Hành trình từ Ngân Sơn về Hà Nội, thời đó khá gian truân vất vả chứ không đơn giản như bây giờ. Chúng tôi phải ra cuốc lộ chặn xe. Việc chặn xe cũng không dễ. Bình thường, lính tráng ra cuốc lộ chặn xe chỉ để ăn cướp, vì vậy khi có việc chặn xe đi nhờ rất khó.
Nhưng rồi chũng tôi cũng chặn được quả xe tải, về tới Thái Nguyên thì nhảy tàu chợ về Hà Nội.
Rời khỏi đơn vị từ sớm khi trời còn tối đen, đơn vị còn chưa báo thức, vậy mà về đến Hà Nội cũng gần nửa đêm.
Xuống ga Hà Nội, Thành vén tuyên bố:
– Giờ tất cả giải tán, ai về nhà nấy, nghỉ ngơi đêm nay, ngày mai, thằng nào muốn trăng trối gì với phụ huynh, anh chị em, hàng xóm láng giềng thì tranh thủ mà trăng trối, tối mai, sau khi ăn cơm xong, khoảng tám giờ thì tụ trước ngõ nhà tao!
Tất cả nhất trí, biến nhanh, ai về nhà nấy.
Thấy tôi về đột ngột, cả nhà đều bất ngờ và vui mừng. Riêng bố tôi, ông vẫn vui nhưng có vẻ băn khoăn, ông hỏi bộ đội gì mà đùng phát về như không thế, lính nghĩa vụ đâu có chế độ về phép. Tôi không dám nói mình trốn đơn vị, sợ ông buồn, tôi bịa ra chuyện: Vì sắp đi chiến đấu nên đơn vị cho tranh thủ.
Chuyện bịa của tôi chủ yếu khơi gợi tình cảm, rằng con sắp ra đi vì tổ quốc rồi, vấn đề con được về vì lý do gì đâu quan trọng. Bố tôi nghe chuyện, có vẻ ưu tư lắm.
Mẹ tôi thì chẳng để ý lý do sao tôi về, hôm sau bà đi chợ mua vài món ngon ngon về làm cơm. Thời bao cấp đói thối mồm, có dịp được ăn thịt là vui như tết.
Bà chị lúc ấy đang có người yêu, sắp cưới nên đầu óc chỉ để vào anh người yêu, hỏi han tôi qua loa rồi thôi không để ý nữa.
Chỉ có hai đứa em, một em gái, một em trai, sàn sàn 15, 16 tuổi, chúng háo hức, tò mò, hà hốc mồm nghe tôi kể chuyện biên giới, chuyện tôi đối đầu với quân bành trướng Tàu bựa, chuyện trận chiến “máu nhuộm Tài Hồ Sìn”… cơ mà toàn chuyện bốc phét, chúng vẫn tin sái cổ. Chỉ những chuyện vào bản trêu gái Tày, gái Mán, rồi sau đó ra nương sắn, nương ngô của họ ăn cắp ngô với sắn về luộc ăn, hay chuyện chặn xe tải trên cuốc lộ, xin thuốc lá, xin tiền, thực ra là xin đểu, có thằng bị lái xe liều mạng tông thẳng, chết toi, hoặc chuyện lính tráng rỗi việc đánh nhau, phân ngôi thứ, tức là số má bây giờ… là chuyện thật.
Bản thân tôi chỉ nóng lòng mong đến tối hôm sau.
Thời gian trôi vèo. Hôm sau, sau bữa cơm tối, quân phục chỉnh tề, tôi xin phép bố mẹ đi chơi, rồi đạp quả xe đạp Sài Gòn vành gỉ phóng như điên, hướng về ngõ chợ Khâm Thiên.
Ngay đầu ngõ, đám bạn tôi, cũng quân phục xanh rì, ngồi xúm quanh hàng nước vỉa hè đầu ngõ chợ.
Chúng đang uống nước chè và rít thuốc lào vã.
Tôi sà vào, đầy háo hức, hỏi ngay tình hình bắt bớp ra sao. Thành vén bảo:
– Cứ nước nôi đàng hoàng, tán phét đi, còn sớm! Giờ này thì bớp đéo đâu ra mà bắt!
Như tôi đã kể sơ qua ở kỳ trước, hoàn cảnh thời đó việc giao hợp là vô cùng khó khăn, không chỉ vì sự khắt khe của đạo đức mà còn vì rất khó kiếm chỗ để hành sự.
Địa điểm hành sự dành cho các cặp tình nhân muốn ăn cơm trước kẻng, hay ngoại tình, hay đá bớp gì đó… chủ yếu là các gốc cây trong công viên, hoặc nơi đường vắng, hoặc trong các công trường xây dựng, sau các kiêu gạch… và phải chờ đêm thật khuya vắng vẻ mới có cơ hội hành sự.
Bởi vậy, trước 10 h đêm, đi tìm một em bớp hơi bị khó.
Vậy là chúng tôi tiếp tục trà chén, thuốc lào và nói chuyện ba lăng nhăng. Tôi và Tuấn bột có vẻ sốt ruột nhất. Tuấn bột thẽ thọt hỏi Thành vén về địa điểm hành sự. Thành vén bảo “Ra công viên”.
Công viên Thống Nhất ngay gần đó, đi bộ vài bước là tới, sao phải băn khoăn.
Rất may, thằng Cường “hai bê” bảo không cần ra công viên, khu nhà nó ngay bên kia đường – số 2b Khâm thiên nên nó có tên là Cường “hai bê” – là khu biệt thự kiểu pháp, nhiều hộ ở, nhưng có khu bếp chung, khu bếp chung đó được ngăn ra, phân chia thành những gian bếp nhỏ cho các hộ gia đình trong biệt thự, mỗi gian chừng 3 – 4m2 gì đó, kê vừa cái bếp dầu, cái chạn bát và cái giường đơn. Thằng Cường “hai bê” bảo đem về bếp nhà nó cho đàng hoàng, lát bắt bớp về sẽ lần lượt vào từng thằng, những thằng khác ngồi ngoài sân đợi.
Vậy là nơi hành sự quá ổn, nhưng vấn đề tiền nong thì sao?
Tôi nhớ, dạo đó giá bớp trung bình khoảng 20, 30 đồng. Trước đó, hồi còn chưa nhập ngũ, tôi hay đi chơi với thằng bạn Long cải mả, đạp xe lệu rệu phố phường, qua khu vực bến xe Kim mã, nó cứ gào tướng “Em ơi, anh còn hai sọi chưa biết tiêu gì” rồi nó giải thích với tôi rằng trong bến xe có mấy con bớp.
Tôi hỏi đám chiến hĩu thằng nào có tiền thì chả thằng nào có. Mỗi thằng chỉ có vài đồng, đủ uống trà mạn với rít thuốc lào. Thời đấy các phụ huynh còn chả có đồng nào trong túi, đừng nói lũ mới lớn chưa đi làm kiếm tiền bao giờ.
Tôi băn khoăn, chả nhẽ bắt bớp về, năm thằng chơi, rồi quỵt à? Thế thì tàn nhẫn quá! Mặc dù tôi biết, thời đó có trò chơi bớp quỵt, một đám thanh niên choai cả chục thằng, bắt một em bớp, lôi vào xó xỉnh nào đó, rồi lần lượt chơi như cưỡng dâm tập thể, rồi bùng. Và chúng rất khoái trá, rất đắc ý về điều đó.
Nhưng tôi không muốn làm thế!
Thấy tôi băn khoăn, vãn là Thành vén trấn an:
– Đừng lo, tao về bốc của bà già vài cân mỳ là được!
Mỳ chính là mỳ sợi sấy khô, kiểu mỳ gia công, quấn thành từng bánh, khi nấu cơm thì bóp vụn rồi rắc vào nồi cơm, Thời đó ăn cơm độn mỳ, tức là trong nồi cơm chỉ thấy loáng thoáng vài hạt cơm, chủ yếu là mỳ, hôi xì.
Tôi không nhớ giá tiền cân mỳ sợi thời đó là bao nhiêu, nhưng Thành vén bảo bốc vài cân, chắc cũng tương đương giá tiền cho bớp.
Vậy là địa điểm hành sự cũng như tài chính đã xong.
Khoảng 10h – thời đó, 10 là đường phố đã thưa người, vắng vẻ lắm rồi – chúng tôi nhổ rễ. Thành vén – vẫn là Thành vén – nhảy lên xe đạp phóng đi. Mấy thằng bọn tôi sang phía bên đường, đầu khu nhà 2b của thằng Cường, ngồi chờ.
Bắt bớp thời đó không đơn giản, phải kinh nghiệm và tinh tường mới phân biệt được trong đám phụ nữ quần áo gần như đồng phục: Quần lụa, hay sa tanh, hay diềm bâu, tất tật đều màu đen và áo sơ mi – gọi là áo cánh – na ná giống nhau, màu sáng… thì đâu là một cô bớp và đâu là một cô cán bộ nhà nước.
Địa điểm có thể tìm các cô bớp, đương nhiên là nhà ga, bến tàu bến xe… Vì sao lại ở đó? Bởi chỉ ở đó mới có thể tụ tập vạ vật đông người – lẫn vào đám khách chờ tàu chờ xe – mà không bị thắc mắc.
Thời đó làm gì có những phố đèn đỏ hay bớp được đứng ngang nhiên canh gốc cây như các em phò bây giờ.
Bởi vậy, người đi bắt bớp đương nhiên là Thành vén, nhà ngay đầu ngõ chợ, cực tinh quái, giàu kinh nghiệm vì biết chơi bớp từ năm 13 tuổi, tức là khi cu mới mọc lông.
Đám Hải xồm, Cường hai bê tuy đã biết mùi đời, nhưng chủ yếu nhờ theo đóm ăn tàn, chưa phải những tay sành sỏi, so với Thành vén thì kém xa.
Quả nhiên, không đợi lâu, chỉ chừng 15 phút sau đã thấy Thành vén xuất hiện ở ngã tư gần đường tàu, phía sau booc ba ga có một phụ nữ đội nón. Thành vén đã lao ra ga Hàng Cỏ, và tìm được một cô bớp, rất nhanh.
Trống ngực tôi đập loạn lên. Vậy là tôi sắp biết mùi đời, sắp được làm cái việc mà trước đó chỉ dám làm trong tưởng tượng, và rất mơ hồ.
Thằng Hải xồm có chút kinh nghiệm dặn cả bọn cứ ngồi, ra vẻ không quan tâm, để Thành vén đưa bớp vào hẳn bếp nhà thằng Cường đã, rồi cả bọn vào. Nếu đứng dậy ngay, phải cô bớp có kinh nghiệm, cô ấy sẽ phát hiện ra nguy cơ xé vé tập thể, hay chơi quỵt, cô ấy sẽ nhảy khỏi xe bỏ chạy là hỏng bét.
Nghe lời Hải xồm, cả bọn ngồi im.
Thành vén đèo chị bớp – lúc này tôi có thể gọi là chị – rẽ vào cổng khu nhà 2b, tôi nhìn thoáng mặt chị dưới vành nón và ánh sáng đèn đường. Chị tầm 30 tuổi, tức là phải hơn lũ chúng tôi 7, 8 tuổi.
Thời đó, rất hiếm con gái dưới tuổi 20 đi làm bớp.
Đợi vài phút, chúng tôi kéo nhau vào sân khu nhà 2B. Thành vén và chị bớp đã vào trong bếp nhà thằng Cường, đóng cửa lại.
Thằng Cường lại gần, ghé mắt qua khe hở cửa bếp, nghe ngóng, nhìn một lát rồi quay lại thì thào:
– Thành vén đang thỏa thuận tình hình, rằng có ba cân mỳ sợi với năm thằng bọn mình, tao thấy con kia ngúng nguẩy, nhưng chắc đồng ý thôi!
Hải xồm lẩm bẩm:
– Thằng Thành vén này không hiểu có biết đường mà nói không? Phải biết bảo anh em mình sắp đi chiến đấu bên Hà Giang, có thể sẽ hy sinh vì tổ quốc, thì con bớp nào chả đồng ý!
Tôi và Tuấn bột không nói gì, vì tôi biết Tuấn bột cũng như tôi, đang rất hồi hộp.
Việc mà trước đây tôi chỉ tưởng tượng, mà cũng chả biết việc cụ thể trong thực tế ra sao mà tưởng tượng nữa, nên nó mơ hồ, hư ảo, như là chuyện thần tiên ấy, giờ đây sắp diễn ra, thực sự, ngay trước mắt tôi, chỉ cách bức tường bếp nhà thằng Cường…
Cách bức tường mỏng đó, có một phụ nữ thật sự, và tôi sắp sửa được giao cấu với người phụ nữ đó.
Tôi tưởng như mình đang mơ.
Trống ngực tôi đập, toàn thân tôi run rẩy…