– Em không tin… Em không muốn tin… Anh là của em mà…
Gái khóc… ôm chặt nó hơn. Nó chỉ muốn ôm chặt gái lại. Để bù cho những gì nó đã gây ra… Những ngày nó phải xa gái… Nhưng cuộc sống… thật trớ trêu cho cuộc tình của nó và gái…
– Tôi đi mua bánh cho chị… Ngân nhầm rồi…
Nó bình tĩnh nhắc lại từng chữ một…
– Anh… ĐỒ PHẢN BỘI…
Gái khóc to hơn. Vai gái run. Nó đẩy gái ra rồi quay đi. Nó sợ nó sẽ khóc theo mất…
Nó đi vô hồn… Điện thoại thì cứ rung… Kệ… Nó phải chấm dứt ngay mọi thứ… Nó chạy ra bến xe… Tắt nguồn điện thoại…
Áp lực dồn hết mấy ngày qua làm nó muốn nổ tung. Nó bắt vội chuyến xe đêm… Nó chẳng rõ nơi nó đến… Lục túi thì còn gần hai triệu… Chị mới trả lương cho nó… Chẳng thấm vào đâu… Nó cười… Kết thúc quãng đường của nó ở tuổi 16…
Nó bắt đầu chảy nước mắt… Sao lại là nó? Nó có làm gì nên tội? Nó ngủ luôn sau đó…
Nó đi đến thành phố xa lạ… Người ta hay gọi là đi bụi đấy… Nó nghĩ…
Nó dừng chân ở ngã tư… Nơi đó có một bệnh viện… Có vỏ ngoài hơi cũ… Bệnh viện xxx… Người ra vào tấp nập… Đa số là người dân tộc… Nó bước qua đó và dừng ở một quán bún ven đường… Quán kha khá khách… Mùi thuốc bắc ở đâu đó làm nó cực kì khó chịu… Ông già bán bún cổ quàng cái khăn mặt để lau mồ hôi mỉm cười mang bát bún chả ra… Nó không hiểu sao ở cái nơi này mà ông vẫn có thể mỉm cười được… Nó bắt đầu ăn… Nó tròn mắt… Vị bún ngon nhất mà nó từng ăn… Đến tận bây giờ nó vẫn còn nhớ vị bún chả đấy… Nước dùng quá tuyệt vời…
– Ngon quá ông ạ…
– Ừm… Hề hề…
– Ông làm bún lâu chưa?
– Cũng được 30 năm rồi đấy… – Ông nhăn nhó…
– Ở đây luôn hả ông?
– Ông mới chuyển về đây được 15 năm thôi…
– Ngày xưa chắc ông đắt khách lắm nhỉ?
– Chứ sao nữa… – ông già tròn mắt nhìn nó đầy tự hào…
– Mùi thuốc bắc như này mà ông? Khách ngửi thì chạy hết chứ? Sao ông vẫn còn làm?
– Vì ở đây ông gần con gần cháu… và cái chỗ này gần viện… Khách thưởng thức thì ít chứ đa số họ toàn là những người thân của bệnh nhân… Nhiều người đưa con cháu bố mẹ ông bà đi viện còn chả có đồng nào để ăn. Ông cũng già rồi… Cái tuổi gần đất xa trời… Mấy năm nữa cũng phải nghỉ… Giúp đỡ người lấy phúc cho con cho cháu nó hưởng chứ… Với lại nếu không chống được lũ thì phải sống chung với nó thôi…
Nó suy nghĩ… Về những người nó yêu thương… Về những người nó sẵn sàng để bảo vệ… Về căn bệnh của nó… Về tương lai… Về những gì nó đã và đang làm được… Nó sẽ được ở gần gái… Theo dõi gái… Kể cả là nó không phải là người gái yêu…
– Bún nguội kìa cu? Ăn đi chứ?
– … Ông cho cháu bát nữa nhé…
– Thử phở sốt vang không?
– Cháu không biết ăn cái đấy!!!
– Món tủ của ông đấy – ông già bật cười tự tin…
– Vâng… để cháu thử đi…
Tuyệt thật… Nó cũng chẳng biết là nó quên cái mùi thuốc bắc kia từ lúc nào…
Đứng lên thanh toán là nó bắt vội xe ôm ra bến và trở về phòng. Đúng là đi hỏi già về nhà hỏi trẻ… (Đừng nói là nó giấu tên bệnh viện làm gì? Phần vì nó không muốn lộ thông tin. Phần vì năn 2011 ông già cũng về quê cũng cùng bà vợ. Quán bún giờ là của cậu con trai. Nhưng là người trẻ nên tay nghề chưa đạt. Nhưng nếu có ai muốn lục thì nó cũng đành chịu. Tin cũng được mà không tin cũng được. Đừng phá là được)
Nó bật máy gọi cho bố và chị… Nó đang về…
Nó phải mạnh mẽ hơn nữa…
Tiếng chị cuống cuồng khi nghe máy… Thương chị…
– Chồng ở đâu? Ở đâu hả – chị hỏi dồn…
– Chồng đang về… Chờ tí nhé…
– Nhưng mà chồng ở đâu? – Chắc sợ nó không về…
– Ở một nơi rất xa… Không sao đâu mà…
– Chồng về ngay đi…
– Ừm…
Đi xe mất 4 tiếng thì về phòng. Cả chị cả bố đợi nó. Ai cũng muốn hỏi nó đi đâu thế? Nó cười. Tâm trạng thoải mái lắm… Lâu rồi mới được như vậy… Hai người thấy nó vậy thì chẳng thế nữa… Nó ngồi kể lại thì bố nó bảo xong vụ này phải lên ăn thử thôi. Tưởng cảm ơn cơ… Xong Bố nó đi ra ngoài mua thuốc lá… Bố vừa ra ngoài thì chị ôm chặt nó…
– Lần sau đừng có suy nghĩ trẻ con thế nữa nhé… Muốn thì để vợ đi cùng…
Nghe xong câu đấy nó chỉ muốn làm một cái gì đó cho chị… chắc nó làm chị buồn lắm…
– Ừm… Chồng nhớ rồi… – Nó siết chặt chị hơn rồi nhả ra…
Nó hỏi chị:
– Liệu có vay được tiền không?
Cảm giác ngại và bị phụ thuộc… Từ trước đến nay nó chưa bao giờ phải vay ai tiền. Đặc biệt là người nó yêu… Mà giờ thì lại là số tiền lớn như vậy…
– Chắc chắn là được… Vợ nói mà… – Chị nhìn nó cười…
– …
– À… Bố vợ nói… Muốn gặp cả chồng!!!
– Ừm…
…
Gian nan vất vả… Một bước đi mới của nó lại khó khăn chồng chất khó khăn – nó nghĩ…
– Có vợ rồi chồng ạ!!! Đừng lo gì hết…
Nó nhìn chị… Chị cười… Tự nhiên nó thấy mọi thứ nhẹ nhàng thế…
Tối thì chị về nhà. Bố nó thì hút thuốc nhiều lắm mà sợ ảnh hưởng tới nó nên lại ra ngoài…
Các bạn đã từng xem phim khi người đàn ông góa vợ bật khóc chưa? Nó thấy bố nó trong khoảng thời gian này đúng y như ông Lâm vậy… Có khác cũng chỉ là bố nó có mẹ nó… Tóc bố nó cũng bắt đầu bạc mấy sợi… Hai bố con ăn cơm với nhau mà chẳng nói được một câu ra hồn… Trời lạnh… Ăn xong thì bố bảo nó đi tắm rồi ngủ… Nước đun rồi…
Cái thời ở đây mùa đông tắm toàn phải đun bằng ấm điện. Tắm thì chả dám nhảy bõm vào chậu như ở nhà…
Tắm xong nó đi ra để bố tắm… Vừa ngồi vừa nghĩ vừa lau đầu… Nó khó thở… Cơn đau bắt đầu từ ngực qua gáy rồi lan ra khắp nửa đầu bên trái… Nó bám vào thành giường… Nắm chặt… Nhưng rồi cơ thể nó không nghe lời nó cứ mềm dần đi thôi… Đúng lúc nhỉ? Nó buồn ngủ và nó chỉ nhớ được đến thế!!
Tỉnh dậy thì nó đang ở trong bệnh viện… Nó hiểu là bệnh của nó bắt đầu tiến triển rồi… Qua ô cửa kính… Nó thấy bố nó đang nói gì với ông bác sĩ… Mặt đăm chiêu lắm… Chị mở cửa đi vào… Ánh mắt chị buồn buồn… Nhìn nó… Nó quay mặt đi… Nó không muốn nghe thêm điều gì cả…
– Chồng… – Chị nắm tay nó…
– Vợ ra ngoài đi… Chồng muốn một mình…
– … – Chị ngồi đó nhìn nó…
– Đã bảo là ra ngoài đi mà…
Nó cáu… Quay mặt lại… Mặt chị biến sắc… Mắt hơi đỏ… Giờ nó mới để ý mặt chị mệt mỏi lắm… Quay mặt đi… Nó vẫn nghe thấy tiếng sụt sịt… Chị vẫn ngồi đó…
Không khí trong phòng điều hòa mà nó thấy ngột ngạt hơn cả ở ngoài…
Chị không nói gì… Cứ sụt sịt… Bố nó mở cửa đi vào… Phá vỡ Không khí im lặng…
– Đỡ chưa?
– …
– Sao? Hết việc nên quay ra chửi cái Vy à?
Nó nghĩ sẽ là một tiếng thở dài hoặc một lời động viên cơ…
– Con muốn một mình… – nó vẫn ngang…
Bố nhìn nó… Nó biết… Bố thở dài…
– Vy ra đây bố bảo… Kệ nó đi… Thằng yếu đuối…
Nó mở to mắt quay ra nhìn để xác nhận sự việc… Mới đây thôi mà… Bố nó tiếp:
– Mày có biết hôm qua tới giờ ai chăm mày không?
– …
– Càng được nước thì càng lấn tới à?
– …
– Mày tưởng chỉ có mày mới mệt mỏi thôi à? Từ ngày hôm qua tới hôm nay con Vy nó chưa ngủ tí nào đâu… Bệnh tật là cái số… Mày chỉ lo thân mày thôi mà còn chưa xong… Sau này mày định lo cho ai?
Bố nó cho nó một tràng dài… bố bị áp lực nhiều hơn nó… Nó đề cao bản thân quá rồi…
Bố nói đúng… Nó đến thân nó còn chưa xong… Chị càng nhịn thì nó càng được nước…
– Con xin lỗi…
– Xin lỗi con Vy kìa…
Nó nhìn chị…
– Không sao đâu…
Chị nói không sao mà trông như là cả một trời sao vậy…
– Ở đấy mà xin lỗi đi… Tao đi hút điếu thuốc…
Bố nó cũng đi ra ngoài luôn…
– Xin lỗi vợ…
– Không sao mà… Lần sau đừng trẻ con thế nữa…
Chị vẫn sụt sịt… Nhìn thương quá…
– Vợ nằm đây ngủ đi…
– Không… Tí về vợ ngủ…
– Nằm ngủ đi, chồng không làm gì đâu…
– Đố chồng luôn – Chị bật cười…
– Nằm xuống đây…
Nó nhảy xuống giường cho chị lên… Chị vẫn lắc đầu…
Nó kéo mặt chị lên… Hôn thật sâu… Lần này nó yêu chị thật rồi… Nếu các bạn có một người luôn luôn quan tâm bạn và lo lắng cho bạn như chị với nó thì hãy nhớ giữ thật chặt vào nhé…