– Tuổi thơ của anh gắn bó với quê hương với dòng sông, cánh đồng, lũy tre và cả những trò nghịch ngợm của một thời con trẻ. Những kỷ niệm với cánh đồng quê sẽ luôn theo anh đến hết cuộc đời.
Nói xong tôi mới nghĩ. Đúng là cuộc đời sống chết có số cả. Chứ nếu không tôi hay đám bạn nghịch như quỷ sứ chúng tôi. Thế nào cũng có đứa đã xanh cỏ với những trò nghịch dại trên cánh đồng này rồi.
Hồi anh Quyết còn sống anh ấy dạy tôi vài miếng võ trong đó có cả bài bật tôm. Là bài nằm ngửa trên mặt đất chống hai tay ra sau vai rồi bật đập mạnh hai chân xuống đất, vụt phát lên thế đứng. Không cần phải bò dậy. Lúc đầu anh cho tập ở những chỗ dốc, đầu ở phần cao, chân ở dưới dốc. Khi kết hợp nhịp nhàng thì chỉ cần co ngược chân lên phía đầu chống tay tạo đà. Đẩy mạnh cái là vọt lên. Rồi chuyển dần sang chỗ bớt dốc, rồi sang đến đất bằng. Dần dà khoanh tay trước ngực nằm ngửa vẫn có thể nhảy bật lên gọn gàng. Xong bài ấy thì đến bài nhảy san tô. Là nhún chân bật ngược người một vòng về phía sau. Bài này mới đầu phải tập bật nhảy xuống nước. Nên mỗi chiều khi đánh dậm cáy về đến cống Zời là lại tập bài này.
Chọn một bờ đất chắc chắn sát mép sông. Đứng chụm hai chân sát mép nước. Lưng quay ra phía sông. Nhún nhún mấy cái lấy đà rồi bật một phát. Lộn ngược người rơi xuống nước. Lúc đầu lộn chưa hết vòng vập mặt xuống nước. Hoặc cả cái lưng rơi oạp xuống nước. Rát đỏ lừ cả lưng là chuyện thường. Nhưng tập dần rồi quen. Có thể nhún chân bật gọn một vòng trên không và hai chân hạ thọt xuống nước. Càng ngày càng gọn hơn không còn bắn nước lên tung tóe nữa. Tập thành thục dưới nước. Anh Quyết cho tôi tập trên bờ. Anh rải một lớp rạ dầy làm nệm rồi kèm tôi nhảy. Anh đứng cạnh. Dùng tay hất thêm một chút lực vào lưng là tôi bật được trên lớp rạ. Cũng có mấy lần mặt quẹt sát lớp rạ bị xước nhẹ ở trán. Nhưng rồi sau chả cần lớp rạ tôi cũng bật ngược được gọn gàng. Vậy là với mấy trò nhảy nhót và trận đánh thắng thằng Kha. Tôi như đại ca của lũ trẻ trong xóm. Không để ý đến mấy thằng mồm xoẹt xoẹt. Chân tay múa may ở xóm khác. Mà nếu có va chạm chỉ cần chống tay lộn vài vòng rồi bật san tô mấy phát là bọn kia lác mắt. Chứ thật ra nếu oánh nhau. Bọn to khỏe kia lao vào kiểu chó đàn thì tôi chết chắc. Mấy lần bật nhảy như cào cào dọa ma bọn trẻ xóm khác.
Tôi bắt đầu bị thói kiêu ngạo làm mờ mắt. Và bọn trẻ cùng xóm thì lại bât đầu năn nỉ tôi dạy lại. Và thế là thay vì bì bọp giận mõ để đánh dậm cáy khi nước phù savào ngập mêng mang đồng ruộng. Thì tôi tha hồ bơi tùm tũm ở cống đợi đội hình đi đánh dậm về. Góp mỗi thằng một ít cho vào giỏ của tôi. Còn tôi huấn luyện chúng nó bật nhảy các kiểu. Thật ra đánh dậm cáy là cả một cái thú. Lúc giận mõ vào đám cây lau ngập nước, lúc kéo dậm lên thấy cả đàn cáy chạy lung tung ở trong chỉ việc vẫy dậm mấy cái cho dóc nước và dồn lũ cáy vào giữa dậm. Rồi nghiêng dậm ghé miệng vào miệng giỏ cả lũ cáy sẽ theo chiều dốc của dậm chạy thun thút vào giỏ. Con nào bướng bỉnh thì thì thêm cái gạt tay là chạy vào. Có lần nhấc dậm được cả cá, tôm.
Có lần giật mình vì được cả con rắn to tướng. Thường chỉ là rắn mòng hay rắn nước. Bọn tôi chả sợ. Nghiêng dậm cho vào giỏ như thường. Chỉ là giật mình chút thôi. Đầy giỏ là lên cống. Phi thân từ cống xuống dòng nước phù sa đỏ ngầu mát lạnh. Bơi lội vùng vẫy đến nhọ mặt người mới kéo nhau về. Từ hồi tôi huấn luyện thì còn về muộn hơn. Ngoài việc nhảy cống tắm sông còn bài tập bật tôm. Cứ anh Quyết dạy thế nào tôi dạy thế. Thế mà cả bọn cũng bật lên được. Cơ bản là trẻ nhà quê vận động nhiều. Xương cốt cơ bắp chắc chắn lại gầy nên cũng dễ cho các hoạt động bật nhảy. Đến bài tập San tô thì khó hơn. Cả lũ cũng ra mép nước xếp hàng tập nhảy.
Đến một hôm thằng Cường bảo.
– Tao hôm nay sẽ bật trên bờ như mày…
Tôi hỏi.
– Nhảy được chưa mà nhảy.
Nó bảo tao nhảy được. Không thua mày được. Với lại mày đứng cạnh đỡ lưng với hất lưng tao là tao bật ngon.
Ô kê. Thế thì chơi. Nhưng để na toàn tôi bảo nó bật chỗ đất ruộng phù as còn khá mềm. Chứ chưa bật ngay chỗ đất rắn.
Thế là cả bọn hò reo nhưng quân thắng trận dẫn thằng Cường ra ruộng bật San tô.
Tôi thì dõng dạc.
– Có tao hất lưng rồi. Yên tâm đi.
Tôi nói vậy vì tôi nhớ Anh Quyết chỉ hất nhẹ vào lưng tôi cái là cả vòng cuộn rất nhẹ nhàng.
Thằng Cường thì vừa tự tin vừa tin bạn. Nhưng cũng cần thận ra bờ đầm lộn mất phát. Thấy ngon mới vào chỗ lộn ở trên bờ.
Cả bọn xúm quanh vỗ tay rầm rĩ. Cu Cường bước lên khoa tay. Rồi bảo.
– Tao lộn nhé.
Rồi nó nhún hai nhún lộn phát.
Ịch phát nó đập đầu xuống đất nằm ngay đơ. Mắt trợn ngược. Tôi và lũ trẻ im bặt. Rồi lũ trẻ nhau lên.
– Sao anh không hất lưng anh Cường.
Anh ấy làm sao thế này?
Thằng Cường vẫn nằm chết ngất. Sai lầm của tôi và nó là bật nhảy trên đất mềm. Sẽ không tạo đủ phản lực và sức bật để trọn vòng. Và nó vừa nhảy thử dưới đầm. Chân tay ướt lướt thướt. Lực bật không đảm bảo. Còn tôi đâu có biết cách hất lưng. Anh Quyết có dậy đâu. Nên lúc nó lộn tôi chả biết cho tay mình vào đâu và lúc nào để hất cả. Nhìn thằng bạn thân nằm ngay đơ. Mắt trợn ngược. Chân tôi mềm ra.
– Ôi Cường ơi. Mày sao thế này. Có dậy được không.
Mấy đứa trẻ xì xào.
– Hay anh ấy gãy cổ rồi. Chết rồi.
Tôi lay mãi thằng Cường vẫn ngất. Sợ đến nhũn người ra.
Tôi vội bảo mọi người xốc lên. Tôi cõng bạn chạy về. May sao chạy được một quãng thằng Cường tỉnh lại. Thều thào trên lưng tôi.
– Cho tao xuống xóc đau quá.
Tôi mừng trào nước mắt hạ bạn xuống bãi cỏ ven đường.
Bệnh viện kết luận thằng Cường chỉ bị chấn thương vùng đầu cổ. Bọn tôi mừng lắm. Nhưng từ hôm ấy. Không đứa nào dám tập tành gì nữa.