– Cố lên anh bạn…
Nó cười buồn…
– À… Thầy có thể đừng thông báo cho các bạn em biết chuyện này được không ạ.
Ông hiệu trưởng nhìn nó như muốn tìm kiếm câu trả lời…
– Em có lý do riêng… mong thầy giúp.
– …
– …
– Thế bao giờ đi?
– Tuần nữa thầy ạ… Nó lại cười…
– Ừm… Cố gắng…
Nó ra ngoài để ông thầy với bố làm giấy tờ… Nhìn về phía lớp nó… Là gái… Vẫn chỗ bàn thứ 3 ngoài cùng… Mắt nhìn bảng… Tay chép chép… Nó thấy gái cười… Ổn rồi… Ổn rồi… Nó tự nhủ…
Chiều tối thì đến nhà chị. Nó nhớ mãi lần đầu tiên nhìn thấy là nó đã hoang mang rồi thì đến giờ bước vào thì lại càng thêm áp lực… Vào thì bố chị đã ngồi đấy rồi. Cái dáng đậm chất công an. Khuôn mặt đăm chiêu… Đang xem thời sự… Thấy bố và nó thì đứng dậy…
– Ngồi ghế luôn đi… Cứ tự nhiên…
Chị thì đứng luôn sau ghế bố chị…
– Chào anh…
– Chào chú ạ…
– Ừm… tôi nghe cái Vy nói chuyện rồi… Anh muốn vay bao nhiêu?
Bố chị vào thẳng vấn đề làm nó thấy nghi nghi…
– À… Vy đi mua bố mấy lạng chè…
Quay qua bố con nó nhìn…
– Ông với cháu thông cảm. Tôi bị nghiện chè. Không có là không chịu được…
Bố nó cũng à ừ bảo cũng như thế…
Bắt đầu có chuyện rồi…
Chị đi thì bố chị bắt đầu vào chủ đề chính…
– Vy với cậu có quan hệ gì?
– Là bạn ạ!!!
– Là bạn???
Cái câu hỏi cùng cái nheo mắt làm nó cứng cựa… Nó bắt đầu hiểu ra mọi thứ…
– Cháu nó cũng có tình cảm với con của ông…
Bố nó trả lời… Bình tĩnh trả lời… Bố nó cũng hiểu ra rồi…
– Vậy tôi vào chủ đề chính luôn nhé. Tôi không chấp nhận mối quan hệ này… Con gái tôi không thể yêu con trai anh được… Tôi sẽ đưa ra số tiền đó… Nhưng… Đừng bao giờ đến gần con gái tôi… Được chứ?
– …
Đúng là công an. Tác nghiệp mọi lúc mọi nơi được. Nhưng sau này nó mới biết bố chị hiểu sai một chỗ… Là nghĩ nó và chị yêu lâu rồi…
Câu nói chỉ có trong mấy cuốn tiểu thuyết nó đọc đang áp dụng thẳng lên nó. Giờ nó mới hiểu cảm giác thằng bị áp đặt nó bối rối như nào. Chứ đọc thì nhẹ nhàng bao nhiêu… Phán bừa là thằng này cao thượng… Con kia tiểu nhân… Nó quay qua nhìn bố… Bố cũng vậy… Nhưng cái vẻ mặt thì vẫn chứng tỏ đã qua nhiều sóng gió làm nó yên tâm hơn. Bố định nói gì đó thì nó cầm tay bố lại… Nó hít một hơi dài…
– Về thôi bố…
Bố nhìn nó rồi cũng gật đầu… Nó quay ra phía bố chị…
– Cháu xin lỗi, đúng là cháu cần tiền nhưng cháu cũng yêu chị. Cháu từ chối nhận món tiền đó, chào chú cháu về.
– Chào anh nhé!!!
Sẽ có người hỏi sao nó quyết định như phim vậy? Thì nó cũng thấy chuyện này là bất khả thi rồi. Người nhà nhiều khi còn khó khăn huống chi người ngoài… Và trong lúc dây thần kinh của nó căng như dây đàn thì nó chợt nghĩ về gái… Gái đã cười… Rồi nó nghĩ về chị… Nó cũng thấy Chị cười… Chị cười đẹp nhất… Chị cũng còn trẻ còn nó thì… Nó chấp nhận số phận… Một lần nữa… Đau một lần rồi thôi…
Còn ai muốn nói nó hư cấu này nọ. Nó cũng nhận. Đơn giản đây là cuộc đời của nó… Nó là người được phép quyết định…
Nó nhớ lại câu chuyện của cô giáo dạy sử nó khi kể về dòng chữ mà cậu học sinh ngỗ nghịch của cô lúc cô phát hiện làm việc riêng…
“Cuộc sống nó không giống cuộc đời… Vì cuộc đời tơi bời hơn cuộc sống…”
Một câu nói đùa…
Ra ngoài cổng thì chị chưa về. Cũng tốt. Dù có chị ở đấy thì nó vẫn làm thế… Chị chắc chắn sẽ buồn… Nhưng mà mọi thứ sẽ qua thôi…
Nó dẫn bố vào quán rượu. Gọi ông K rồi Tắt điện thoại.
Số phận nó vậy thì đành vậy thôi.
Sau quyết định đó nó thấy nó người lớn hơn bao nhiêu… Và nó cũng chẳng định chữa nữa… Sống được ngày nào hay ngày đó. Bố nó im lặng rót rượu đầy hai chén. Đưa cho nó. Mắt buồn…
– Mày hỗn quá đấy… Nhưng thôi… Sống trong đời thì dù có chết cũng phải hiên ngang… Vậy mới đáng mặt…
Bố nó có vẻ tự hào lắm nhưng… Sau cái vẻ tự hào đấy nó biết là bố nó phải chạy vạy vay tiền tiếp…
– …
– …
Bố và nó nói chuyện lâu lắm. Ông K cũng ra… Câu chuyện cứ miên man thôi… Từ cái ngày mà nó còn bé bò bò đến tận bây giờ… Gần sáng mới về phòng cơ mà…
Hai ngày sau cũng không thấy chị sang… Chắc bị cấm rồi… Đang ngồi vò vò quần áo thì bố chạy về. Cái vẻ hấp tấp mặt nhăn nhở… Mẹ cũng bảo nó giống nốt… Toàn giống cái xấu…
– Có tiền rồi cu ơi… Hahaa… – nhìn bố sảng khoái lắm…
Nó đang ngu ngu nhìn bố nó cười thì bốp… Bố nó vỗ vai…
– Có tiền rồi…
– Ở đâu ạ? Con chẳng hiểu gì… – nó vẫn ngơ ngơ…
– Ông bạn bố cho vay tiền rồi… Lâu lắm không gặp mà giờ vẫn dùng số ấy…
Nó bắt đầu cảm thấy cái gánh nặng trên vai bố nó nhẹ hẳn đi… Mừng quá… Bố cứ như này có phải là hay biết mấy không…
Tối nó lại đi gặp ông bạn cuả bố… Xe ôm dừng trước cửa nhà gái… Chả nhẽ… Oan gia ngõ hẹp…
– Nhà này hả bố? – Nó chỉ tay vào nhà gái…
– Ừm… Bạn làm ăn xưa đấy…
– …
Hỏng rồi… Nó nghĩ…
Nó bước vào nhà gái… Nó mới nhớ là chưa bao giờ nó bước vào… Bố gái đang bê cơm lên nhà hướng vào cái sập gỗ… Nó chả biết là gỗ gì nhưng chạm trổ đẹp lắm. Một người đàn ông vạm vỡ. Cái vẻ mặt thì nó cực kì nể. Nể chứ không sợ… Đến mãi sau này luôn…
– Ô kìa… Ông bạn ngồi ăn cơm luôn đi… – giọng miền bắc…
– Ăn chứ đang đói mà… – Bố nó đáp lại…
Gái và mẹ gái cũng đi lên. Gái sững lại nhìn nó… Mẹ gái thì ồ lên…
– Á… Người quen đó mà anh… Con rể tương lai á!!
– Hả? – Chú Hùng – bố gái giật mình quay đầu lại…
– Người mà lần trước cứu con Ngân xong vào viện á… – cô Phương mẹ gái nói luôn…
– Ha ha. Hổ phụ sinh hổ tử à… Nhưng thằng con rể này chắc là lai mèo rồi!!!
– Ông chẳng biết gì… Cả 5 6 người thế sao thằng bé nó đánh lại được… Nhỉ?
Cô Phương bênh nó xong quay ra hỏi nó luôn…
– Dạ… vâng vâng…
Nó cười trừ bởi gái đang chăm chăm nhìn nó… Bố nó với chú Hùng thì cứ trêu nó với gái… Bắt gọi là bố vợ bố chồng luôn mới ác… Xong bắt đầu ôn lại chuyện cũ…
Hóa ra từ cái thời đóng bỉm hai ông đã thân rồi… Lớn lên cùng chí hướng nên hai ông đi làm xã hội… Nhưng chú Hùng biết điểm dừng còn bố nó thì lún sâu…
Hết bữa thì bố với chú Hùng ra bàn nói chuyện. Nó cùng gái và cô Phương dọn dẹp… Gái từ lúc thấy nó thì cứ định nói gì xong lại thôi. Rửa bát xong xuôi thì cô Phương và gái lên nhà với đĩa hoa quả… Nó vẫn trơ trơ ở cái sập hóng thôi…
– Thế là bao giờ đi? – Chú Hùng nói.
– Cuối tuần này… – Bố trả lời.
– Khổ thân thằng bé… Tí tuổi…
– Ừm. Vợ ở nhà thì sốt ruột…
– Ăn hoa quả đi này 2 anh… – cô Phương nói…
– Cảm ơn nhé – Bố nó cười…
– Không phải khách sáo đâu mày… – chú Hùng nói…
Gái thì bây giờ mới nói…
– Hiếu lên Ngân nhờ tí…
– Lên đi con dê…(Không phải con rể nhé) – chú Hùng trêu nó.
– Ông để im cho con nó thoải mái – cô Phương lại bênh nó…
Nó thì vâng dạ rồi té vội… Đỡ bị trêu…
– …
– …
Lên phòng gái. Màu hồng… Ngăn nắp lắm… Thơm dễ chịu… Nó đang quay ngang dọc thì gái kéo tay nó xong ôm luôn…
– Sao lại giấu em? – Gái nói mà như mếu.
– …
Nó nhớ gái. Nó thương gái. Nhưng Nó có lỗi với gái. Và lại phẫu thuật chắc gì thành công. Cảm xúc giằng xé lắm…
– Anh đã làm việc có lỗi với em rồi… Anh… Anh đã ngủ với chị…
Gái im lặng nhìn nó lâu lắm. Nó cảm nhận tay gái đang lỏng dần… Rồi lại chặt hơn…
– Em mặc kệ… Em chấp nhận…
– Anh không thể… Anh xin lỗi…
Đang quay đi thì gái kéo lại… Kiễng chân… Cưỡng hôn nó… Bao nhiêu cảm xúc chất chứa nó giấu tràn ra hết. Nó ôm chặt lấy gái. Hôn thật sâu… Thơm quá… Gái thì lại càng đón nhận… Cái lưỡi gái cứ như sự kết hợp của con rắn và bông hoa hồng đỏ vậy… Chút gì đó kì bí… Chút gì đó nồng nàn… Nó càng say đắm hơn… Đẩy gái sát giường… Không gian và thời gian cứ như dừng lại để gái và nó gần nhau hơn… Nó bắt đầu muốn nhiều hơn một nụ hôn… Mất tự chủ… định đặt gái xuống giường thì có tiếng gõ cửa…
– Hai đứa xuống ăn hoa quả này…
– Vâng… – Tiếng gái…
Hú hồn… Tí thì nó lại nghịch dại… Gái thì mặt đỏ bừng. Nó kéo gái đi xuống…
– Hai đứa chúng mày mới lớp 10 thôi đấy… – chú Hùng đùa…
– À… Cháu chỉ… Ngồi chơi thôi mà – nó chống chế…
– Ô hay cái thằng này… Lên phòng gái của bố xong là rũ bỏ trách nhiệm phải không?
– Không có ạ…
– Thế thì..?? – Chú Hùng nheo mắt…
Nó liếc sang bố nó… Hết hi vọng rồi…
– À vâng, bố…
– Hà hà hà…
Bố vợ bất đắc dĩ cuả nó cười xong là cả nhà cười. Trừ nó và mỗi nó…
Lúc có chị thì nhớ gái… Nhưng lúc có gái thì không thể không nhớ chị… Chẳng biết chị sao rồi…
Về phòng thì nó lại bắt đầu nghĩ ngợi… Bố vừa đi mua thuốc lá thì Đúng lúc tiếng xe liberty vào… Là chị… Chị nhìn nó như sắp xé xác nó vậy…
…
Bốp…
Chị lao vào tát nó. Nó chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì…
Bốp…
Phát thứ hai… Mạnh hơn cái thứ nhất. Cơ mặt của nó dãn ra theo từng phát tát. Nóng ran… Theo quán tính nó chỉ kịp che mặt và quay đi. 1 2 3S trôi qua mà nó chẳng thấy gì xảy ra cả. Bỏ tay ra thì chị đang khóc. Cứ đứng chăm chăm nhìn nó… Nó chẳng biết là nó đã làm gì nhưng chị nổi giận thì có lẽ nó sai rồi… Nó kéo chị lại như một thói quen… Ôm chặt… Chị gục mặt vào vai nó…
– Sao thế?
– Huhu…
Chị Càng ngày càng khóc to và chẳng có dấu hiệu gì là dừng lại cả…
– Có chuyện gì thế? Nó vỗ vỗ vào lưng chị.
Chị vẫn khóc…
– Vy… nín đi mà… – Nó đẩy chị ra rồi nhìn chị…
Chị vẫn khóc… Nhưng nhỏ hơn… Rồi cũng nín… Chị lại nhìn nó…
– Chồng ơi!! – Chị nũng…
– Dạ. – Nó đang nhìn chị và cố hiểu thì câu hỏi của chị làm nó giật mình nên thưa bừa…
– Hì hì.
Chị cười nhẹ. Nhưng Nó thấy rồi. Mắt mũi tèm lem…
Nó ngu ngơ… Chắc là ổn rồi…
– Thế làm sao chưa nói gì mà đã đánh người ta?
– Cái tát đầu tiên là tội không nghe máy… Cái thứ hai là vì cái thứ nhất chưa đủ mạnh…
– Hả..??
Đúng là nó quên bật máy thật… Nhưng lý do phát thứ hai thì… Hơi sốc…
– Lần sau chừa không? – Chị trợn mắt nhìn nó…
– À… Vâng… Chừa ạ… – nó hơi lùi lùi…
Phải nói là ăn hai phát của chị làm nó hoảng… Đến giờ nghĩ lại mà nó vẫn hãi…
– Lại đây… – Chị ra lệnh…
– …
Nó không biết nên làm gì. Nó lo là ăn thêm phát nữa cho đủ ba hoặc nốt bên còn lại cho cân. Tâm lý nó lúc đấy lại bắt đầu hoang mang. Và đúng là nó đang nghĩ đến tình huống đấy… Chị có võ mà…
– Ra đây nhanh…
Chị thấy mặt nó biến sắc thì vẫn ra lệnh…
– Ờm… À… Cứ đứng đó rồi nói cũng được mà… – Nó chống chế…
– …
Chị không nói gì lao thẳng về phía nó tiếp… Nó đứng im, chờ đợi cái tát tiếp theo… Nhưng rồi… Nó cảm thấy tay ai đó đang vòng qua cổ nó ôm chặt… Vẫn là chị…
– …
– Chồng có đau không?
– Có… À… Không… Bình thường… Bình thường…
Chị đẩy nó ra…
– Vợ xin lỗi Chồng.
Nó nhìn chị…
– Chồng sợ à?
Vẫn nhìn chị…
– Chồng sao thế?
– À… À… không sao… Vợ đến ngày à?
Chị bật cười với câu hỏi ngu của nó…
– Chồng hâm à? Vợ bị tức thôi…
Chị giải thích… Nó im lặng…
– …
– Ngồi im cho vợ xem má…
Chị xoa nhẹ… Tay chị mát thật…
– …
– Chồng ơi… Chồng nói gì đi…
Chị lay nó vì nó đang nhìn ra cửa…
– Vợ học võ mấy năm rồi?
– 4 5 Năm rồi…
– …
Hẳn nào tát ghê thế… Sau khi bị chị phủ đầu thì cuối cùng Nó mới bắt đầu bình tĩnh lại…
– Chồng hỏi vợ một câu nhé.
Chị im lặng gật đầu khi thấy nó nghiêm túc…
– Vợ có thể dừng việc này không? – Nó quay ra nhìn chị…
Chị nhìn nó…
– Vợ có thể dừng đánh chồng được không? Hoặc là vợ có thể về và mình như chưa từng quen?
– …
Sau pha double tát thì nó nhận ra một việc cần làm trước… Nó biết chị sẽ không về nên mới nói thế. Dẫu chị có về thì nó cũng không cản. Không phải vì nó không yêu chị mà là nó đã hỗn với bố chị rồi. Một cái kết cho cuộc tình của nó với chị. Và lại nói thật là nó sợ.
Chị vẫn nhìn nó… một lúc… Có vẻ ngạc nhiên lắm… Rồi chị nói nhẹ… Cái giọng nũng…
– Vâng…
– Lấy cái gì để tin? – Nó vẫn phải chắc chắn…
– Vợ hứa mà… – Chị ôm tay nó lay lay…
– Hứa?? – Nó vẫn xoáy vào vấn đề…
– VỢ HỨA MÀ… – Chị nói to hơn… Chuẩn bị khóc…
– Nhớ đấy!!!
– Vâng…
Không để chị nói tiếp thì nó kéo chị lại. Hai đứa nhìn nhau… Khoảng cách gần lại… Chị hơi nhắm mắt. Nó cũng vậy. Chị hôn hơi vụng… Nó vẫn thích… nó chợt nhớ là có chuyện phải hỏi chị… Nó rời chị ra… Chị thì như chưa muốn… Nhưng mà Nó tách ra rồi…
– Sao lại ở đây? Tưởng bố vợ không cho gặp chồng nữa?
– Không ở đây thì ở đâu? Bố cấm lúc nào? Hôm kia vợ về quê với bố luôn mà?
– …
– Mà sao chồng lại không vay tiền bố nữa? Có chỗ khác rồi à?
– Bố vợ bảo thế à?
– Vâng.
– Ừm. Tại bố chồng vay được tiền chỗ ông bạn cũ rồi nên thôi…
Chị nói đến đây thì nó hiểu ra rồi. Phải nói là nó phục bố chị ở cách suy nghĩ. Bố chị biết chị bướng nên trực tiếp cấm thì chị sẽ không nghe ngay và biết nó yêu chị nên nếu nó có biết sự thật thì cũng sẽ không đến nỗi nói xấu về bố chị. Quyết định đưa chị về quê trong hai ngày hôm sau. Phần để nó suy nghĩ kĩ và phần để tình hình bớt căng thẳng… Vẹn cả đôi đường… Sau này còn nhiều vấn đề nó phải học lắm… Đây chỉ là vấn đề dạy con thôi… Đúng là con người hơn nhau ở cái đầu…
– À mà chồng? – Tiếng chị gọi làm nó giật mình…
– Hả?
– Bao giờ chồng đi? – Chị có vẻ thích thú lắm…
– Chắc là cuối tuần đi…
– Ừm… Hihi…
Nó tròn mắt nhìn chị…
– Vợ đi với nhé?
– Hả Thôi vợ ở nhà đi… Đi làm gì… Lạc thì tìm kiểu gì?
Nó không muốn cho chị đi tí nào… vì bố chị cấm và nó đi chắc gì đã nguyên vẹn mà về…
– Chắc gì chồng đã quen đường bằng vợ.
Chị cười tít mắt… Nhìn chị tự tin lắm. Nó lại thấy hoang mang về con người này…
– Điêu thuyền – nó cười…
– Để xem – nhìn chị tức lắm…
– Đi được thì cứ đi…
Nó biết chắc chắn chị không được đi rồi. Nó quay ra nhìn chị… Một lần nữa… Cố gắng để hình ảnh của chị in sâu vào nó… Tạm biệt nhé!!!
Đang ngẩn ngơ thì bố về.
– Sang lâu chưa con?
Bố ngạc nhiên nhìn chị nhưng lại bình thường…
– Con mới sang bố ạ – Chị cười tít mắt…
– Ừm… Bố hút thuốc lá nên cứ phải ra ngoài thôi… Thằng này yếu đuối quá…
Bố nó pha trò bằng cách dìm nó…
Chị thì cứ cười thôi. Chị ngồi nói chuyện lâu lắm… Nó thì cứ nhìn chị… Còn lại 3 ngày để đánh cược… Nó tự nhủ…
Chị xin phép về thì cũng là lúc phòng nó tắt đèn. Bố nằm cạnh nó bắt đầu hỏi chuyện nó với chị lúc nãy. Nó kể hết. Bố cũng nghĩ như nó. Rồi lại hỏi nó nhiều hơn. Hỏi nó học hành như nào… Bạn bè ra sao… Có đứa nào thân không… Nó và bố lúc nào cũng như hai người bạn vậy… Nó chìm vào giấc ngủ… Lâu rồi nó… À… Phải nói là rất lâu rồi bố và nó mới có một giấc ngủ trọn vẹn đến thế… Nó cũng suýt quên mất rồi… Tiếng dế kêu ở đâu đó… Tuổi thơ hiện ra trong giấc mơ… Là nó… Nó đang bắt dế… Tắm sông… Chơi Trốn tìm với lũ bạn trong xóm nghèo… Và cả mối tình đầu của nó… Như những thước phim quay chậm… Nó sẽ nhớ mọi người lắm… Nó cười… Đẹp thật!!!