Công ty nằm ở tầng 19, tôi bước vào thang máy, vừa lúc cửa thang máy đang từ từ đóng vào, có tiếng nói trong veo như tiếng chuông vang gọi với theo:
– Xin đợi cho một chút!
Tôi nhấn tay vào nút “OPEN”, cửa thang máy đang đóng lại mở ra.
Một cô gái duyên dáng bước vào trong, trông vẻ ngoài chừng 20 tuổi đầu, mái tóc ngắn gọn gàng bóng mượt, điềm đạm thanh nhã, mặc một bộ quần áo công sở màu trắng chỉnh tề, hai tay ôm gọn một tập hồ sơ hay gì đó.
Vừa bước chân vào thang máy cô rối rít nói:
– Cảm ơn… cảm ơn.
– Không có gì, chị lên tầng mấy? Tôi bấm nút dùm chị.
Trông cô gái thật sự không còn tay để với ra, tôi bèn lịch sự ngỏ lời giúp.
– Làm phiền anh ạ, 19, cảm ơn anh.
Ồ? Theo tôi được biết, cả tầng 19 thuộc phòng làm việc của công ty Vân Nam, thế thì, cô bé này là đồng nghiệp của tôi rồi?
– Chị làm việc ở công ty Vân Nam à?
Đã là đồng nghiệp của nhau, cũng nên thăm hỏi qua lại, vì thế tôi mỉm cười hỏi cô, vả lại trong thang máy chỉ có 2 người chúng tôi, không chào hỏi thì khá gượng gạo.
Cô gái cũng thấy rõ ràng là nút báo hiệu chỉ phát sáng ở tầng 19, nên nói luôn:
– Vâng, anh cũng…
– À, đây là ngày đi làm đầu tiên của tôi, Lý Hải Đào, bộ phận tiêu thụ.
Tôi hắng giọng giới thiệu, đưa tay ra định bắt tay. Cô gái vừa cười khuôn mặt liền hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ, môi chúm chím hất hất về phía tập tài liệu, tôi cũng cười, rút tay lại.
– Em nghe nói hôm nay ở bộ phận tiêu thụ có đồng nghiệp mới, hóa ra là anh ạ, em là Tiêu Lâm, thư ký của giám đốc Vương.
– Ôi, xin chào xin chào, để anh cầm đỡ cho em…
– Đến nơi rồi, đến nơi rồi, mọi người trước lạ sau quen, đồng nghiệp với nhau cả, không cần khách sáo thế…
Thang máy mở ra.
Ngày đầu tiên cực kỳ suôn sẻ.
Trước hết tôi qua trình báo bên văn phòng nhân sự, phụ trách phòng này đưa tôi đi thăm quan một vòng từng bộ phận, làm quen một chút với các đồng nghiệp, giới thiệu tới Tiêu Lâm, cô bèn đưa tay ra bắt, nói:
– Bây giờ trên tay em không phải cầm gì nữa.
Tiêu Lâm vừa tròn 23 tuổi, chỉ lớn hơn Diệp Tử vài tháng, người Thạch Gia Trang, năm ngoái tốt nghiệp đại học xong xin vào làm ở công ty Vân Nam, thông thạo tiếng Anh và tiếng Nhật.
Tôi bắt tay cô gái, nói:
– Lính mới, xin chỉ bảo.
Tiêu Lâm lại chúm chím cười để lộ ra hai má lúm:
– Đôi bên hợp tác.
Tôi được phân vào bộ phận quản lý tiêu thụ máy photocopy và máy fax nhãn hiệu S tại thị trường Bắc Kinh. Tôi phải nắm rõ tình hình thị trường và tính năng sản phẩm, may thay công việc trước đây của tôi liên quan đến tiêu thụ các sản phẩm điện tử, vì thế những thứ này không phải việc khó.
Buổi tối tôi đi trả xe cho anh bạn, rồi quay lại nhà Diệp Tử.
Vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, thầm nghĩ mình thật đáng thương, đói đến lơ lửng ảo tưởng.
Diệp Tử vừa mở cửa vừa nói:
– Sao anh không cầm luôn chùm chìa khóa đặt dưới mảnh sành vỡ? Cứ bắt em hôm nào cũng phải ra mở cửa cho anh, rắc rối ơi là rắc rối!
Tôi hí hửng mừng rơn, xoa tay lên má em và thơm chụt một cái. Lòng thành làm tan chảy cả sắt đá – ai đã từng nói thế? Tôi phục!
35 vẫy vẫy đuôi chạy lại, vòng vòng quanh ống quần tôi chào đón.
Đúng là có mùi thức ăn tỏa ra thơm lừng, tôi hít hít mũi hỏi Diệp Tử:
– Thơm quá, cái gì vậy?
Diệp Tử không thèm trả lời, quay người vào bếp bê ra vài đĩa thức ăn, tuyệt cú mèo! Gà sốt cay, thịt lợn nấu bí, súp lơ xanh xào tỏi…và còn có một nồi canh xương hầm nữa.
Có phải không? Đánh chết tôi cũng không tin nổi bàn đầy thức ăn này là do Diệp Tử xào nấu. Chắc chắn là mua ở dưới nhà rồi gọi người mang lên.
Diệp Tử nhìn tôi:
– Ngạc nhiên cái gì? Ăn cơm thôi, nếm thử tay nghề của bổn cô nương!
– Em nấu thật à? Trước đây anh có biết đâu?
– Anh mới quen em được bao lâu? Em biết nấu nướng từ bé, mấy năm nay có sao lãng thật, giờ trổ tài một chút. Thôi thôi, anh nhanh cởi áo khoác ra ngồi xuống đi, không phải vì chúc mừng ngày đầu đi làm của anh, em chẳng xuống bếp đâu! Nhưng mà, bao nhiêu năm không nấu cơm, em vẫn thấy tay nghề còn khá! Biết làm sao được, ai bảo em sinh ra vốn thông minh ngất trời!
Diệp Tử vờ ra vẻ tài ba, với tay treo áo khoác lên mắc.
Nếu nói công dung ngôn hạnh chỉ có ở người phụ nữ phát triển toàn diện, sao tôi lại có cái may mắn gặp được một người như thế? Hoàn toàn quá sức tưởng tượng, có nhặt được trên đường một thỏi tiền vàng cũng làm sao bằng được tâm trạng sung sướng tôi đang có lúc này?
Diệp Tử rót ra hai ly rượu nho đỏ, đưa một ly cho tôi nói:
– Anh yêu, em biết anh không uống rượu, nhưng đây là rượu làm từ nho dại, chỉ có 4 độ thôi, chúc mừng anh! Nào, chạm ly!
Tôi cũng nâng ly rượu lên:
– Thế thì xin chúc bé bỏng của anh mãi mãi vui tươi, coi tất cả đã qua là chuyện của quá khứ!
– Chúc anh công việc suôn sẻ, thăng quan tiến chức!
Đặt ly rượu xuống, tôi đưa đũa gắp hết một lượt thức ăn trên từng đĩa. Miễn bàn, thật sự không phải vì “yêu yêu cả đường đi lối về”, mà Diệp Tử quả có tài nấu nướng, màu sắc, hương vị đậm đà, canh cũng rất hợp khẩu vị, rất giống cách ninh của Quảng Đông. Trong đầu tôi lập tức trỗi dậy nguyện vọng muốn được cưới người con gái này về nhà.
Diệp Tử không hề động đũa, em chỉ ngồi ngắm tôi ăn, lát sau tự dưng lại hơi nhíu mày, tay lăn lăn ly rượu dáng chừng đang mông lung nhớ lại điều gì.
– Em sao thế? – Tôi vuốt vuốt tay em.
– Lẽ nào thật là cô ấy? Em một mực không dám tin…Thật là cô ấy…
– Này, nghĩ gì thế, bé bỏng sao thế em?
– Em đã nhớ ra người đưa cho em cốc nước cam là ai rồi, khi ấy đến nghĩ cũng không muốn nghĩ đến. Có lẽ trong tiềm thức cũng không muốn tin, nhưng…chính là cô ta…không sai…
– Ôi, lại là việc đó, Tiểu Ngọc mà…
– Làm sao anh biết được? Nhưng cô ấy không hề chợp mắt ở bên em hai đêm à…
– Ở bên thì sao? Tề Ngọc Quỳnh đã có dụng tâm, để lộ ra cho người khác thì còn nói gì? Thêm nữa, cô ta có thể đã không ngờ được rằng cốc nước đó lại có phản ứng mạnh đến thế, lương tâm cào cấu hoặc sợ hãi cũng nên. Nếu cô ta thật sự là người đàn bà đơn giản, thì không thể hẹn gặp em rồi gọi hai tay trộm…Có thể nói mưu kế đã được tính toán kỹ càng…Nhưng, suy cho cùng, việc này là do anh, có lẽ cô ta cho rằng em là một vật cản. Diệp Tử. – Tôi nghiêm túc hỏi em:
– Em oán anh không? Mắng anh cũng được, nhưng đừng….
– Ôi, trách sao được? Anh ý hả…
Diệp Tử dí dí ngón tay lên trán tôi.
– Không nhắc lại nữa.
– Ừ ừ, không nhắc nữa, dù sao thì, anh đầu to mắt cận cũng đoán ra được cốc nước đó…
– Ghét anh lắm Lý Hải Đào! Anh nói thế em không bằng cái đầu bã đậu của anh à!
Diệp Tử cười đùa nhoài người qua bàn, dùng nắm đấm tay đánh tôi, tôi bắt được đôi tay nhỏ xinh, kéo giật em lại vào lòng. Cùng lúc, tôi đưa lưỡi của mình dọc theo làn môi em, cả hai bện vào nhau trong cảm giác hạnh phúc say đắm, tôi trượt dài nụ hôn xuống cổ em, dừng lại bên tai thầm thào:
– Anh yêu Em!
– Ơi…
Tôi nghe thấy tiếng em thốt lên tha thiết.
Đầu lưỡi tôi nhịp nhàng du ngoạn, những ngón tay tôi đã chạm tới làn da mịn màng của Diệp Tử, bờ ngực mềm mại và mê hoặc, khiến tôi không đừng được cúi đầu xuống thơm…
Chai rượu vang chỉ có 4 độ rơi xuống sàn nhà…Cún con 35 cắn ống quần tôi kéo tới kéo lui, bị tôi đá văng ra…Đèn hoa bên cửa sổ bật sáng, ánh trăng dịu mềm tràn vào như nước.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Xin cho em một điếu thuốc, Yêu nữ quầy bar