Trần Ngọc hôm nay lại ghé chốn này, thi thoảng gã đảo qua để kiểm tra doanh thu và kết quả kinh doanh, vẫn như thông lệ, gã vẫn ngồi ở chiếc bàn đặc biệt, ở một góc mà mọi ánh nhìn đều rất khó có thể nhìn thấy, nhưng ngược lại, tại chỗ này, gã có thể bao quát được toàn bộ khu trung tâm, đằng sau chiếc bàn đặc biệt này, luôn có một cánh cửa, không bao giờ được mở, mà cũng không được ai được phép bước vào, thường xuyên có hai thằng vệ sỹ đứng ngoài canh gác.
Đang ngồi thì có hai thằng tiến lại gần bàn của gã:
– Dạ, anh vừa đến ạ.
– Ngồi đi, tự rót.
– Dạ, hôm qua xong việc, định gọi cho anh luôn, nhưng em phát hiện có thằng theo dõi, nên em phải chỉ đạo cho mấy thằng em đánh lạc hướng nên mới cắt đuôi được rồi anh ạ.
– Thế nào?
– Dạ, khi bắt lão Nho ký vào, bọn em trói luôn để rằn mặt, căn cứ theo dữ liệu anh gửi, bọn em thu được hơn 5 tỷ tiền mặt, 80 ngàn USD, và 20 cây vàng. Số còn lại nó phải ký ủy nhiệm chi và chuyển khoản, vì số tiền quá lớn nên phải xé nhỏ ra khi giao dịch, có lẽ phải hết ngày mai mới xong được anh ạ.
– Nội dung có đúng như phương án của tao không?
– Dạ, ngoài việc lão Nho phải ký các chứng từ liên quan, rồi cả các hợp đồng mua, chuyển giao công nghệ, các khoản phí đầu tư, phí quản lý, phí đào tạo, phí môi giới. V. V.
Bọn em cũng phải kiểm tra, cân nhắc đầy đủ, và yêu cầu hắn phải ký vào.
– Mày có hiểu sao phải vậy chứ?
– Dạ, em phục anh quá, số tiền chuyển và thu được từ Nho rất hợp lệ so với toàn bộ chứng từ mà chúng ta đang nắm, em nghĩ mãi mà không ra chiêu này, có ra pháp luật thì bọn Nho cũng không thể làm gì nổi, đại ca quả thực có những bước giải quyết phi thường.
– Thôi đừng có ba hoa, chuẩn bị cho tao việc giải quyết chỗ thằng Nguyễn Thanh, nhanh nhanh lên không chúng đang tìm cách lẩn, bọn cam đánh hơi được rồi đấy.
– Dạ, em làm ngay.
…
Lão Nho bị trói hai tay ra sau, chân cũng vậy, mồm bị nhét đầy giẻ, lão bị khống chế và ăn vài cái cùi trỏ vào sống lưng, người vẫn còn đang đau ê ẩm, gã cố trườn ra phía cửa ra vào đang khép hờ, nhưng cái cơ thể béo ú của gã dường như không thể di chuyển nổi, gã nằm bò co quắp.
Tiếng điện thoại gọi vào máy gã liên tục, nhưng không thể nghe máy, rồi có một thanh niên, hình như đã nhận ra điều gì đó, hắn lại gần cánh cổng ngôi biệt thự, không thấy khóa, cổng vẫn khép hờ, hắn mở cửa và bước vào:
– Dạ em đến rồi ạ, anh chuẩn bị xong chưa? Không có tiếng trả lời, căn nhà không có ai, hắn bước lên cầu thang tầng hai, thấy cánh cửa phòng hé mở, hắn đẩy nhẹ cửa, hốt hoảng khi nhìn thấy lão Nho:
– Trời đất, làm sao vậy anh, rồi hắn vội gỡ chỗ giẻ khỏi mồm lão.
– Cởi trói cho tao, lão Nho thều thào, nhẹ thôi, tao bị bọn nào đó đột nhập vào nhà, tấn công rất nhanh, một số tiền rất lớn bị chúng lấy đi.
– Bọn nào to gan thật, anh nhận ra đứa nào không?
– Chúng có hai thằng, mặc đồng phục của điện lực, nói vào kiểm tra định kỳ công tơ, vừa mở cửa và đóng cổng thì nó tấn công ngay.
– Để em gọi thằng Sơn giải quyết vụ này.
– Không, lão Nho xua tay, vụ này không phải là vụ cướp đơn thuần đâu, mạng của tao đang phải phụ thuộc vào chính mình, chúng dọa nếu hé môi nửa lời, chúng sẽ giết, tao đang nghi có vấn đề liên quan đến bọn MP, vì chúng chỉ lấy đi một con số như kiểu đã định sẵn, không thèm lấy hơn.
– Giờ sao anh, còn việc kia thì thế nào ạ, xe đến lâu rồi.
– Tao bị nó tẩn đau quá, giờ mày gọi giúp tao Bs, số đây, cứ bảo đến luôn đây, không hỏi.
– Có lẽ để em báo tạm dừng phương án, để anh khỏe lại.
– Không, để Bs khám xong, mày chuyển kế hoạch, đưa tao lên cửa khẩu Hữu Nghị, điện cho tao thằng Huấn, bảo nó lo thủ tục đưa tao sang.
– Dạ, vậy không đi Sing nữa hả anh?
– Đã bảo hủy luôn mà, mày có biết là tao đang bị theo dõi không, cái con bên cục QL xuất nhập cảnh là người của công an gài đấy, con này tao nhận ra một lần ở sân golf Đồng Mô, tao chén trượt nó lần đó.
– Anh có muốn em cho người đi cùng không?
– Không cần, tao đi một mình, mà từ giờ hạn chế gọi cho tao, cần thì tao sẽ gọi.
– Dạ, anh còn dặn thêm gì không ạ?
– À, mày soạn cho tao cái giấy xin nghỉ phép 10 ngày, để ở bàn lão Thành cho tao, cứ nói tao đi chữa bệnh, thế thôi.
– Dạ.
…
Nguyễn Sơn, sau khi nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt y biến sắc, y lao vội về phía phòng làm việc của GĐ Nhã, dơ tay gõ cửa:
– Xin mời vào.
– Dạ, báo cáo giám đốc, tôi có mặt.
– Sơn hả, cậu ngồi đi, may quá, mình cũng mới về.
– Dạ, báo cáo giám đốc…
– Uống nước đã, thế nào, vợ con dạo này khỏe không, cô ấy vẫn đi dạy chứ hả?
– Dạ, thưa giám đốc, à thưa anh, vợ em bỏ dạy mấy tháng nay rồi ạ, từ khi sinh cháu thứ hai, nhà cũng neo người, sau khi hết tiêu chuẩn nghỉ đẻ, em khuyến khích vợ xin nghỉ không lương, ở nhà chăm con và lo bếp núc.
– Ghê thật đấy, vậy cậu lấy đâu tiền mà giữ cô ý ở nhà?
– Dạ, Sơn tỏ vẻ hơi chột dạ, dạ thưa anh, các cụ hai bên cũng gọi cho vợ chồng em một ít, hồi đầu năm, bà nội bán mảnh đất ở quê, cũng gửi cho vợ chồng em, gọi là quyển sổ tiết kiệm cho các cháu, cũng tàm tạm anh ạ.
– Thế hả, thôi ta vào việc nhé, tôi đưa cậu xem cái này, anh Nhã lấy ra trong cái cặp file, một tập ảnh, cỡ hơn mười cái, rồi đưa cho Sơn:
– Cậu xem cái này, rồi cho mình biết lý do.
Sơn đón lấy tập ảnh, toàn những ảnh được chụp khi y ngồi cùng Nguyễn Thanh, lúc thì ăn nhậu, lúc thì ngồi cà phê, cá biệt có vài tấm, chụp y ngồi nhậu với tay Biền giám thị trại giam, cả những tấm ảnh ngồi cùng với hai cô gái lạ, sắc mặt của Sơn, đang từ vẻ ngạc nhiên, bỗng dưng sầm xuống, y gần như rất bối rối, rồi lắp bắp:
– Dạ, thưa anh, dạ thưa giám đốc, cái này ở đâu mà có ạ.
– Có phải cậu đã ngồi với hai người này?
– Dạ, dạ à phải ạ, à mà toàn là tình cờ cả thôi ạ, hôm vừa rồi anh Biền được nghỉ phép, em tình cờ gặp ở Hn, nên liên hoan tý.
– Thế này đồng chí Sơn, tôi sẽ hỏi đồng chí hai việc, việc cậu gặp Nguyễn Thanh có mục đích gì, đồng chí nghĩ sao khi những tấm ảnh này giữa hai người?
– Dạ, báo cáo, dạ chỉ là quan hệ ngoài xã hội thôi mà anh, có gì nghiêm trọng đâu ạ.
– Thôi được, vậy thế còn với anh Biền, cậu đã bỏ nguyên ngày và một đêm tiếp đãi anh Biền, số tiền 50 triệu cậu nói là của anh em ở đây quyên góp cho vợ anh ấy chữa bệnh, anh em ở đây cụ thể là ai, có cả tôi à, hai cô gái ngồi cùng cậu là ai thế, tại sao cậu lại quan tâm đến một phạm nhân tên Phú, chuyên án này đâu phải của cậu phụ trách?
– Dạ, dạ thưa anh, à dạ thưa giám đốc, em em, à dạ tôi hôm đấy có hơi quá chén, hai cô gái ấy là nhân viên phục vụ, ngồi rót diệu, còn số tiền 50 triệu là của mấy anh em bên doanh nghiệp, họ quan tâm nên gửi tý quà ạ, còn phạm nhân Phú là có một người quen nhờ em hỏi hộ chứ em cũng không biết Phú nào.
– Thôi được, tôi cho đồng chỉ nghỉ ở nhà 2 ngày, đồng chí suy nghĩ kỹ lại những gì mà nội dung hôm nay tôi trao đổi với đồng chí, nên nhớ, cậu hãy trung thực, chỉ có duy nhất một mình tôi với cậu biết rõ vấn đề, tôi đợi cậu.
– Dạ, thưa giám đốc, xin phép giám đốc, tôi về.
– Thế nhé.
Alo, alo Minh hả, ừ xong việc thì qua ngay chỗ mình nhé, ừ chào. Một số khác lại được gọi:
– Lan Anh hả, phương án ta bàn tạm dừng đã cháu gái ạ, đúng rồi, khả năng cao là chúng ta có nội gián, đúng rồi, chú chưa có căn cứ để kết luận, nhưng tay Nho đã rất khôn ngoan, hắn đã thay đổi phương tiện di chuyển liên tục, thế đã cháu nhé, có gì chú sẽ gọi lại ngay, chào cháu.
…
Nguyễn Thanh đang trên xe, gật gù trong tiếng nhạc êm ái, bỗng có điện thoại gọi đến:
– Alo, tôi Thanh nghe, ai đấy?
– Tao đây, Nho.
– Úi trời, anh ạ, anh vẫn chưa đi ạ, em tưởng anh bên kia rồi.
– Mày đang ở đâu thế?
– Dạ, em đang trên đường đi Quảng Ninh, kiểm tra dự án, anh ở đâu thế ạ?
– Mày chuyển hướng đi lên Đáp Hữu Nghị Quan với tao ngay, có việc hệ trọng.
– Vâng vâng, hẹn anh ở đó…
Ba giờ sau, một nhà hàng nằm ngay sát chợ Đông Kinh, ở bên ngoài khách ngồi tấp nập, gần như kín sạch bàn, đồ ăn thì rất đa dạng, chủ yếu là các món ăn có xuất sứ từ Trung Quốc, nét đặc trưng ở đây là món vịt quay thần thánh, toàn 3 đến 4 kg một con, da nhìn vàng óng màu cánh gián, nhai giòn rụm, khách vào thấy ai cũng gọi món này, thú vị là, chủ quán là người gốc Bắc Kinh, nơi sản sinh ra món vịt quay trứ danh.
Ông chủ nom dáng bệ vệ, đầu tròn lông lốc, bóng nhẫy, không một cọng tóc, có tên tiếng Việt là A Long, tiếng Việt khá sõi, thấy khách ra vào là gã trực tiếp ra chào mời, kể cả quen hay không quen, gã đều chào đón niềm nở.
Thấy bóng dáng thằng A Huấn vừa xuống xe, chiếc NAVARA bán tải, A Long giơ tay nhìn đồng hồ, gã ra hiệu cho người nhà, đoạn bước nhanh ra chỗ A Huấn, mặt mày rạng rỡ:
– A Huấn à, lâu quá ngộ mí gặp à, rất đúng giờ à, mời vào à.
– Giới thiệu với A Long, đây là sếp Nho, em đã giới thiệu với anh qua điện thoại hồi sáng qua đấy.
– Ây già, hân hạnh được biết đến sếp Nho ớ, mời mời vào.
– Cảm ơn, lão Nho vui vẻ bắt tay A Long.
Họ được sắp đặt từ trước, phía hông nhà hàng, là một cái cổng nhỏ, đường dẫn vào một căn nhà sàn, nằm sâu phía bên trong, phải leo qua một bậc thang bằng đá khá dài, căn nhà sàn nằm ngay sát một chân núi, nếu cứ đi xuyên qua ngọn núi này, bên kia là đất của người Trung Quốc.
Ngôi nhà sàn khá to, được dựng lên gồm 3 gian, kiến trúc kiểu nửa Việt nửa Trung, ở giữa là một hành lang rộng, giữa mỗi gian nhà là một khoảng sân rất rộng, hai bên hồi trồng rất nhiều bon sai tiểu cảnh, có cả hồ cá nhân tạo, ngôi nhà chính nằm ở trong cùng, những vị khách được đón tiếp tại gian chính của ngôi nhà.
A Huấn quay sang nói với lão Nho:
– Dạ thưa anh, như em đã trao đổi, chỗ A Long đây là chỗ làm ăn, rất thân quen, coi như người nhà, nếu anh sang đến bên kia, người của A Long sẽ đưa anh đến một địa điểm, một ngôi biệt thự, cũng là của riêng A Long, chỗ này thuộc thị trấn Bằng Tường, xung quanh rất yên tĩnh, vùng đất đa số là tiểu thương, làm ăn buôn bán, hộ chiếu của anh là hạng thương gia, có người nhà A Long bảo lãnh, anh sẽ đứng tên một ông chủ của một tiệm phở, trước mắt tạm thế đã, sau yên ổn, bọn em tìm cách đưa anh đi sau.
Nói rồi quay sang phía A Long, họ nói một tràng bằng tiếng Trung, lão Nho như đứng trơ khấc, chẳng hiểu cái đếch gì, rồi A Huấn lại nói:
– À, em dùng tiếng Việt, thì tại A Long sẽ không hiểu hết ý, nôm na là nội dung giống như em nói thôi.
Lão Nho vẫy tay Huấn lại gần, ghé tai:
– Tao cứ thấy sao sao ý, tao phải muốn cụ thể hơn về kế hoạch, tao muốn mọi cái phải thể hiện bằng con số, mày hiểu chứ?
– Dạ, dạ, anh cứ yên tâm đi, em khẳng định, chỗ A Long đây là an toàn tuyệt đối, sang bên kia, người của A Long lại là người Việt gốc Hoa, thạo mọi nhẽ.
– Hầy dà, Ngộ mời sếp Nho với A Huấn chén tửu à, A Long khệ nệ bưng ra một hũ rượu, cái hũ to cỡ bằng ba quả dừa, trạm khắc tinh hoa, mở nắp ra là mùi vị bay lên, thơm phức, sếp Nho cứ yên tâm, mọi việc vào tay Ngộ á, đều tuyệt vời à, uống đi uống đi.
Họ được thết những loại rượu ngon nhất, nổi tiếng nhất, loại chỉ để thết đãi những vị khách đặc biệt, những của ngon vật lạ được mang ra, những cô gái đẹp với chỉ số 3 vòng tuyệt hảo, lần lượt được gọi vào phục vụ, tàn tiệc, trời cũng gần về đêm, mọi cái trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ, xung quanh toàn tiếng dế kêu dinh dích, nghe phát ớn, thi thoảng có lũ chẫu chuộc ộp oạp ngoài vườn, khác hẳn với cái không khí khách khứa tấp nập, ồn ào hồi chiều, lão Nho ngấm khá rượu, bởi rượu có mùi thơm đặc trưng, được hạ thổ lâu năm, uống tới đâu, biết tới đó, gã thiếp đi lúc nào không hay…
…
Về đến nhà, Nguyễn Sơn vứt cái cặp lên đầu giường, vẫn nguyên bộ quân phục, gã mở tủ lạnh, lấy ra một lon 333, mở nắp, ngửa cổ làm một hơi, quệt miệng, gã móc túi cái điện thoại, bấm gọi:
– Alo, anh ạ, em gọi cho anh cả tối qua không được, dạ anh đang ở đâu thế ạ?
– Đã bảo hạn chế gọi cho tao cơ mà, sao thế có việc gì?
– Dạ thưa anh, không xong rồi, sáng qua lão Nhã giám đốc gọi em sang, nó có toàn bộ các bức ảnh chụp, giữa em và anh ngồi nhậu, tai hại hơn là cả em và tay Biền mà nó cũng biết, cả chuyện em đưa tay Biền 50 củ vì chuyện thằng Phú.
– Bé bé cái mồm chứ, mày dập máy đi, tao gọi lại sau, tút dài…
Thằng Sơn nhếch mép cười, thằng đểu, một lũ hèn, bố mày giúp chúng mày, bảo kê cho yên ổn làm ăn, giờ sắp chết, không thấy mặt chúng mày ló ra, thấy sắp chết là chuồn, bộ chúng mày quên bố mày là ai rồi hả, dù gì cũng là đội trưởng đội CSHS, chúng mày có mà chạy đằng trời… hắn cay cú, lại mở tủ lạnh, một lon bia nữa lại được mở, vẫn một hơi nốc cạn, chưa kịp lẩm bẩm xong, có một cuộc điện thoại gọi đến:
– Alo, phải ông Sơn không, phải Sơn CSHS không?
– Vâng đúng, xin lỗi ai đầu dây?
– Vậy thông báo để ông rõ, những việc ông biết, những việc ông đã làm, tôi đều có bằng chứng để chống lại ông, kể cả là ở tòa, tôi chỉ báo cho ông rõ, biết điều thì câm cái mồm lại, đừng có vạ miệng lung tung, luật rừng còn khủng khiếp hơn nhiều so với cái luật pháp của ông, nhớ đấy.
– Alo, ai vậy, alo, tút tút tút.
Thằng nào mà to gan dọa mình nhỉ, Sơn lẩm bẩm, hắn lại gọi cho Thanh:
– Tiếng điện thoại thông báo, không liên lạc được… Mẹ kiếp, biết ngay mà, thằng chó, mày cho người dọa bố mày à, dm thằng chó.
…
Bảo Trang đang ngồi trên máy tính, bỗng cô giật mình khi nhìn thấy dòng thông báo từ ngân hàng, thông báo số tiền vừa được một TK lạ chuyển vào cho Minh Phú, một số tiền lên tới hơn 20 tỷ VND, và một tài khoản khác, cũng chuyển về cho MP, gần 700 ngàn USD… kiểm tra số dư cuối kỳ, quỹ tiền mặt và các khoán đối chiếu từ khách hàng, không thấy xuất hiện công nợ nào phải thu mà có số liệu giống như số tiền vừa được chuyển tới, cô bấm số nội bộ:
– Alo, gọi phòng kinh doanh, alo gần đây có giao dịch nào… liên quan đến số tiền… không?
– Dạ thưa chị, số tiền như vậy không có ạ, mọi giao dịnh đều đi kèm ủy nhiệm chi hay các chứng từ, đều có hóa đơn và nội dung giao dịch, cái này thì chưa thấy có chị ạ.
Rồi cảm ơn, cúp máy, Trang ngồi thừ ra một hồi, chợt nhớ ra điều gì đó, cô đứng dậy, sang bên phòng Chủ tịch Bảo Oanh:
– Chị à, lạ quá chị, em vừa kiểm tra…
– Chị biết rồi, ngồi xuống đi em, uống một ly chứ?
– Dạo này chị uống nhiều rượu lắm rồi đấy, hại sức khỏe mất thôi.
– Không sao, chị nhớ anh Phú thôi, em định nói về một khoản tiền? Đã nổi rồi à?
– Dạ, nếu quy ra mỹ thì khoảng hơn một triệu USD chị ạ, đâu ra thế chị?
– Em quên rồi à, tiền bên anh Trần Ngọc chuyển về cho chị, thu được từ của bọn Nho, Trần Lâm đấy.
– Nhanh vậy sao chị, vừa mới tuần trước?
– Đúng như lời anh Phú, đừng có đùa với Trần Ngọc, một nhân vật bí ẩn, và rất nguy hiểm, hành động nhanh như một tia chớp, chính xác và chi tiết đến từng con số, không đao to búa lớn, rất chuyên nghiệp, chỉ một vài cái chứng từ chị có trong tay, mà Ngọc lập ngay được thành những hợp đồng và hàng loạt giấy tờ, rồi ép bọn Nho, Lâm ký, tuyệt hảo.
– Phục tay Ngọc thế chị nhỉ.
– Ừ, mà lão đẹp trai nữa, thế mới kinh.
– Này nhá, chị đứng có nói là chị mê anh Ngọc rồi nhá.
– Luyên thuyên, cơ mà đẹp trai như lão ấy thì đàn bà như chị em mình ai mà không mê chứ, thôi huyên thuyên thế đủ rồi, việc hủy hợp đồng bên kia thế nào rồi em?
– Dạ, xong rồi chị ạ, bọn dọa kiện chúng ta vì phá HĐ đấy chị, em bảo, chúng tôi mới đặt cọc tiền, chưa ký HĐ, các anh không đủ căn cứ kiện gì chúng tôi cả, hóa ra, cái bọn này cũng chỉ là bên môi giới thôi chị ạ, bỏn chắc cũng mất khối tiền.
– Thôi, vậy ok rồi, chị biết mà, bọn Thanh đang tìm đối tác khác để nhập, chẳng qua mượn mình làm xanh đỏ tý thôi, quả này cho chúng vào một rọ luôn cả thể, tiện đây, thông báo với em, chúng ta vừa mới thắng thầu một hợp đồng lớn, em yên tâm, nhờ anh Nhã, chị sẽ thường xuyên được làm việc với anh Phú qua email, thông qua đường truyền đặc biệt được kiểm soát, nên mọi việc từ nay được dễ dàng hơn, giờ thì uống với chị được chứ?
– Say luôn đi chị.
– À mà mọi giao dịch giờ đây với tay Nho là không còn giá trị nữa, em cũng chấm dứt quan hệ với lão ý đi nhé.
– Vâng chị, em cũng toàn từ chối nghe điện thoại lão ý, gọi cho em suốt ý, hình như lão đang nằm trong tầm ngắm của CA rồi phải không chị?
– Tất nhiên, thế nhé, giờ chị phải đi gặp đối tác đã.
– Dạ.