Thấy em rồi!
Em mặc một chiếc áo không tay, cổ tim màu xanh, một chiếc quần bò trắng ngà, đeo một cái kính màu tím, kéo theo một cái va-li lớn. Trông y hệt một minh tinh từ nước ngoài trở về! Không đúng, có khi minh tinh cũng không đẹp bằng em.
Tôi vẫy vẫy tay về phía em, em nhìn thấy, gật gật đầu.
Tôi đón lấy cái va-li từ tay em.
Tất cả diễn ra không một lời giao tiếp, cho đến khi em mở miệng trước:
– Cho em một điếu thuốc!
– Đợi lên xe hẵng hút em.
– Cứ cho em một điếu, em ngửi trước đã, ức ách mấy tiếng đồng hồ rồi!
Vừa lên xe, Diệp Tử đã đốt thuốc.
– Em có vẻ nghiện thuốc lá rồi đấy!
– Nếu không vì nghiện thuốc, liệu anh có quen được em không?
– À à, cũng đúng cũng đúng. Lần này đi chơi thế nào em, có vui không?
– Cũng được ạ, có gì mà vui hay không vui, chỉ là gặp bạn, mua đồ mà thôi. Còn anh? Anh thế nào? Thấy anh đổi xe rồi, làm ăn được phết nhỉ!
– Ờ, ờ…làm sao nhớ đến anh mà gọi đấy? Em không sợ đám chị em kia…
– À, chẳng có gì, hôm qua em với Tiểu Ngọc còn tám qua điện thoại, cô ấy đã nói hết với em rồi.
– Nói hết cái gì với em?
– Nói với em bọn anh đã rõ ràng với nhau rồi, không dính dáng gì tới nhau nữa, cô ấy nói hai hôm nay cô ấy đang để ý đến một người khác, một cu người mẫu sắp thành danh.
– Thật à?
Tôi không tin lắm, đầu hiện ra hình ảnh Tiểu Ngọc giận quá mất khôn, không thể vài ngày ngắn ngủi sau, cô ta nói buông tha là buông tha như thế chứ? Không chừng con nha đầu này…
– Còn có cái gì mà giả với thật?
– Cô ta không nói gì nữa à?
– Hết rồi, cô ấy có thể nói gì nữa….Lý Hải Đào, hai người còn việc giấu em?
– Em nói gì thế? Làm gì có, thì có mỗi cái lần uống hơi nhiều linh tinh một chút, anh không nói nhưng rồi sau cũng cho em biết. Tiểu Ngọc chẳng phải cũng đã kể hết cho em? Làm sao anh giấu em cái gì được? Ý anh là em với Tiểu Ngọc…Ý anh là người như Tiểu Ngọc, em hiểu cô ta không?
– Cô ấy hả, bạo mồm bạo miệng, không dễ khuất phục người khác, có lúc giải quyết việc hơi luộm thuộm, nhưng bọn em chưa bao giờ có va chạm, cả hội chơi cùng thì chơi cùng, thế nên anh hỏi em có thực sự hiểu cô ấy không thì… sao cũng đều là con gái, đều phải lăn lộn ở đất Bắc Kinh này, cùng một hoàn cảnh số phận, còn với nhau thế nào được nữa….Mà sao anh lại hỏi thế?
– Không có gì, thì hỏi em thôi.
Kinh nghiệm thất nghiệp có lẽ làm tôi quá nhạy cảm rồi, không dưng lại nghĩ xấu về người khác.
Nếu quả như Diệp Tử nói, có lẽ hôm nào tôi phải mời Tiểu Ngọc một bữa để xin lỗi, quân tử không chấp tiểu nhân, trước mặt Diệp Tử lại không sỉ nhục tôi, sao lại có người tốt thế chứ!
– Em ăn gì? Anh mời em.
Tôi tiếp lời.
– Em đã ăn một chút trên máy bay rồi, giờ chỉ muốn mua ít hoa quả về thôi.
– Nhất trí! Thế…tối em có lên Đá quý…không?
– Đã mấy giờ rồi? Anh muốn em mệt chết luôn à? Không đi nữa đâu, để mấy em khác còn có cơ hội chứ! Ha ha….
Diệp Tử cười một cách sảng khoái, lộ ra hàm răng trắng muốt, từng chiếc từng chiếc sáng bóng như vỏ ngọc trai.
– Em thích Sing không? Nghe nói sạch đẹp lắm!
Tôi tìm chuyện để nói.
– Cũng được, chỉ là không hợp lắm với tụi trẻ, như nơi dưỡng già, anh coi, một đất nước mà nhỏ hơn cả khu Triều Dương của Bắc Kinh mình, ở lâu thì thấy chán.
– Ôi thế à? Thế còn Hồng Kong?
– Hồng Kong….Không thích, nhà quá nhiều, quá cao, ai cũng chạy đua với thời gian, vội vàng huyên náo, người Hongkong sống có vẻ mệt mỏi. Nhưng em mua được nhiều đồ đẹp lắm…
…
Diệp Tử ở trên tầng năm một khu nhỏ, tôi phải bê va-li lên. Vừa cho va-li xuống phòng khách xong, tôi giơ tay ra bắt:
– Diệp Tử…thế anh về trước, em nghỉ ngơi đi nhé!
– Đừng, đừng, anh ngồi lại đã Lý Hải Đào, em có quà cho anh mà!
Hỡi ôi, từ bé đến lớn ngoài bố mẹ, chị gái ra chưa từng có ai tặng đồ cho tôi.
Tôi hồi hộp quá!
Diệp Tử mở va-li, lấy ra từ đáy va-li một chiếc hộp, ôi, có vẻ trang trọng lắm!
Tôi đón lấy, đồ hơi nằng nặng.
Diệp Tử ngăn tôi lại nói:
– Khoan, đoán đi đã.
Em cười rạng rỡ.
Mặt tôi vừa bộc lộ cao trào vừa tỏ vẻ ngượng nghịu, nên phải cảm thán chữa thẹn:
– Cái gì đây, ồ cái này, có vẻ nặng…Chocolate? Nếu không thì là nước hoa? Nhưng nước hoa thì hộp không to thế này được? A…anh biết rồi biết rồi, cái, cái mà người ta gọi là bàn là mi ni…
Diệp Tử sung sướng cười, nhiệm vụ của tôi cuối cùng đã hoàn thành.
– Thôi thôi, trông anh ngốc lắm, bàn là mi ni, mi ni cái đầu anh ý…bóc ra xem đi!
Tôi bèn xé giấy gói, bên trong hiện ra một chiếc hộp xinh xắn màu ghi nhạt, mở ra trước mắt tôi là một chiếc đồng hồ kiểu dáng đàn ông rất đẹp, hiệu Longines siêu mỏng, tôi đã thấy ở Yến Sa, giá bán ở Bắc Kinh khoảng 7 đến 8 nghìn (14,16 triệu VND), ở Hồng Kong không phải tính thêm tiền thuế, chắc là rẻ hơn một chút.
Tôi cứng đờ người, Diệp Tử gỡ chiếc đồng hồ ra khỏi hộp, đeo nó lên tay tôi và nói:
– Nào nào nào, đeo thử nào, để xem em có thẩm mỹ không?
– Không được đâu em.
Tôi ngăn.
– Đồ đắt thế này, anh không nhận được, chẳng ai kiếm được đồng tiền một cách dễ dàng, đắt quá, thế này…anh nhận sao được em?
Diệp Tử vừa cười vừa lắc lắc đầu:
– Anh này, có lúc anh thật là…Em không nói được anh, anh quên số tiền anh đưa em rồi à? Cứ coi như em qua Hồng Kong mua đồ hộ anh đi!
– Trời, em vẫn còn nhớ sao, dù có coi như em mua hộ anh, cũng là đồ rất đắt đúng không?
– Đắt gì mà đắt, tiền anh đưa em còn dư ra một ít đấy, ha ha, em cũng biết kiếm phết!
Nói rồi Diệp Tử túm lấy cổ tay tôi, đeo chiếc đồng hồ vào.
Tôi mơ màng nghĩ lúc này nếu tôi nắm lấy tay em, thì tối nay tôi sẽ được ở lại đây với em?
Hình ảnh kiêu ngạo hờ hững của Diệp Tử dội về trong đầu.
Đang miên man nghĩ thì Diệp Tử đã đeo xong cho tôi cái đồng hồ.
Ngắm nghía một hồi em nhận xét:
– Em đã nói rồi mà! Trông cũng không tồi! Em biết anh hợp với loại này! Gọn gàng lịch sự! Thế nào anh? Anh thích chứ?
Có gì mà không thích? Em có đưa tôi cục đất sét thì tôi cũng nâng niu như thỏi tiền vàng. Có điều cái tôi muốn nói là, đồng hồ đẹp thì đẹp thật, nhưng đeo nó lên một cách quá đơn giản thế này, tốt nhất đã đeo thì đeo cái gì rẻ rẻ thôi.”
Diệp Tử áp sát trong gang tấc, có thể ngửi thấy hơi thở thơm ấm của em.
Chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm vào tóc em.
Thậm chí có thể kéo em vào lòng. Nếu em đồng ý.
– Thế đã.
Diệp Tử đứng bật dậy.
– Giờ anh có thể đi được rồi, lúc máy bay hạ cánh hơi mệt. Em còn cần phải dọn dẹp lát mới ngủ được.
– Em không muốn ăn gì thật à?
Ra đến cửa tôi hỏi.
– NO, em mệt.
– Ừ thôi vậy, có việc gì cứ gọi vào di động cho anh. Cảm ơn em tặng đồng hồ. Anh rất thích.
Diệp Tử cười cười, đóng sập cánh cửa đằng sau lưng tôi.
Ngồi trong xe, tôi soi thấy mình giống cái đồ mặt dầy. Tôi thật đần, thật ngu như lợn. Cớ gì mà tôi không kéo em vào lòng?
Tôi không tháo đồng hồ ra khỏi tay, mặc dầu lúc ngủ thấy cồm cộm không quen.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Xin cho em một điếu thuốc, Yêu nữ quầy bar