Vừa vặn đợt nghỉ một tuần lễ Quốc Khánh, tôi nằm bẹp trên giường cho qua ngày.
Chiếc đồng hồ em tặng, tôi không hề tháo khỏi tay, nhưng em đã rời bỏ tôi, biến thế giới của tôi phải trái trước sau, bốn bề hỗn độn.
Hiện hữu ngay trước mắt, giờ hư không khói bay.
Hư không như làn khói thuốc xanh nhả ra từ cặp môi hồng ướt mềm của Diệp Tử.
Vô số lần nhấc máy rồi lại hạ máy, tôi không biết phải giải thích ra sao với em qua điện thoại, hay là, lắng đọng một thời gian, em mới hiểu cái gì thật sự quý giá.
Mẹ vào phòng thăm tôi nhiều lần, không gặng hỏi gì, ra tới ngoài phòng khách nói nhỏ với bố:
– Con trai lớn rồi, có tâm sự rồi…
Một tuần trôi qua, mười hai ngày trôi qua.
Chẳng biết ai đã nói “Chuếnh choáng men say giải ngàn sầu”, tôi ngược lại càng say càng sầu! Câu của Phạm Lão lưu lại cho người đời sau chuẩn xác hơn: “Rượu nhập tâm trầm khổ, hóa thành lệ sầu tư”
Chưa bao giờ tôi phải xa Diệp Tử lâu đến thế.
Cuối cùng tôi gồng hết can đảm nhấc điện thoại, thây kệ, dù Diệp Tử có xỉ vả tôi, tôi cũng cam lòng.
Ấn được vài nút, chợt nghĩ hay mai cứ đến thẳng đấy chứ sao? Vẫn mua một đóa hồng vàng tươi rói? Tôi sẽ rạp mình xuống đất, ngẩng mặt lên tha thiết nói với em: Anh yêu em, Diệp Linh Lung, hãy lấy anh!
KHÔNG! Lần này phải mua hồng đỏ, mà phải là loại đắt nhất.
Đang mơ được hội ngộ cùng Diệp Tử, điện thoại réo chuông, tôi mơ màng nhìn, số điện thoại lạ nên ngại ngần không muốn nhấc, hôm nay là thứ sáu, chắc không phải điện thoại từ công ty, làm ơn cho tôi được yên ổn nghỉ một ngày!
Điện thoại đổ chuông liên hồi, tôi chịu không nổi, tắt luôn máy, có gì tin vẫn sẽ được chuyển về hộp thư thoại.
Vừa mở mắt đã 12 giờ trưa.
Tôi nằm chết dí trên giường nhấm nháp dư vị Diệp Tử trong giấc mơ, trong đầu vạch ra kế hoạch quỳ gối với vô số tình tiết, mới nghĩ đến thôi đã cảm động sụt sùi.
Được hồi lâu tôi mới tiện tay vớ lấy chiếc điện thoại.
Hộp thư thoại có tám tin nhắn, tôi áp máy vào tai, chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện thật.
Tin thoại thứ nhất (9:09, 139012*****giọng nữ): “Lý Hải Đào, thằng ôn vật này đang ở đâu, sao lại chuyển sang chế độ lưu tin thế này, nhấc máy nhanh đi!”
Khốn kiếp! Tin ai thế, sáng sớm ra đã mở mồm chửi bới, tôi lại gây thù oán với ai rồi?
Tôi tỉnh hẳn, có người chửi còn không tỉnh?
Tin thoại thứ hai (9:15, 139012*****vẫn giọng ấy): “Ông nội ơi, chuyện gì thế? Như lợn thế à? Vừa nãy còn liên lạc được! Tớ Ức Đình đây! Nhanh nhanh nhấc máy đi, không thì không kịp đâu!”
Tin thoại thứ 3 (9:21, 139012******): “Ôi trời ơiiiiiiiiiiiiiii……tôi chịu ông rồi đấy, vẫn còn ngủ à? Đúng là đồ lợn. Tôi báo cho ông biết, Diệp Tử đi rồi, nghe thấy chưa, Diệp Tử đi rồi! Singapore! 12h10 đi. Gọi ngay cho tôi…”
Điện thoại rơi chỏng chơ xuống sàn nhà, tôi còn đủ tỉnh táo ngước lên nhìn đồng hồ, 12h20!
Tôi luống cuống vơ điện thoại lên gọi cho Diệp Tử, tắt máy.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Xin cho em một điếu thuốc, Yêu nữ quầy bar