Gió rét vẫn đang về. Chiếc xe của bác Tiến vẫn lăn bánh.
Càng lên cao, sương mù xuất hiện nhiều hơn. Sắc vàng dã quỳ ngả sang màu khói trắng. Mưa âm ỉ đã rơi trên đỉnh ba vì nhiều ngày nay, chúng tôi đang được thưởng thức nó. Đèn pha được bật sáng, nhưng lối đi phía trước vẫn hư ảo mờ mịt. Con đường đang trong giai đoạn thi công trở nên nhàu nhĩ, trơn trượt. Bố Lam cẩn thận cho từng vòng cua, có hàng chục vòng cua xuất hiện liên tục, chiếc phanh của xe cũng không ngừng được sử dụng. Tôi và Lam cảm tưởng như ô tô có thể trượt xuống và rơi xuống bất cứ lúc nào.
Tôi mặc chiếu áo hoodie màu đen, trùm mũ, ngắm nhìn khung cảnh ngoài xe. Rêu phong phủ kín những hàng cây xanh ngắt. Ẩm ướt một mùi vị lạnh lẽo. Đôi khi, xe vòng qua một khoảng không thoáng đãng, sương mù không đủ sức thống trị, tôi thấy xa xa một vùng hồ rộng lớn, có một nhà máy bên cạnh, một vài nhà dân lác đác xung quanh – nhỏ xíu. Vài đoàn xe máy đi lên cùng chiều chúng tôi. Vài đôi ngã xe, chiếc xe ga trượt dài một đoạn. Họ vẫn cười hớn hở. Dựng xe, đi tiếp.
Điện thoại tôi rung lên.
– Bạn đang làm gì thế? – Là Mai.
Lam ngó ngó nhìn điện thoại tôi.
– Hm, muốn đọc hả? – Tôi nói.
– Gật gật.
– Không nhé.
– Ai đấy anh?
– Mai, lớp em.
Lam tròn xoe mắt, vẻ mặt không giấu nổi sự bất ngờ. Nhưng, ngay sau đó nét mặt dịu xuống, cô nàng không quan tâm tôi nữa, nhìn sang cửa kính bên kia. Tôi lắc đầu khó hiểu.
– Mình lên ba vì.
– Oa, mình chưa được lên đấy bao giờ, nghe nói trên đó đẹp lắm.
– Thấy bình thường thôi mà.
– Chụp nhiều ảnh nhé.
– Yes, mà bạn đang làm gì?
– Mình ở lớp mà, lạnh cá. Đang chui trong áo con gấu nè.
– Khi nào gặp cho mình mặc thử áo đó nhé.
– Tất nhiên rồi. – Mai để thêm 3 icon đeo kính.
– Mà lên cao sóng điện thoại yếu quá, lúc hiện lúc không ý.
– K ngắm cảnh đi nhé. Về gửi mình ảnh cũng được.
Sóng điện thoại của tôi chính thức mất. Tôi cố gắng thò tay ra ngoài xe, giơ giơ điện thoại lên cao, nhưng vẫn không có tín hiệu gì. Quay lại trong xe, bác Tiến vẫn tập trung nhìn đường, còn Lam thì vẫn chống cằm nhìn xa xăm bên kia. Tôi cũng trượt dài mình xuống, tựa lưng vào ghế, im lặng.
Đến điểm gửi xe, tôi cùng bác Tiến ra phía sau cầm theo đồ ăn và vật dụng để picnic. Đến một địa điểm có tên là cốt 400, đường lên rừng hoa dã quỳ thì dừng lại. Lam đeo một balo màu hồng, im lặng đi phía sau.
Sải tấm bạt màu xanh xuống một khoảng đất trống. Đất vẫn ẩm, nhưng không khí thoáng đãng và không còn mưa nữa. Bác Tiến bỏ ra một túi củi và than hoa, nhóm lửa để nướng gà. Lam lấy 1 cành cây nhỏ, ngồi xuống vẽ vẽ những hình vô định trên mặt đất. Bác Tiến nháy mắt hỏi tôi điều bất thường, tôi cười cười lắc đầu.
– Lam ơi. – Tôi cất tiếng gọi.
– Dạ. À quên, gì thế? – Cô nàng ngừng vẽ, đưa mắt nhìn tôi.
– Em giúp anh bày đồ ăn ra bạt được không?
– Sinh nhật em cơ mà, sao em phải làm chứ? Anh tự đi mà làm nhé.
– Ơ, anh là khách mời đấy nhé.
– Kệ anh, lêu lêu. – Lam lè lưỡi, rồi tung tăng ra xem bác Tiến nhóm lửa.
– K ơi, cháu ra đây trông lửa cho bác, bác ra xe lấy chút đồ. – Lửa đã cháy.
Tôi đặt đống hoa quả, túi bánh tẻ nóng và vài lon coca xuống bạt, lật đật ra chỗ Lam. Cô nàng nhìn tôi rồi “hứ” một tiếng. Tôi méo mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Phải rồi, sinh nhật Lam, tôi phải nhịn thôi.”
– Em làm sao thế?
– Em chẳng sao cả. Anh ra kia lấy xúc xích đi, em nướng.
– Vâng thưa công chúa. – Tôi quay trở lại balo đồ ăn, miệng thì vẫn lầm bầm.
Mang đồ tới cho Lam. Cô nàng giật phăng lấy. Vẻ hiền dịu bao ngày bị phá bỏ một cách trắng trợn.
– Sao, anh ý kiến gì. – Lam trừng mắt.
– À không, không có gì.
Cô nàng dùng tay xé, dùng miệng cắn, nhưng vẫn không mở được túi xúc xích. Dù đang thể hiện một trạng thái bất cần với tôi, nhưng vẫn phải xuống nước, nhờ vả.
– Đây, bóc cho em cái này. – Lam giơ túi xúc xích ra trước mặt tôi.
Tôi cười, lại chạy về phía balo, lấy dao, xé túi ra.
– Đây, của em đây.
Lam nhận lấy túi đồ ăn đã được mở sẵn. Nhưng vẫn nhăn mặt.
– Anh không lấy xiên thì em nướng kiểu gì hả?
– Vâng vâng, đợi anh chút.
Tôi hít thở thật sâu, bình tĩnh quay lại khu bày đồ ăn một lần nữa.
– Đây, xiên của em đây.
Cô nàng quyết đoán, giật lấy xiên nướng từ tay tôi. Đầu nhọn lướt qua tay tôi, xước nhẹ, rỉ dần máu.
Lam tròn xoe mắt nhìn tôi, mắt rưng rưng.
– Ơ, em xin lỗi. Anh…
Tôi cười mỉm, giơ tay chấn an cô nàng. Lại lẽo đẽo đi về phía balo của mình, lấy giấy ăn thấm máu. Trời ngày đông có một điều thú vị của nó, là những vết thương ngoài da sẽ bớt đau đi và những vết thương trong lòng sẽ tê buốt hơn. Lam đã khóc, vẻ mặt sợ hãi của cô nàng khiến tôi lo lắng. Thật buồn cười khi hai kẻ làm nhau tổn thương lại lo lắng cho nhau.
– Anh không sao đâu, chả đau tí gì cả. – Tôi nở một nụ cười thật tươi.
– Em xin lỗi. – Cô nàng nói lí nhí.
– Hai đứa có chuyện gì thế? – Bác Tiến mang hộp bánh sinh nhật từ xe lên. Thấy bố, Lam chạy ra níu lấy vạt áo, chỉ về phía tôi.
– Anh K bị đứt tay, chảy nhiều máu lắm, do con đấy.
– Đâu bác xem nào. – Bác Tiến đặt vội chiếc bánh sinh nhật xuống, gạt đống giấy ăn quấn quanh tay tôi, xem vết thương.
Mở từ trong balo hồng của Lam, lấy ra một hộp y tế, sơ cứu vết thương cho tôi. Lam nhìn theo từng cử chỉ của bác Tiến. Nét mặt thấp thỏm, lo lắng và rùng mình theo từng đợt nước khử trùng nhỏ giọt vào tay tôi.
Cô nàng ngước mắt, hỏi nhỏ.
– Anh đau không?
– Anh không. Hì… a a a. – Tôi tắt cười khi bác Tiến tiếp tục dội đợt nước khử trùng tiếp theo vào tay tôi.
– Em xin lỗi nhé, tại em.
– Không sao mà. – Khóe mắt tôi hơi ướt ướt vì đau. Khóe mắt Lam ướt ướt vì sợ.
– Con gái bố ra bày đồ ăn cho K đi, ai kêu con làm K đau, giờ K không làm được rồi kìa. – Bác Tiến cười cười.
– Vâng, để con làm thay anh ý, cho anh ý nghỉ ngơi. – Lam gật đầu và trả lời bằng một chất giọng trẻ con, vô cùng dễ thương.
Sau khi dán băng, tôi vẫn tham gia bày đồ cùng Lam. Bác Tiến mang con gà đã tẩm ướp, chống que, dựng nó ở giữa đống lửa hồng ấm áp.
Tôi nhìn Lam cười nhẹ, cô nàng cũng cười cười theo. Hai đứa cứ nhìn nhau và cười, không một lý do. Tôi nháy mắt sang phía đống lửa, cô nàng gật gật.
Hai đứa tôi cùng bác Tiến quây quần bên hơi ấm nồng nàn của than nướng. Nghe bác kể về hương vị ướp gà, và cách bác từng làm phụ bếp cho một quán nhậu nhỏ thời sinh viên. Tuyệt nhiên, mọi câu chuyện của bác, mọi chi tiết mà bác kể, đều không hề nhắc đến kỷ niệm với mẹ Lam. Cô nàng say sưa nghe bố kể chuyện, những câu chuyện mà Lam đã nghe rất nhiều lần từ khi còn tấm bé, nhưng vẫn chăm chú, nhìn bố không chớp mắt.
– Uầy, bố giỏi thế. Thế sao bố không nấu cơm cho con thế? – Lam nheo mắt.
– Ai nấu ăn ngon hơn thì người đó nấu chứ, phải không? – Bác Tiến xoa đâu Lam. Cô nàng tránh tránh.
– Tay bố toàn than với dầu mỡ lại bôi lên đầu con.
Bác Tiến chợt nhận ra điều không đúng, vội cười cười chữa thẹn.
– Cháu chưa biết thịt gà với chặt gà bác ạ – Tôi nhanh nhảu nói chen vào.
– Đơn giản mà, cuối tuần rảnh sang bác. Bác mua hẳn con gà cho cháu thịt. Giờ gà nướng, chút xé xé mới ngon, không chặt được nhé. – Bố Lam giải thích.
– Nhất trí bác nhé. – Tôi ôm gối cười hềnh hệch bên cạnh.
Điện thoại tôi rung, hình như đã có tín hiệu.
– Chán cá, không ai nói chuyện. – Từ Hoàng Mai.
Tôi khẽ nhìn Lam và bác Tiến, rồi bấm bấm điện thoại.
– Mình đây, chút về bạn định làm gì?
– Mình về nhà nấu đồ ăn cho bác gái, rồi lau nhà, soạn giáo án, đi học thêm…
– Vất vả quá, để mình gửi cho xem mấy tấm ảnh vừa chụp nhé. – Tôi bật 3g, gửi cho Mai những tấm hình về sương mù, đường leo lên cao, vài chú cá chép mập ú ở đền Thượng.
– Oa đẹp thế, hồi trước mình đi ô tô cùng mẹ lên đền thượng mà không thấy có cá. – Mai thêm icon mắt lung linh.
– Chắc người ta mới thả hồi đây thôi, mình thấy đang xây dựng gì đó mà, đường đi toàn đất, bẩn lắm.
– Ước gì mình được đi lên Ba Vì. Huhu.
Tôi cười mỉm. Không hiểu vì sao, tôi luôn cảm thấy vui khi nhận được tin nhắn của Hoàng Mai. Mọi lời nói của cô ấy đều khiến tôi hạnh phúc.
– Nhắn tin với người yêu sao mà vui thế K? Lam nó buồn bây giờ. – Bác Tiến nói đùa.
– Dạ. – Tôi vẫn cười hềnh hệch.
Lam nhìn tôi, ánh mắt hiện lên 1 áng buồn, trào lên rồi dịu xuống. Cô nàng lại cúi đầu, nhìn chăm chú vào màu hồng của than nướng. Khói bốc lên rất nhẹ, đôi khi mỡ từ gà rơi xuống, bếp lửa lại vang lên một tiếng ‘xèo’ khô khốc.
Sóng điện thoại lại chập chờn. Tôi đứng dậy, giơ giơ điện thoại lên cao, nhưng tín hiệu lại mất lần nữa.
Bác Tiến trở lại tấm bạt, mở chiếc bánh sinh nhật ra. Lam thấy Totoro màu hồng thì òa lên.
– Oa, To to ro này. Đẹp quá.
– Con thích không?
– Có ạ.
Lam bỗng nhiên nheo mắt lại.
– Nhưng sao lại là mừng sinh nhật thị nở?
Tôi và bác Tiến lăn ra cười. Còn cô nàng được thể, quay mặt, dỗi 2 chúng tôi.
– Thôi nào, bố đùa thôi. – Bố Lam gạt lớp kem có chữ phía trên, mở balo, lấy một chiếc lọ màu hồng, vẽ vẽ.
– Đây, công chúa của bố. Được chưa.
Lam hơi nghiêng đầu quay lại nhìn chiếc bánh, sau đó nở nụ cười tươi rói.
– Đúng rồi, con là công chúa mà.
– … – Tôi chỉ im lặng, lắc đầu.
Khoảng hơn 2 giờ sau, gà chín. Tôi và bác Tiến mang gà đặt vào một lớp giấy ăn đã trải trên bạt. Và chính thức, bữa tiệc sinh nhật được bắt đầu.
Tôi vẫn nhớ những điều Lam nói với mình ngày hôm đó. Chưa bao giờ tôi rơi nước mắt khi nghe người khác nói, thế nhưng…
Lam, là cô gái màu xám bé bỏng của tôi mà.
…
Còn tiếp…