Như tuổi thơ của tôi cũng đã có quãng thời gian bị bắt nạt, bị khủng bố, bạo hành bởi chính những đứa cùng làng cùng xóm chứ chả thể gọi là bạn được.
Ngày bé tôi nhỏ bé, gầy yếu, nhút nhát nên càng dễ là đối tượng để thằng Kha một thằng nhà ở đầu xóm nổi tiếng ngỗ ngược bắt nạt. Nó bắt nạt tất cả những đứa nó thể bắt nạt được và xun xoe nịnh nọt những đứa lớn hơn nó. Còn tôi Anh chị thì đi học xa các em chú bác toàn đứa hiền lành, nhút nhát có mấy đứa bạn thân thì cách xa. Ở quê cách từ đầu làng đến giữa làng cũng là xa rồi chả kịp can thiệp khi cần. Bố mẹ tôi thì là giáo Viên lại có tuổi rất quan tâm đến con nhưng hiền và ngại va chạm. Rất quan tâm nhưng thương và sợ con bị đánh nên toàn dặn dò. Không được đánh nhau với nó có gì về bảo bố mẹ sang bảo với bố mẹ nó.
Và thế là điệp khúc bị bắt nạt về bảo bố mẹ. Bố mẹ dẫn sang tận nơi nói chuyện nhẹ nhàng luôn miệng nói. Không nên để trẻ con làm mất lòng người lớn. Buồn thay bố mẹ nó lại chẳng biết điều. Tuy nể bố mẹ tôi nhưng cũng chả đe nẹt gì nó. Thằng Kha càng được thể. Tôi đi học nó chặn đường trấn bút, mực, giấy, tẩy. Phải đứng im để nó đạp mấy cái mới được đi. Tôi với bạn hì hục be bờ mượn chậu tát chuôm để bắt cá, tép. Hì hục cả buổi đã nhìn thấy đuôi cá quầy đã nhìn thấy tôm nằm phơi trên mặt bùn. Trời lại lất phất mưa. Nó rình rình đi qua ẩy đổ bờ be nước lại tràn vào ào ạt. Tức đến nỗi mồ hôi, nước mắt, nước mưa nhòe nhoẹt vào nhau. Tay cầm cái chậu cả người lấm lem bùn đất mà khóc để nghe nó cười khoái trá bỏ đi.
Cái trò đã bắt nạt được nó sẽ tìm mọi cơ hội để bắt nạt dù tôi tìm mọi cách né tránh nó. Bố mẹ khuyên như vậy sau bao lần nói chuyện tử tế bất thành. Bố mẹ nó bảo tôi tránh mặt nó. Đi học tôi đi vòng xa gấp đôi. Chơi cũng tránh chỗ có nó. Vậy mà nó như ma xó chỗ nào bọn tôi chơi nó cũng tìm ra. Không cho nó chơi cùng nó ra ôm cả đống cặp sách của mọi người quẳng hết xuống ao. Cả lũ ào xuống vớt mà chả kịp. Ướt sạch sách vở. Tối về khối đứa bị đòn oan vì không mấy khi người lớn chịu nghe trẻ con trình bày. Cả bọn đều sợ nó nhưng không đứa nào dám phản kháng. Hay tập trung cả lũ chiến lại. Mặc dù cũng nhiều đứa khỏe mạnh.
Mấy năm trời nó là hung thần là nỗi ám ảnh của bọn trẻ chúng tôi. Báo cáo thầy cô cũng không giải quyết nổi. Mọi người coi đấy là chuyện trẻ con. Và những trò tai quái của nó cũng không gây sự vụ gì ghê gớm. Chỉ là sự ức chế của bọn trẻ trong đó có tôi. Ngày ấy rộ lên các phim chưởng Hồng Kông chiếu bằng đầu video. Đi đâu cũng thấy trẻ con mồm xoẹt xoẹt, chân tay múa máy miệng phun toàn khẩu quyết với tên các nhân vật võ lâm. Toàn cầm những thánh hoả lệnh với tuyệt tình đao thế mà thấy nó là chạy sạch. Nó thô Bỉ đến mức lừa tuột cả quần con gái rồi đứng hô hố cười. Nó chả chơi được với ai nên chỉ đi phá rối. Nó tự xưng bang chủ nhưng chả có quân. Toàn lo đi trấn xu với giấy. Mà những đứa cá biệt như nó mẫu số chung là học dốt bỏ học sớm, lông bông, lêu lổng. Nên nó rất ghét đứa nào học giỏi. Càng học giỏi nó càng bắt nạt. Anh trai tôi đi tàu về nghe tôi kể về xách cổ nện nó một trận. Nhưng rồi Anh lại đi nó lại thù tôi. Bắt nạt tợn hơn. Nó bắt chui qua háng, nó gán ghép chế giễu tôi với con gái. Mà với bọn trẻ dù có thích hay không thích thì bị gán ghép vẫn giống như sự sỉ nhục. Trẻ con thế cơ chứ.
Có lẽ cứ mãi như thế nếu như Anh Quyết không về. Anh ấy đi bộ đội đặc công là con chú tôi nhưng hơn tôi mười mấy tuổi. Về thấy tôi bị tím mắt và sưng chân. Anh hỏi tôi kể đầu đuôi. Anh bảo. Đúng ra là em bảo vì con ông chú phải gọi tôi bằng anh.
– Học võ nhé. Để nện cho nó trận chứ không cần phải để tớ đánh trẻ con.
Tôi gật đầu ngay. Và học võ. Lúc học tôi thấy chả giống trong phim chưởng chả thấy bùm bùm chíu. Võ gì mà bắt đứng tấn mỏi nhừ chân, rồi chống đẩy. Rồi chạy bền. Gần tháng trời tôi chả đấm đá được cái nào chỉ thấy người mệt rã, đau nhừ. Chạy, đứng tấn, chống đẩy chán chê thì học cách ngã. Tôi chả biết đặc công được huấn luyện kiểu gì còn anh thì dạy tôi như thế. Sốt ruột lắm nhưng tôi cũng chả hỏi. Cứ bảo thế nào thì làm thế. Rồi bắt đầu tôi học đấm bao cát. Đau lắm. Tay sưng vù lên. Lại lấy rượu bóp. Một thời gian thì tay chai lại đấm không đau nữa. Rồi đá bao cát theo anh hướng dẫn. Rồi học quyền. Cũng chả giống phim gì cả các động tác cứ rề rề ra. Chả làm tôi tự tin thêm tí nào.
Trong quá trình học tôi vẫn bị bắt nạt như bình thường. Tiếp đến anh dạy tôi đỡ, gạt rồi lại tập quyền và chạy, đứng tấn, chống đẩy, đu xà. Tôi thấy mình khỏe hơn không thở phì phò khi tập, ngủ không còn bị bóng đè. Nhưng sự tự tin thì vẫn có. Hàng tối cơm nước xong là hai anh em tập với nhau. Có những đêm trăng sáng anh ấy múa côn nhị khúc. Dưới ánh trăng vàng cái khối cơ bắp màu đồng hun rớm mồ hôi của anh uyển chuyển như múa. Tiếng gió khi côn vụt ra lúc vù vù lúc xoẹt cái như dao cắt. Rồi anh lăn tròn trên cát tung người đá song phi. Tôi thích lắm đòi học nhưng Anh ấy chỉ cười. Nụ cười của đàn ông hay đàn bà dưới ánh trăng ở đồng quê tôi đều thấy đẹp. Thế rồi đột ngột anh ấy lại đi. Tôi thấy bảo đi lên biên giới đánh nhau với Trung Quốc thì phải. Anh ấy dặn. Ở nhà cứ thế tập. Về anh dạy tiếp.
Rất ngắn gọn chả màu mè văn vở gì. Trong khi đó tôi vẫn bị bắt nạt.
Thế rồi đến một hôm đi học về thì trời đổ mưa cả bọn chạy vội trú mưa vào cái nhà trẻ của hợp tác xã. Đen thay thằng Kha cũng chạy lao vào đấy. Nó nhìn chúng tôi cười cười rồi khám cặp từng đứa. Thích lấy gì là lấy. Nó đã bỏ học nên chả lấy bút, mực nữa. Chỉ lấy giấy để đánh đáo. Nhưng đến cặp cái Liễu thì nó nhất định ôm chặt cái cặp không cho khám. Tôi nhớ ra hôm nay cái Liễu được giấy khen. Nó học dốt nhưng hát hay đi thi hát được giải thưởng có giấy khen và khăn quàng va li de mới. Thằng Kha thì nhất quyết giằng lấy trong lúc cả bọn rúm ró với nhau. Con Liễu đã khóc nhưng nhất định không buông cặp. Nó đẩy cái Liễu ra đất. Giằng lấy cặp rồi lôi tờ giấy khen ra xé đôi. Rồi lôi khăn quàng ra giơ giơ. Nó bảo.
– Tao sẽ lấy cái khăn quàng này chùi đít.
– Thằng Kha…
Tôi bất ngờ hét lên.
– Trả lại ngay cho nó.
Nó lừ lừ tiến lại phía tôi. Rồi tát tôi hai cái tóe đom đóm. Sự sợ hãi trong tôi lại bùng lên. Tôi oà khóc. Cả bọn cùng oà khóc.
Bất ngờ tôi tiến đấm thẳng một phát vào ngực nó. Chỉ thấy nó hự cái rồi ôm bụng gập xuống mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Thuận chân tôi đá luôn phát nữa. Nó bật ngửa ra sau. Tôi không ngờ tôi lại khỏe thế. Tôi đã thấy thằng Kha đánh nhau nên rất sợ nó. Nó lì đòn bị đấm cũng sấn vào. Cả bọn mắt tròn xoe đông cứng vì hành động của tôi. Còn tôi chân tay lại run lẩy bẩy vơ vội cái khăn quàng và cái giấy khen rách đưa cái Liễu rồi định dẫn cả bọn chuồn. Thì bốp một cái nó đánh tôi rồi. Nó đã dậy được và lại đánh tôi. Chả hiểu sao tôi lại đứng ngây ra để nó đánh. Nhưng sao tôi thấy nó đánh nhẹ không như lúc tôi tập với anh Quyết. Mấy phát liền tôi vẫn trơ ra. Nó cáu tiết co chân đạp tôi thì như phản xạ tôi xoay người tránh rồi đá trả.
– Bụp…
Tiếng đá nghe rất gọn. Nó ôm chặt lấy chân trố mắt nhìn tôi. Thế rồi bao nhiêu uất ức bùng lên trong tôi. Tôi xông vào đánh nó. Những đòn võ như chả có tác dụng gì giờ lại phát huy. Chả giống phim chưởng chả bùm bùm xoèn xoẹt. Mà gọn. Hự. Á. Bụp…
Máu tóe ra trên mặt thằng Kha. Mắt nó lờ đờ dại đi. Tôi say tiết vẫn xách dậy những gì anh Quyết dạy tôi chơi nó hết. Túm tóc bẻ ngược chặt vào hầu gục xuống thì thúc gối cho bật lên, cắm hai cùi chỏ xuống rồi vặn gót thúc ngược lên. Tôi nhận ra đấm nó êm hơn bao cát nhiều. Thằng Kha đổ khụy mềm nhũn. Máu phập phồng thành bong bóng ở mũi và miệng nó.
Tôi hô cả bọn.
– Chạy…
Tôi sợ thằng Kha trả thù. Nhưng không nó mới là thằng phải tránh tôi. Và tôi nhận ra chỉ có mình mới giúp được mình. Và chỉ có mạnh mới được tôn trọng mới bảo vệ được mình và người khác. Thằng Kha mãi vẫn chả là người tốt. Tôi rời quê ra phố. Nó cũng ra nhưng lại quay về rủ rê khối trai làng bị nghiện theo nó. Rồi nó đi tù. Rồi ra tù nhưng không hiểu sao nó vẫn tránh mặt tôi. Hình như sau trận ấy nó ốm phải ăn cháo mất hàng tuần. Dù tôi chả học thêm được miếng võ nào. Anh Quyết đi rồi chết. Thấy bảo chết do pháo chứ mặt đối mặt không thằng nào giết nổi. Anh đã từng thịt bốn thằng thám báo Trung quốc mà chả gây ra tiếng kêu nào.