Nhìn theo tiếng gọi, tôi thấy một cô gái có nước da trắng ngần, tôi vội lục trí nhớ: mái tóc xoăn nhẹ, trắng trẻo sáng sủa, hình như là…Ôi, là cái cô Tuyết Nhi người Đại Liên! Đúng rồi, không thể sai được, chính là cô ta, đang ngồi cùng bàn với hai người đàn ông bệ vệ mặc quân phục, nhìn tôi cười.
– Ồ vâng, thật tình cờ…Bạn đi với…
– À, em đi với hai người bạn Hồng Kông, anh?
– Tôi đi với đám anh em, thôi khỏi…Ở kia rồi…Em cứ dùng bữa trước, tôi qua bên ấy…
– Vâng… vâng…
Vừa lúc tôi cất bước định đi sang bàn mình, Tuyết Nghi đột ngột thông báo:
– À, đúng rồi, lát Diệp Tử cũng đến đấy.
– Hả? Diệp Tử? Cô ấy….đã khỏi hẳn rồi?
Chắc hẳn mặt tôi lúc đó biến sắc.
– Vâng, là em hẹn cô ấy, em ở đây có tận hai người bạn…Cô ấy ra viện hôm qua, anh không biết à?
– Biết biết…thế…bao giờ thì cô ấy đến?
– Một lát nữa, em vừa gọi điện giục rồi, cô ấy nói đã xuất phát, chắc sắp tới rồi!
– Vậy hả…thế thì được…em cứ ăn trước đi, lát nói chuyện sau…
Mọi người không thể không công nhận tôi là một gã thông minh, vì từ bàn của Tuyết Nhi tới bàn thằng bạn chỉ cách vài bước chân, tôi đã nghĩ ra một kế sách.
Đó là – lẩn vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh tôi rút ra một vạn tệ, miết theo tập tiền chia nó ra làm đôi, cất lại một nửa vào ví, rồi đi ra.
Tôi đưa xấp tiền cho Tuyết Nhi:
– Tuyết Nhi này, lát nữa em có thể đưa số tiền cho Diệp Tử không, cô ấy hiểu đấy.
Tuyết Nhi căng hai mắt nhìn tôi:
– Tiền gì vậy anh? Ối…cũng chẳng ít đâu, cô ấy sắp đến rồi, anh muốn thì tự đưa tận tay đi.
– Anh vừa nhận được điện của công ty, có việc gấp anh phải đi, thực sự không thể đợi cô ấy, em đưa là được rồi, không cần phải nói gì cả, cô ấy sẽ hiểu.
– Nhưng cô ấy sắp đến rồi anh!
– Nhưng anh sắp phải đi rồi em! Thôi, không dài dòng nữa, anh cảm ơn em ạ, lần sau anh sẽ mời cơm, anh đi đây.
– Thế anh không ăn nữa à?
Tôi thõng tay xuống, đi về phía mấy cậu bạn.
Số tiền còn lại tôi rút ra 200 tệ đút vào túi quần, còn đâu đưa hết cho đứa bạn thắng bạc ngày hôm qua:
– Mày cứ gọi món đi, tao không có thời gian, công ty lại vừa gọi có việc gấp tao phải về đó luôn, thiếu gì bù sau – chắc cũng không thiếu nhiều đâu.
…
Trương Bác ngồi sau gào lên:
– Vì mày thua đậm mới mời mày thì mày lại đi, có gì gọi sau nhé!
Đi đến chỗ xe tôi thở phào, tôi đã sợ đụng mặt Diệp Tử ở cửa Thuận Phong, bất luận là gì, giờ đây tôi không có lòng dạ nào để gặp em.
Bạn có thể nói tôi mềm yếu.
Đúng, tôi không có chút can đảm.
Đúng lúc khởi động xe, tôi trông thấy Diệp Tử bước xuống từ một chiếc taxi.
Em mặc một chiếc áo hai dây màu trắng, kết hợp với một cái quần bò thông thường, tóc buộc lên tự nhiên, trông đơn giản như thế, trên mình dù chỉ là thứ đồ tạm vặt, em vẫn khác biệt.
Người Diệp Tử rất đẹp, nhìn nghiêng cong mềm như một dải chữ S, em thướt tha lướt qua đầu mũi xe tôi, tôi cứ thế dõi mắt nhìn theo.
Tâm trạng tôi trong cái khắc ấy, vừa hy vọng em bất chợt nhìn thấy tôi, vừa lo sợ em sẽ ngoảnh đầu lại.
Đợi em đi khỏi, tôi mới lái xe đi.
Chuông điện thoại réo, LÀ DIỆP TỬ!
Tôi đỗ xe sang lề đường, rồi thở một hơi sâu.
Tôi nói:
– A lô?
Bên kia không có tiếng.
Tôi nói:
– A lô? A lô?
Bên kia vẫn không có tiếng.
Tôi nói:
– A lô? A lô? A lô?
– A lô cái gì mà a lô? Nghe thấy rồi. Sao không đợi tôi? Sao không tự mình đưa cho tôi? Sao tiền có lẻ có chẵn? Sao lại là 5300 {Tương đương 10 triệu 600 nghìn đồng}, mà không phải 4000 hay 5000?
– À, chẳng có gì đâu, công ty anh có việc gấp…số tiền ấy, anh không kịp đếm lại.
– Hừm…
Có vẻ như Diệp Tử cười mũi một tiếng.
– Thôi quên đi, Lý Hải Đào, có những việc…Tôi nghĩ…Không nói nữa, à, hai ngày nữa tôi đi Sing.
– Gì cơ? Bao giờ?
– Đã định đi từ hôm kia, xong rồi chẳng phải đột ngột phải vào viện đó sao? Ngày mai tôi sẽ gọi điện đặt lại vé, chắc mất hai ngày.
– Khi nào quay lại?
– Không trục trặc gì thì chắc đi khoảng nửa tháng.
– Thế trước khi em đi chúng mình cùng đi ăn một bữa được không?
– Ừm.
Diệp Tử khịt khịt mũi.
– Lý Hải Đào, anh biết không? Tối qua Tiểu Ngọc không đi làm, ngủ lại nhà tôi, cả buổi tối cô ấy nhắc đến tên anh rất nhiều lần, CÔ ẤY THÍCH ANH, thật đấy. Những người như chúng tôi, thích được ai đó không phải chuyện đơn giản, anh…anh cố đừng làm tổn thương cô ấy, còn nữa, việc giữa tôi với anh, tôi không hề nói cho Tiểu Ngọc, tôi hy vọng anh cũng đừng nói ra…
– Nhưng, Diệp Tử, có một số chuyện em nên hiểu…
– Đừng nói nữa, tôi không hiểu…
– Được, anh hỏi em, em biết rõ ràng người anh thích là….
– Tôi không muốn nghe…
– Em phải nghe! Em không thích anh, anh phải chịu, nhưng hà cớ gì em em đẩy anh đến chỗ khác… Tôi bắt đầu xúc động.
…Cô ta dập máy.
Chúa ơi! Có phải cô gái này sinh ra để thách thức tôi?
Tôi gọi lại, cô ta dập máy, tôi lại gọi, cô ta lại dập.
Tôi chuẩn bị quay đầu xe.
Chuông điện thoại réo lên, là em gọi đến!
– Lý Hải Đào, anh nghĩ gì mặc anh, nhưng tôi và anh là điều không thể! Tiểu Ngọc đã thích anh rồi, tôi càng không muốn thọc gậy bánh xe, cô ấy là chị em của tôi. Tôi chưa từng đối tốt với anh điều này anh biết, tôi nói anh hay, anh nghe rõ đây. TÔI LÀM ĐIẾM, tôi không cần thể diện!…Anh nghe tôi nói hết! Ngày hôm đó tôi muốn tiền của anh, tôi cần một sự cân bằng tâm lý, tôi không muốn đàn ông NỢ tôi, cũng không muốn dây dưa tình cảm với đàn ông! Vì các người tuyệt nhiên không thể trân trọng tôi! Bây giờ anh chẳng qua chỉ bị tôi mê hoặc, thời gian qua đi anh sẽ từ bỏ tôi, sẽ tìm mọi cách để đá tôi! Không phải thế ư.
– Diệp Tử, tại sao em…
– Chẳng cần phải nói gì nữa, lời mình tôi đã nói xong, hãy quên đi cái tối ấy. Thế nhé, trước khi đi tôi sẽ không gọi cho anh nữa, khi tôi quay lại, anh với Tiểu Ngọc thành cũng được, không thành cũng xong, tôi hy vọng…anh hãy cứ coi tôi là cave của Đá quý trần gian, đừng coi tôi…coi tôi như thứ khác!
DIỆP TỬ ƠI DIỆP TỬ, có phải anh nông nổi hay vì em nghĩ quá nhiều? Đời người dài ngắn ngủi dăm chục năm, cớ sao lại nhìn mọi việc bi quan như thế?
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Xin cho em một điếu thuốc, Yêu nữ quầy bar