“Cô ấy đi mua ít đồ. ”. Quản lý Trương vừa tiễn một vị khách, thấy anh xuất hiện, cô vội quay đầu trả lời. Hứa Khuynh Quyết tựa vào khung cửa gật đầu.
“Anh Hứa…anh có chỗ nào không được khỏe sao ?”Thấy sắc mặt nhợt nhạt của anh, quản lý Trương hớt hải đến bên hỏi thăm.
“Không sao. ”Cố nén cơn đau nơi thái dương hành hạ từ ban trưa, Hứa Khuynh Quyết lạnh nhạt đáp.
Đúng lúc Khuynh Quyết định lần theo đường cũ trở về thì nghe tiếng bước chân vọng đến từ phía cầu thang.
”Không phải cô Thẩm”. Hứa Khuynh Quyết bất giác dừng lại, nghiêng gương mặt nghe ngóng, quản lý Trương bước tới bên anh, khẽ nói.
“…Ừm?” Hứa Khuynh Quyết cũng thấy không giống với tiếng bước chân của Thẩm Thanh, thế là anh lại quay trở về phòng, đóng cửa lại.
Năm phút sau, quản lý Trương lại tới gõ cửa, giọng nói có chút khó khăn :
“Vị khách hồi nãy muốn mua tranh. ”
Buông tay đang ấn ở giữa hai lông mày xuống, Hứa Khuynh Quyết ngẫng đầu về phía phát ra tiếng nói, hỏi:
“…Có vấn đề gì sao?”
“Nhưng anh ta…muốn mua bức tranh mà Thẩm Thanh vẽ. ”Quản lý Trương nói như dở cười dở khóc.
Hai hôm trước, Thẩm Thanh bỗng nổi hứng mua giấy Tuyên, mực đen về phòng vẽ. Miệt mài cả buổi chiều, cuối cùng cũng đắc chí thưởng thức thành quả lao động của mình – một bức Quốc họa rất đơn giản. Trong tranh là một khóm hoa lan điểm xuyết hai, ba con côn trùng nhỏ xinh.
Bút pháp dù chuyên nghiệp nhưng cũng chỉ là trò tiêu khiển. Thẩm Thanh ngắm nghía bức tranh của mình xong bèn treo vào một góc khuất của phòng trưng bày. Cô còn dặn dò quản lý Trương đừng cho Khuynh Quyết biết. Ai ngờ, hôm nay lại có người thấy ưng ý và muốn mua nó.
“…Cô Thẩm chưa về, tôi không dám tự ý nên đến hỏi ý kiến của anh. ”
Hứa Khuynh Quyết nhướng mày. Thẩm Thanh vẽ tranh lúc nào mà anh không hề hay biết !Anh mò mẫm cây gậy dò đường bên cạnh, đứng dậy :”Đưa tôi đến đó”.
Hai người vừa bước ra ngoài thì thấy có thêm một người đứng trước bức tranh. Giọng nói phụ nữ nhẹ nhàng, thanh thoát cất lên :
“…Anh định trả giá bao nhiêu?”
Đôi môi Khuynh Quyết khẽ động đậy, anh bước tới theo hướng của tiếng nói. ”Cô là chủ của phòng tranh?”. Người đàn ông đứng trước bức tranh thích thú nhìn người phụ nữ tươi tắn, dịu dàng trước mắt. Một phút trước, Thẩm Thanh khệ nệ xách túi đồ to về, sau khi biết được ý đồ của người khách, tỏ ra lấy làm kỳ lạ, cô không ngần ngại vào thẳng vấn đề hỏi vị khách có thể trả giá bức tranh bao nhiêu.
“Tuy là lần đầu tiên tôi tới đây. Nhưng thông thường chủ nhân của phòng tranh mới là người đưa ra giá chứ ?”Nhìn đôi mắt sáng, đen láy của Thẩm Thanh, vị khách tò mò hỏi.
“Vì bức tranh này đặc biệt. ”
Biết vị khác đang dò xét mình, Thẩm Thanh cũng không khách sáo, cô ngẫng đầu lên liếc xéo người thanh niên ăm mặc bảnh bao ấy một lượt. Những bức tranh được treo ở đây đều là của các danh họa, vậy mà anh ta lại có hứng thú với bức tranh của một họa sĩ nghiệp dư chuyên ngành Quốc họa như cô. Thế chẳng phải khiếu thẩm mỹ là rất khác thường sao?
“…. Ồ, sao lại đặc biệt?”
Thẩm Thanh thấy vị khách nhướn mày, cô mấp mấy môi định nói gì thì từ đằng sau, một giọng nói lạnh lùng cất lên :
“Bức tranh ấy, không bán!”
Thẩm Thanh quay đầu nhìn gương mặt anh tuấn của Khuynh Quyết. Cô vui vẽ chạy đến bên nắm cánh tay anh, đồng thời chun mũi thắc mắc.
“Sao bây giờ bức này cũng thành không bán vậy ?Em muốn xem nó đáng giá bao nhiêu tiền nữa. ”
Hứa Khuynh Quyết bắt đầu lộ vẽ mất kiên nhẫn, anh hơi cúi đầu nói dứt khoát :
“Anh bảo không bán là không bán “
Thẩm Thanh tròn mắt nhìn anh, ngay cả anh cũng có lúc chuyên chính bá đạo, bất chấp lý lẽ sao ?
“Xem ra anh mới là chủ ở đây. ”
Giang Vân Dật mỉm cười, liếc nhìn Thẩm Thanh, anh phát hiện người con gái này bất luận tỏ thái độ như thế nào cũng rất hấp dẫn người khác.
Hứa Khuynh Quyết gật đầu, tỏ thái độ không hài lòng.
“Xem ra anh không muốn bán nó rồi. ”. Giang Vân Dật nhìn Thẩm Thanh, tỏ thái độ tiếc nuối.
Ngược lại với vẻ thờ ơ chán ngắt của Khuynh Quyết, Thẩm Thanh hào hứng hỏi :”Anh thích bức tranh này sao?Anh thấy nó đẹp chỗ nào?”
“Ừm.. ” Giang Vân Dật xoa cằm nghĩ ngợi, rồi đáp:” Tôi thích vì nó đủ đơn giản, đủ mộc mạc”.
Quản lý Trương nãy giờ đứng bên yên lặng khẽ mỉm cười. Cô nhìn sang hai người đứng bên cạnh mình, thấy một người cười tươi như hoa, liên tục gật đầu, còn một người thì lạnh lùng băng giá.
Thẩm Thanh không bận tâm đến thái độ của Khuynh Quyết, cô cười tán thưởng
“Xem ra anh cũng có mắt tinh đời đấy !”
“Thế rốt cuộc có bán hay không?”Giang Vân Dật liếc Hứa Khuynh Quyết đang đứng yên lặng bên cạnh rồi lại quay sang hỏi Thẩm Thanh.
“…. Bán!”
“Không bán!”
“Hứa Khuynh Quyết !” Thẩm Thanh lắc tay Hứa Khuynh Quyết nài nỉ. Ngẩng mặt lên nhìn mới thấy anh đang cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
“Quản lý Trương, nhờ cô chăm sóc khách hàng giúp tôi. ” Nói đoạn, Khuynh Quyết lẳng lặng giữ chặt lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Thanh, lôi người con gái nãy giờ vẫn đối đầu với mình đi thẳng vào phòng làm việc.
Cánh cửa đóng lại, Hứa Khuynh Quyết ngồi trên ghế sofa đơn, còn Thẩm Thanh ngồi hẳn lên đùi anh. ”Anh hôm nay lạ quá!” Cô hoài nghi nhìn anh.
“…. ”Hứa Khuynh Quyết lim dim mắt, ôm chặt eo Thẩm Thanh. Có lẽ do vừa kéo cô đi hơi vội nên sau khi ngồi xuống anh thấy đầu óc choáng váng.
“Sao thế? Anh không khỏe à?” Thẩm Thanh thấy có gì bất ổn, cô sờ lên đôi mày đang chau lại của Khuynh Quyết, lo lắng hỏi.
Nắm lấy tay cô, Hứa Khuynh Quyết lắc đầu
“Sao hồi nãy không cho em bán bức tranh ấy?Treo ở đó mấy ngày, mãi đến hôm nay mới có người thưởng thức. ”Thẩm Thanh nói với giọng điệu còn chút lâng lâng sung sướng.
Hứa Khuynh Quyết siết chặt tay hơn :
“…Anh còn chưa hỏi, em vẽ tranh lúc nào mà anh không biết?”
Thẩm Thanh cười gượng gạo, ”…Lúc rảnh rỗi em vẽ chơi thôi”.
“Ở trong phòng vẽ tranh sao ?”
“…Vâng”
Khuynh Quyết trầm ngâm không đáp.
“Sao anh phải giận?”
“Tại…em tự tiện dùng phòng tranh mà không nói cho anh biết. ”
“Không phải. ” Hứa Khuynh Quyết mở mắt, khóe môi khẽ cong lên, ”Em muốn dùng thì cứ dùng”.
Nhìn đôi mắt sáng, đen nhưng vô hồn ấy, Thẩm Thanh chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.
Một lúc sau, cô tựa nhẹ đầu vào cổ Khuynh Quyết, hít thở thật sâu mùi hương hoa cỏ thoảng ra từ người anh.
Hứa Khuynh Quyết ôm lấy vai cô, bỗng nói :
“Bức tranh đó không được bán, vì anh muốn nó “
“…. ”Thẩm Thanh nhíu mày, cúi đầu khẽ cười.
Buổi tối về nhà, sau khi Hứa Khuynh Quyết nghe Thẩm Thanh miêu tả tỉ mỉ về nội dung bức tranh, anh đưa những ngón tay thon dài lên mân mê bề mặt kính bảo vệ bên ngoài, giọng nói chậm rãi :
“…Qủa đúng là đủ đơn giản”.
Thẩm Thanh đập nhẹ vào tay anh, giọng quở trách :
“Anh giễu em sao!”
“Đâu có?”Hứa Khuynh Quyết quay mặt lại, ”Hôm nay nghe người khách nói vậy, chẳng phải em rất vui sao?”.
“Người ta nói thật lòng!”
“Anh thành tâm thành ý mà. ”Khuynh Quyết làm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh bĩu môi, không thèm tranh cãi với Khuynh Quyết nữa. Anh đường đường là họa sĩ chuyên nghiệp, cô không muốn múa rìu qua mắt thợ.
“Để em đi treo nó lên đã”Thẩm Thanh rời khỏi lòng Khuynh Quyết
Thẩm Thanh lưỡng lự một hồi, Phòng khách ?Thư phòng?…. Hay là trong phòng ngủ?Do dự mãi, cuối cùng cô nghe theo lời Khuynh Quyết đem “tác phẩm đầu tay “ từ khi yêu anh treo trên đầu giường.
Vì có người đồng hành, mùa đông năm nay với Khuynh Quyết dường như trôi qua nhanh hơn bất kỳ mùa đông nào trước đó.
Mùa xuân lại đến, công việc của tòa soạn tạp chí nơi Thẩm Thanh làm việc cũng nhiều hẳn lên. Thẩm Thanh được giao phụ trách một chuyên mục mới có tiêu đề “ khu vườn nghệ thuật”.
“Xem ra được giám đốc coi trọng cũng không phải là chuyện hay ho lắm. ”Buổi tối, Thẩm Thanh tắm xong, leo lên giường làu bàu.
Hứa Khuynh Quyết buông quyển sách cho người khiếm thị xuống, quay đầu hỏi :”Sao vậy?”.
“Vì chuyên mục mới nên em không còn tay chân để làm việc khác nữa. Bây giờ tình trạng của em là một người làm công việc của ba người. ”
“Có mệt lắm không?Em cũng đừng ép mình quá. ”
“…Đương nhiên là rất mệt. ” Buông tiếng ngáp dài, Thẩm Thanh quay người nằm xuống, mắt đờ đẫn vì cơn buồn ngủ, ”…Có lẽ, chỉ bận nốt đợt này thôi…”.
“…Ngủ đi. ”Hứa Khuynh Quyết lần đầu chăn, kéo lên đắp ngang người cho cô. Thẩm Thanh cựa mình cho đúng tư thế nằm thoải mái nhất, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh khôi phục lại nguyên khí, sau một giấc ngủ ngon lanh, hối hả đến cơ quan.
Bây giờ, mang trên mình nhìu trọng trách hơn, Thẩm Thanh không thể không vì việc gây dựng chuyên mục mới mà không đi quan hệ với một vài nhân vật làm bên nghệ thuật. Nhưng điều kỳ quái nhất là, người cô hẹn gặp lần này lại muốn gặp gỡ tại bệnh viện.
May mà đó là bệnh viện nơi Lâm Mị làm việc, Thẩm Thanh thông đường thuộc lối, dễ tìm đến phòng chờ dành cho người nhà đến thăm bệnh nhân thuộc dạng VIP ở tầng sáu. Lúc này đúng giờ thăm bệnh nhân, khi Thẩm Thanh đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một người đàn ông ngồi đối diện quay mặt về phía cửa sổ trong căn phòng khác rộng rãi.
“Chào cô Thấm”
Khi người đàn ông nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại lên tiếng chào hỏi, Thẩm Thanh bỗng khựng lại.
“Sao…lại là anh?” Thẩm Thanh hơi kinh ngạc
“Cô còn nhớ tôi?” Đối phương hài lòng mỉm cười.
Thẩm Thanh gật đầu, lại hỏi:”Anh là Giang Vân Dật”.
“Không sai. ” Giang Vân Dật nhún vai, ”Dạo này cô Thẩm có thêm nhiệm vụ mới sao?”
Thẩm Thanh nhìn người thanh niên luôn nở nụ cười trên môi, cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé !Ai ngờ nhân vật phong lưu mới nổi trên diễn đàn hội họa gần đây lại chính là người cách đây một tháng muốn mua tranh của cô.
“Tại sao anh hẹn ở đây?” Trước khi ngồi xuống chính thức bàn về công việc, Thẩm Thanh tò mò hỏi.
Lẽ nào làm nghệ thuật, phải luôn có gì đó khác người sao?Thế thì sự xa cách, lạnh lùng của Hứa Khuynh Quyết lúc đầu cũng có thể coi là một kiểu trong số đó.
“Đúng lúc tôi đến đây thăm một người bạn. ”
Trong hoàn cảnh này mà Giang Vân Dật có thể ung dung ngồi trên ghế trả lời, cười với vẻ dương dương tự đắc :
“Tính tôi vốn lười, ngại chạy đi chạy lại khắp nơi. Vả lại, chỗ này cũng không đến nổi, yên tĩnh, lại không ai quấy rầy. ”
Thẩm Thanh thở dài. Cô không định nói với Giang Vân Dật rằng, đối với những nơi như bệnh viên, ngay từ khi sinh ra cô đã có ác cảm rồi. Thẩm Thanh lấy chiếc máy ghi âm trong túi ra, bắt đầu đi vào vấn đề chính.
May mà mọi thứ sau đó được tiến hành thuận lợi. Sau cuộc phỏng vấn ngắn, hai người hẹn nhau hôm khác Thẩm Thanh sẽ đến phòng tranh của Giang Vân Dật chụp ảnh minh họa cho chuyên mục mới. Cuộc trao đổi kết thúc nhanh chóng nhưng kết quả rất mỹ mãn.
Khi hai người vào trong thang máy đi xuốn, Thẩm Thanh cân nhắc xem có nên nhân tiện đến thăm hỏi Lâm Mị luôn không. Còn chưa biết thế nào, cánh cửa thang máy mở ra đã thấy một người phụ nữ mặc blouse trắng đứng bên ngoài.
“Gì?Thẩm Thanh?” Vừa vào thang máy, Lâm Mị không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người đối diện, ”Sao hai người lại đi cùng nhau?”.
“…Tớ và anh ta…. ” Thẩm Thanh lung túng chỉ, “Cậu quen anh ấy à?”
“Lâm Mị chính là người bạn mà sáng nay tôi đến thăm. ” Giang Vân Dật quay người lại nói.
….
“Tớ quen anh ấy trong một lần giao lưu học thuật bên ngoài. ” Tối đó, Lâm Mị giải thích thêm khi hai người ngồi ăn cùng nhau.
Thẩm Thanh lắc đầu cười :”Thật đúng là trùng hợp”.
“Ừ. Tớ cũng không ngờ đấy. ”
Mộ lát sau, Lâm Mị bỗng nhắc nhở Thẩm Thanh :
“Anh ta thuộc loại công tử đào hoa có tiếng đấy, cậu phải cẩn thận. ”
“Nói gì xa xôi thế. Chỉ là một cuộc phỏng vấn vì công việc, đâu đến nổi phức tạp vậy!” Thẩm Thanh không nghĩ đây là vấn đề nghiêm trọng.
“Đây là lời nhắc nhở đầy thiện chí của bạn tốt đấy. Dù sao, sức hút của anh ta thế nào, tớ cũng từng biết rồi. ”
“Rung động rồi?” Thẩm Thanh sững sờ.
Lâm Mị ngậm chiếc thìa trong miệng, hươ tay nói :”Tớ chỉ yêu một người thôi. Câu biết mà. ”
Thẩm Thanh nhún vai cười, sức hấp dẫn của Giang Vân Dật như thế nào cô không biết, chỉ biết có “Hứa thiếu gia “ ở nhà, chỉ cần một cử chỉ nhíu mày thôi đã đủ làm cho hồn phách người ta điên đảo. Vì thế, có cho thêm vài Giang Vân Dật nữa, với Thẩm Thanh cũng chẳng ăn nhằm gì.
Về đến nhà, Thẩm Thanh đem hết lời của Lâm Mị kể cho Khuynh Quyết nghe.
“Làm thế nào đây? Bây giờ em phải làm việc với một người con trai vô cùng quyến rũ!” Thẩm Thanh nói vọng vào phòng tắm.
“Cạch. ” Cửa phòng tắm mở, Hứa Khuynh Quyết mặc áo choàng tắm bước ra, những sợi tóc ướt rủ xuống.
“Quyến rũ tới mức nào?”Khuynh Quyết ôm lấy vai Thẩm Thanh, vui vẻ trêu đùa.
“Ừm…. Cao to, đẹp trai, trẻ tuổi, lắm tiền, ga lăng, ăn nói dịu dàng, còn rất biết lấy lòng nữa…”Những tính từ tốt đẹp có thể nghĩ đến, Thẩm Thanh đều tuôn ra hết.
Hứa Khuynh Quyết ngồi trên giường chăm chú lắng nghe, đoạn quay lại làm vẻ mặt nghiêm túc nói :
“Trừ hai điểm cuối ra, hình như là đang nói về anh. ”
Thẩm Thanh cười lớn, kéo cổ áo anh, làm bộ nghiến răng nghiến lợi nói :
“Anh trở nên không biết xấu hổ từ khi nào thế ?”
“Anh chỉ nói sự thực thôi mà. ” Hứa Khuynh Quyết hé nét cười
“Vậy người ta cũng hơn anh 2 thứ rồi. Anh không sợ em đi mất à?”
“Không thể. ” Hứa Khuynh Quyết lắc đầu khẳng định
Thẩm Thanh quay người ngồi trên đùi Khuynh Quyết, hai tay vòng qua vai anh hỏi :
“Trông có vẻ như anh đã nắm chắc được em rồi ý nhỉ?”
“Như nhau cả thôi. ”
Nói xong, Hứa Khuynh Quyết đưa tay lên tìm đôi môi ấm áp của Thẩm Thanh, nhẹ nhàng in dấu một nụ hôn.