Đó là câu đầu tiên em nói với tôi.
Dưới ánh đèn lấp loáng trong vũ trường, trông em thật quyến rũ.
Đã từng nhiều lần thấy em, biết em là gái nhảy ở đây, mang khuôn mặt đẹp tuyệt trần và thân thể ngọc ngà đi tiếp khách.
Tôi, Lý Hải Đào, năm nay 25 tuổi, làm quản lý kinh doanh khu Hoa Đông cho một công ty có tiếng ở khu Trung Quan Thôn, chưa có bạn gái nên cũng không phải dành dụm tiền để cưới vợ. Tôi chỉ đàn đúm với mấy anh em bạn bè, bài bạc cá độ đủ cả (trừ chuyện gái gú).
Thế nên tôi thênh thang sở hữu một sức trẻ với số tiền bỏ ngỏ, đủ để tiêu xài thả cửa.
Hộp đêm Ngọc Trần Gian thuộc hàng trứ danh, nó không chỉ riêng ở Bắc Kinh, nghe đồn thương hiệu của nó đã vang khắp Trung Quốc và cả Đông Nam Á.
Chưa bao giờ tôi gọi qua gái nhảy, một vì tôi trẻ, tướng mạo đàng hoàng, chẳng cần thiết phải trả tiền để có gái hầu, còn lý do khác thì…… phí “tiếp khách” ở đây tậm tịt cũng không vừa.
Em tách bật lửa châm điếu ba số, trong ánh đèn mỏng tang những sợi đỏ, tôi không kìm được, len lén quan sát em.
Em nhướn đôi mày liễu, trừng mắt dữ tợn:
– Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa trả tiền!
Tôi chưa kịp đáp trả, em đã vin vào thành ghế tiến ra phía sàn nhảy.
Được vài bước em quay lại, phả vào mặt tôi hai làn khói thuốc, làm tôi giật bắn:
– Tí quên, trên sàn không cho hút thuốc, lát có khi bọn bảo vệ lại nói.
Tôi ngấc ngớ hỏi luôn:
– Vòng eo của em bao nhiêu thế?
– 1.6 thước, 21 inch, 54 cm!
Cặp môi hồng tuôn ra một loạt các con số.
Tôi bật cười, cô gái này, thú vị lắm!
Ngắm xem em nhảy múa từ xa, bộ đồ màu xanh liền thân bó sát những đường cong hấp dẫn, người con gái này thông minh lắm, bởi em biết rõ cái thân hình tuyệt mỹ của mình có bao nhiêu là khả năng sát hại đàn ông.
Nghe nói ở Ngọc trần gian em là hàng có tiếng, tôi vừa được lãnh giáo bản lĩnh đặc biệt của em, hèn gì.
Đêm hôm sau, tôi nhận lời đi một sàn nhảy disco, đến nơi mới biết có sinh nhật của một chiến hữu.
Sinh nhật thôi chứ có gì ghê gớm, tự dưng chọn cái chốn này, người ngợm lúc nhúc như luộc sủi cảo, nếu chẳng phải vì có nhiều gái tới để ngắm, tôi đã chuồn sớm cho xong.
Tôi ngồi ở quầy uống coca và ngắm các em xinh tươi qua lại.
– Cho em một điếu thuốc.
Hậc, trùng hợp quá, sao mà ở đâu cũng chạm mặt em?
Trong đầu tôi lập tức lóe lên hai chữ “Duyên phận”
– Em không phải làm à? – Tôi hỏi
– Làm cái đầu anh ý, đến Hoàng Thế Nhân cũng chả như anh, anh không muốn để người khác được nghỉ à?
– À, à, thế chẳng phải…Mà sao em toàn nhằm anh xin thuốc thế?
– Xin một điếu thì sao? Anh nghĩ mình đang nhai tăm à, anh cũng chẳng phải cỡ Châu Nhuận Phát. Đêm qua vừa đẹp anh ngồi gần em, còn hôm nay ở ngóc ngách này em chỉ quen mỗi anh. Em không mang theo thuốc để khỏi phải hút nhiều.
– Em đi một mình à?
– Với bạn gái, nó đi bao giai rồi.
Em chỉ tay về phía trước, tôi nhìn thấy một cái đầu màu vàng chóe óng ánh đang lắc lư trên sàn.
– Em không đi bao à?
Em nhíu mày:
– Bao anh nhé! – Rồi cười ha hả.
Tôi cũng cười hùa theo, dáng điệu có phần ngớ ngẩn.
Ngớ ngẩn thì ngớ ngẩn chứ sao, ai bảo bên cạnh tôi đang có một đại mỹ nữ!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Xin cho em một điếu thuốc, Yêu nữ quầy bar