
Tôi: Trước khi thức giấc… mày ở đâu… làm gì?
Nó: Ở nhà ông bà nội… bị xe đâm? TAO NGHĨ CÁI QUÁI GÌ VẬY?
Tôi: Mày tên gì?
Nó: Vương Vũ Huy Hoàng! Còn mày?
Tôi: Tàn hồn của mày…
Nó: Sao… tao chết rồi ư?
Tôi: Không hề! Đây là điều duy nhất tao nghĩ ra được lúc này… toàn bộ ký ức của tao năm 17 tuổi quay ngược thời gian trở về đây… nói cách khác… người đang nói chuyện với mày hiện tại là linh hồn của mày năm 17 tuổi…
Nó: Là sao…
Ký ức…
Nó: Ừm, tao hiểu rồi… vậy là 10 năm nữa tao sẽ chết?
Tôi: Không! Sẽ không có chuyện đó nếu như mày tránh cái xe đó? Hiểu chứ?
Nó: Ừ hiểu… còn chuyện lúc nãy?
Tôi: Tao không biết nữa…
Nó lặng im… tiến lại bàn uống nước… nhặt 1 cốc thuỷ tinh trên bàn…
Vù… tiếng chiếc cốc bay…
“Dừng lại” – Không phải là tôi… là nó… suy nghĩ kia là của nó…
Như cái điều khiển… chiếc cốc lơ lửng giữa không trung…
Tôi: Nó cũng có khả năng này sao? – Tôi thầm nghĩ.
Nó: Trên đời đúng là không có chuyện gì không thể xảy ra mà! – Nó mỉm cười, nụ cười thỏa mãn…
“Tiếp tục”… mọi chuyện lại tiếp tục…
Ê này – tôi nghĩ…
Nó vẫn im im… vậy là nó không biết được suy nghĩ của tôi còn tôi có thể biết suy nghĩ của nó!
Mẹ mở cửa cổng về nhà…
Nó: Mẹ, con muốn học piano!