Giữa tôi và Linh, không có chuyện gì để nói với nhau. Thật ra, dù có hàng ngàn câu chuyện muốn nói đi nữa, khoảng cách vô hình nào đó, khiến chúng tôi không thể cất lời.
Hà Nội vào thu, cái chớm nở của hơi lạnh, chưa đủ để người ta cảm nhận thấy. Nhưng sự bao phủ của lòng người, khiến tôi cảm thấy rất lạnh. Dưới lớp áo trắng, dưới làn da, phía bên trong lồng ngực, tôi đang dần dần bị đóng băng…
Vẫn như khoảng thời gian còn bên nhau, tôi đưa cô ấy về nhà sau mỗi lần đi chơi. Tôi dừng lại ở đầu ngõ. Cô ấy xuống xe. Tôi nhìn theo bóng dáng đó, còn cô ấy nhẹ nhàng bước đi. Chỉ khác, giờ cô ấy cứ lạnh lùng bước qua cánh cổng nhà, chẳng một lần quay đầu nhìn lại, chẳng nở một nụ cười dành nào cho tôi. Thẫn thờ, khẽ cúi đầu, tạm có thể thở hắt ra mà không đau đớn, cô ấy đã về nhà an toàn… vậy phố xá này, con đường này, lại mình tôi đơn độc tận hưởng nó…
Tối hôm ấy, chẳng nhớ tôi đã đi những đâu, chỉ biết khi về đến nhà, khi đặt mình xuống giường, chiếc đồng hồ phát quang trên tường, đã tích tắc từng nhịp một, chạy nốt vài vòng cuối cùng của ngày hôm đó… 23 giờ 52 phút.
Sáng hôm sau, thức dậy trong thể trạng uể oải, tôi cố vươn người dậy, tắt báo thức đang reo ầm ĩ bên cạnh. Ngồi trên giường, đơ ra vài phút, mãi một lúc tôi mới hạ được quyết tâm, bước xuống, chuẩn bị cho một ngày mới.
7 giờ 10 phút, tôi có mặt tại lớp học. Hôm nào cũng vậy, tôi luôn là đứa đến lớp sớm nhất. Thói quen từ rất lâu rồi, chẳng thể bỏ được. Cất cặp vào ngăn bàn, bước thật nhẹ nhàng ra hành lang, đặt đôi tay tựa vào lan can, tôi nhìn ngắm mọi thứ diễn ra ở sân trường. Thu về rồi, làm tôi thèm những cơn gió lạnh, đủ lạnh hơn bản thân tôi, đủ lạnh hơn một người nào đó tôi gặp lại tối qua. Thèm cả cảm giác, bắt gặp hình bóng quen thuộc nhìn về tôi với nụ cười tỏa nắng…
Những cái cốc đầu hồi đó…
Đang thẫn thờ suy nghĩ, áng mây quá khứ làm đôi mắt tôi phó mặc thực tại, phó mặc mọi thứ xung quanh. Cho đến khi có người va vào chân tôi, khi đó mới chợt tỉnh.
Tức tối, quay mặt lại, tôi nhìn thẳng vào cái đứa đá mình. Có chút dãn ra ở đồng tử vì bất ngờ, đập vào mắt tôi là nụ cười của bạn nữ lớp 12a12. Nó nhìn tôi thỏa mãn lắm. Đá tôi một cú chí tử đau đớn vào bắp chân, rồi chỉ cười cười mà rời đi. Tôi bất động, không biết nói gì, làm gì hay phản ứng gì?
Ngày trước đây, giữa tôi và Linh, mọi thứ cũng bắt đầu từ những điều đơn giản như vậy. Tự nhiên, từ lồng ngực dồn lên một đợt cảm xúc, chất chứa nghẹn ngào và đau đớn. Tôi cúi đầu, thở từ tốn, cố gắng bình tâm trở lại. Mắt hoen đỏ.
– Hey, đứng lại đấy.
Bạn nữ quay người lại, thôi cười, nhìn chăm chú, chớp mắt chờ câu nói tiếp theo từ tôi.
Tôi rời khỏi thành lan can, bước thật chậm lại gần cô ấy. Dãy hàng lang chỉ lác đác vài học sinh và không gian yên tĩnh đến nỗi, có thể nghe từng nhịp bước chân của tôi vang lên rõ rệt.
– Vừa làm trò gì vậy? – Tôi nheo mắt.
– Đá. – Cô nàng đáp tỉnh bơ.
– Đá chuẩn và có lực thật đấy? – Tôi cúi xuống xoa chân.
– Vậy đá nốt chân kia nhé? – Cô nàng chỉ vào bắp chân còn lại của tôi.
Ngay lập tức, tôi lùi người lại. Cô ta được thể cười tít cả mắt. Hhm, mãi sau này, tôi mới biết, cô nàng học karate và… đai trắng.
– Tên gì vậy? – Tôi lên tiếng chữa thẹn.
– Hỏi làm gì?
– Để báo với thầy giám thị, về hành vi làm tổn hại sức khỏe, thể chất người khác của bạn.
– Hoàng Mai, 12a12.
– Phạm K, 12a5.
Cô ấy nhìn tôi và biểu cảm khuôn mặt rất kỳ lạ. Sau đó, không hề nói thêm câu gì, quay người lãnh đạm bước về phía cuối dãy hành lang. Tôi đơ người, trong đầu có đôi chút khó hiểu, đôi chân vô thức trở về phía lan can.
“Bỏ qua chuyện này đi, mày hãy nhìn mọi thứ buồn bã trước mặt, như thời điểm chưa bị cô ta phá hoại…”
7 giờ 30 phút, tiết 1 bắt đầu. Vị trí ngồi thật khuất ở góc lớp vẫn dành cho tôi. 12 năm học chưa một lần nào thay đổi. Thầy toán bước vào, cả lớp theo nguyên tắc từ cổ xưa, đứng dậy, hô vang câu lệnh: “Chúng em chào thầy ạ”. Ông thầy mặt lạnh băng, gật đầu.
Tôi có thể khẳng định một điều rằng, thầy dạy toán lớp 12 là ông thầy bá đạo nhất tôi từng được học trong suốt 12 năm qua. Không phải bá đạo trong lời giải hay cách làm toán, mà là bá đạo ở nhiều thứ… nó chẳng liên quan đến toán học một chút nào.
– Sau đây, một số em mang vở lên cho tôi kiểm tra.
Phần đông bọn con trai chúng tôi đang run bần bật vì câu nói đó. Tính lười ăn vào máu, vở ghi có thể đủ, nhưng vở bài tập, chắc chắn là phải thiếu.
Thầy nhìn xuống lớp tôi, cười một cái làm tim tôi như bị đứt phanh. Bọn con gái thì ngẩng cao đầu nhìn thầy, còn cả lũ con trai thì cứ coi mặt bàn là địa điểm quan sát.
– Xem nào, tên anh nào nhiều sát khí nhất trong lớp nào… Phạm K, Hoàng Huân, Nguyễn Kiều, Đào Văn Chính… 4 em mang cả vở ghi và bài tập lên tôi kiểm tra.
Ứa nước mắt luôn. Thằng Huân và tôi là bạn cùng bàn, trước khi mang vở lên, kịp vỗ vai, ôm nhau một cái đồng cảm. Còn hai thằng kia cũng chẳng khá hơn, cái vẻ mặt rầu rĩ như đưa đám.
Một lát, lật và lật, thì thầy Toán ra hiệu trả vở cho chúng tôi.
– Cả 4 em đều thiếu vở bài tập. Kiều thì gi chép bài khá đầy đủ, 5 điểm. Chính và Huân thì ghi thiếu bài, không làm ví dụ tôi giao, 2 điểm. Còn của Phạm K thì, vở không ghi tên, 0 điểm.
Cả lớp ú ớ nhìn tôi, rồi cười ầm lên. Tôi méo mặt, “luật ở đâu ra vậy hả trời?”
Thầy nhìn về phía tôi, đáp lại con mắt dò xét từ tôi, như thể nói rằng, tôi chính là luật ở cái lớp này!!!
Thằng Huân đã kịp thời nhẹ nhàng, chạm thêm vào nỗi đau như cắt đứt ruột gan của tôi bằng giọng cười không thể đê tiện hơn. Tôi trừng mắt, càng trừng nó càng cười.
– Mày hơn tao tận 2 điểm đấy! – Tôi nói với nó.
– Ờ.
Nó sực tỉnh, thành ra vừa cười vừa khóc.
Y như nếu gặp hoạn nạn, mấy thằng con trai lại tìm đến nhau bằng tình đồng chí. 3 thằng chúng tôi, bắt thằng Kiều phải khao một bữa ở căn tin, vì nó được điểm cao nhất bọn. Nó chẳng thể nào cãi nổi cái lý lẽ hợp lý và thuyết phục đó, nên cứ thổn thức gào thét trong im lặng… 5 điểm của nó tự nhiên trở nên thật vĩ đại trong lòng chúng tôi, nhất là cái bụng của chúng tôi, nó hoàn toàn gật đầu đồng ý.
Bước vào phòng ăn canteen, lần nào cũng vậy, có chút kỷ niệm lại hiện về, kẻ đến người đi, chỉ còn lại quá khứ ảm đạm và buồn tẻ.
– Như cũ. – 3 Thằng đồng thanh nói, Thằng Kiều thảm hại lóc cóc đi mua nước và đồ ăn. 3 thằng tôi ngồi cười rống lên như lũ bò điên.
– Anh K. – Tự nhiên có cái giọng nói nào đó quen thuộc vang bên tai, bả vai tôi như có bàn tay ai đó đặt nhẹ lên.
Hai thằng bạn tròn xoe mắt nhìn tôi, Tôi quay mặt lại nhìn phía sau mình. Là Lam, đứa em gái kết nghĩa của tôi, cũng học 12a12.
Vội đứng phắt dậy, kéo nó ra khỏi cái bàn tôi đang ngồi, không thể để 2 con cáo già trước mặt hiện nguyên hình được.
– Đi ăn một mình à? – Tôi hỏi nó.
– Không, đứng trên lớp, ngó qua cantin thì thấy anh, xuống ăn cùng. Hi.
– Khá lắm.
– Rồi vào đây, bàn trong cùng ý, chờ anh đi mua đồ ăn.
– Hehe.
– Cười giề, vào đợi đi.
Thế là tôi buồn rẫu rĩ, chào 3 thằng bạn thân đang nói cười rôm rả, với đống đồ ăn có phần của tôi trước mặt. Tất nhiên, khi tôi rời khỏi bàn ăn đó, phần của tôi đã được chia đều cho 3 đứa kia rồi. “Cuộc đời thật trớ trêu. Hồng nhan thì bạc phận mà”.
Mua đồ ăn xong, trở về chiếc bàn trong góc phòng ăn, nơi Lam đang đợi mình.
Đặt xuống.
– Dạo này anh thế nào rồi? – Lam chống cằm, tròn xoe mắt nhìn tôi.
– Tự nhiên hôm nay quan tâm anh vậy? Anh mày chưa chết được đâu.
– Thế sao em nhắn tin không trả lời? Hả?
– À điện thoại hết tiền, méo muốn nạp. Hề Hề.
– Anh giỏi lắm. – Lam hậm hực. Thấy vậy, tôi mới đưa chai nước lạnh trước mắt, áp vào mặt Lam.
Cô ấy, nhăn mặt, tức tối hơn.
– Hạ hỏa chưa?
– Em không dỗi trẻ con như anh.
– Rồi, anh trẻ con, em đi chấp trẻ con làm gì? Mà cho anh hỏi này.
– Nói đi.
– Lớp em có đứa tên Mai phải không?
Lam làm vẻ mặt suy nghĩ vài giây, đến là trầm ngâm. Sau đó lạnh lùng nhìn tôi nói.
– Anh không sợ cái Linh ghen sao mà hỏi em về Mai?