Ta buồn, vừa buồn vừa mừng! Buồn vì không được gặp hắn nữa.
Mừng vì ta đã có thể quyết định.
Bác sĩ nói, bệnh ung thư máu của ta chẳng được bao lâu, giờ chỉ có thể ghép tủy. Mà tỷ lệ thành công không cao. Nhà ta thì không có tiền, ba mẹ ta làm nông vất vả lắm. Tủy của người thích hợp còn chưa tìm ra. Ta không lấy gì làm buồn, số ta thế rồi, chỉ thương hắn, không có người bảo vệ. Thương ta, từ nay không được gặp hắn.
Ta cầu xin gia đình cho ở lại mấy ngày, đợi lúc hắn đi công tác, là lúc ta xuất viện. Bác sĩ nói, ta còn chút ít thời gian, cứ về sống thật thoải mái, muốn ăn gì thì ăn, tiêu gì thì tiêu, mặc gì thì mặc…nói chung muốn gì làm đó.
Ta trước lúc đi, để lại cho hắn một bức thư, gồm vài chữ.
…
Xa hắn, rất là khó sống!
12 giờ đêm hôm đó, mưa to rả rích, sấm chớp ầm ầm, nhà ta có tiếng cửa đập sầm sầm. Ba ta tưởng trộm, cầm con dao phay sẵn trên tay, mẹ ta cầm cái chổi. Ta không ngủ được, lật đật dậy mở cửa.
Cái gì thế này, là hắn. Cả người ướt sũng!
Ba mẹ ta có lần gặp qua nên biết hắn, bỏ dao bỏ chổi, mặc ta cùng hắn nói chuyện.
Hắn lườm ta.
Ta cảm thấy có lỗi lắm, nắm tay hắn, dắt về phòng mình.
-“Ngươi đang đi miền Nam a, sao lại về? Ngươi uống cốc nước đi!”
Ta rót nước, rồi lại lấy khăn bông đưa hắn lau người. Hắn nhìn ta như muốn xé xác vậy, làm ta tý khóc. Ta dùng khăn lau đầu cho hắn.
Hắn ngoan cố không chịu, hắn ôm ta rất chặt, như muốn ép chết ta luôn. Hơi thở của hắn ngày càng gấp gáp, môi hắn cắn lấy môi ta, rất mạnh a…ta đau quá tự dưng mở miệng. Hắn thừa cơ hội lập tức cuốn lấy đầu lưỡi ta chơi đùa, mút vào, hút vào, giống như muốn hút hết toàn bộ khí lực của ta vậy. Ta ngay cả đứng cũng không vững, ngã nhào vào lòng hắn.
Mắt hắn đỏ, ta thấy nước mắt a.
Hắn vẫn chưa hết giận, cắn lấy vành tai ta, nói.
-“Đừng bỏ cuộc!”
-“Ngươi sao vậy?”
-“Đừng. Bỏ. Cuộc. Nhung. Anh. Yêu. Em!”
A, đầu ta nổ tung ra mất.
Hắn yêu ta…ta có gì để hắn yêu ta.
Hắn lại hôn ta, thừa sống thiếu chết.
Đêm đó, hắn mặc tạm áo quần ba ta. Có thể do ta sắp chết chăng, ba mẹ ta rất dễ tính, để hắn ngủ trong phòng ta, hắn cũng không có làm gì quá đáng, chỉ ôm ta. Thỉnh thoảng nếu ta cựa mình, sẽ làm hắn cực kì bất an. Vì vậy ta cố gắng ngoan nhất có thể.
Sáng hôm sau, hắn bắt ta nhập viện.
…
5 năm sau.
Nghĩ lại hồi đó ta thật ngu, cớ sao lại kí kết với hắn. Hắn là bác sĩ phẫu thuật chính cho ta, sau đó là người chăm sóc ta hằng ngày. Hắn rất khắt khe, chế độ ăn của ta chiếm 80% các loại ngũ cốc, hạt, rau quả tươi, nhiều khi ta phát chán. Đặc biệt hắn ép ta uống nhiều nước hoa quả tươi khiến ta nổi khùng.
Hắn ép ta theo phương pháp của hắn, nghe nói là nghiên cứu của đại học Johns Hopkins gì đó, với châm ngôn “Không nuôi các tế bào ung thư với các chất dinh dưỡng cần thiết cho nó để nó không phát triển được”.
Ta phải kiêng nhiều thứ lắm, các ngươi ai bị bệnh muốn biết có thể search câu châm ngôn của ta nhá, nhưng ta khó chịu nhất là phải hạn chế ăn đường, trời ơi ta là kẻ ham đồ ngọt.
Ấy ấy, ta khổ như thế, mà ta còn phải kí kết, sau khi khỏi bệnh, lập tức lấy hắn.
A, ta đúng là ngu ngốc mà!
Giờ thì sướng chưa, đã có thằng con lít nhít, ôi, các bạn ta còn đang ăn chơi phè phỡn kia kìa. Tức thế cơ chứ.
-“Nhung, uống nước ép trái cây rồi đi học!”
Đó, Long gọi đó, Long ác ma nhà ta. Quên không nói, ta đang học trường y, ta muốn mai sau làm cùng hắn nha.
-“Biết rồi! Đợi em tý!”
10 phút sau, hắn hầm hầm đi ra, bóp miệng ta, đổ nước vào, khiêng ta ra xe, chở tới trường. Thằng con ta ngồi cũng khóc oan thương ami của hắn. Đồ vũ phu nhà ngươi, ta hận không đánh chết ngươi.
-“Nhìn gì? Bức xúc hả?”
-“Mệt thôi, tối nay ngủ riêng đi!”
-“Cô đọc lại hợp đồng xem…”
Hợp đồng, hợp đồng, hợp đồng cái bà nhà hắn…hắn không thể không nhắc tới hợp đồng ư. Cái mặt kìa, đã sát mặt ta rồi, lại còn hôn ta nữa chứ? Bàn tay kìa, đã thò qua lớp vải ren từ bao giờ rồi. Đồ dê xồm nhà ngươi. Ta hận, ta hận!!!
…
Huỳnh Mạnh Long.
Lần đầu tiên gặp tôi đã thấy ấn tượng, em ngất, nhưng môi lại khẽ cười, mí mắt động đậy, có lẽ chính em cũng không biết!
Ánh mắt em to tròn, em xưng hô rất quái, tôi thấy thú vị.
Và tôi muốn hôn em, vậy thôi, đã có ai tin vào tình yêu sét đánh bao giờ chưa?
Trước tôi không tin, nhưng giờ tôi tin!!!
Không thấy em thăm, tôi buồn, lúc đó tôi nhận ra, tôi thích em nhiều lắm, tôi hỏi bác sĩ về tình hình, thấy em chuyển biến xấu, lòng tôi quặn thắt!
Ngày tôi vào Nam, gọi điện cho em không được, tôi sốt ruột. Tôi gọi điện về bệnh viện, nói y tá bảo em nghe. Nhận được tin sốc.
Ba mẹ thường nói tôi là người tĩnh…ý là tôi thường ít khi quá xúc động về cái gì đó, mọi việc trong cuộc sống của tôi ít có biến động.
Thế mà ngày hôm ấy, tôi đã làm một việc, mà tôi không thể tin được. Đó là chạy thẳng ra sân bay, đáp chuyến gần nhất về Bắc.
Em để lại cho tôi một bức thư, trong đó viết.
“Tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi, trên thiên đường! Chúc ngươi hạnh phúc!”
Tôi thấy sống mũi mình cay xè. Lao như một thằng điên tới nhà em!
Em đứng đó, người gầy gò xanh xao, em muốn bỏ cuộc. Người tôi như muốn hóa đá! Tôi phát hỏa, tôi giận em. Còn em, rất bình thường, tôi chưa thấy một cô bé nào nghị lực như thế, em ốm, em bệnh, mà em không hề kêu đau lấy một lần.
Em rất kiên cường, nhưng tôi thì không thể.
Tôi gục vào vai em, nước mắt cứ thế rơi. Tôi quả thực, lúc đó thấy yếu đuối, thấy bất lực. Tôi van xin em, đừng bỏ cuộc.
Đấu tranh với tử thần, quả không dễ dàng. Nhưng cuối cùng, tôi cũng thắng.
Vừa thắng được tử thần, vừa lừa được vợ hiền, cuộc đời, ai may mắn như tôi???
Thực ra đôi lúc tiểu công chúa cũng ấm ức, bởi tôi quản em hơi chặt, nhưng biết thế nào, bởi, em chính là nàng công chúa của đời tôi rồi!!!
Một ngày hạnh phúc, cả đời hạnh phúc!
Tác giả: Lan Rùa