– Vâng.
– Như cháu thấy đấy, nhà chỉ có bác và Lam. Mẹ nó mất cách đây tròn 1 năm. Con bé luôn cố – tỏ ra vui vẻ, và… làm mọi thứ xung quanh trở nên náo nhiệt. Nhưng, là một người bố, bác biết, tâm hồn con gái bác, đang cảm thấy hỗn loạn và thiếu thốn tình cảm của mẹ nó ra sao. Rất nhiều lần, bác bận công việc, không có thời gian quan tâm, hỏi thăm nó. Việc ăn cùng nó bữa cơm còn trở nên khó khăn nữa. Những cái lúc hiếm hoi đó, thì bác luôn làm cho Lam cảm thấy khó chịu. Rất nhiều lần bác thấy nó khóc. Con bé chẳng bao giờ lủi thủi khóc, chẳng bao giờ bác thấy nó ôm gối, rúc vào xó hay góc nào khóc cả. Nhưng Lam vẫn khóc mà không để bác thấy, con bé mạnh mẽ tới nỗi, tự lấy tay lau khô nước mắt của mình. Sau đó, tự rửa mặt, rồi nở một nụ cười thật tươi trước gương…
Đôi mắt của người cha đang dần hoen nhòe đi.
– … – Tôi chỉ biết im lặng, lắng nghe.
– Bác chưa bao giờ thấy Lam nhắc về một người bạn thực sự nào. Hiếm hoi, một vài lần, Lam chịu chia sẻ với bác, nó vẫn kể về những chuyện xảy ở lớp, về bạn A, bạn B. Nó vẫn mỉm cười thật hồn nhiên, nhưng mà, sau câu chuyện của đứa con gái bé bỏng, bác biết tất cả, những chuyện đó, đều không có thật. Cho đến khi, dạo gần đây, nó nhắc về cháu nhiều hơn. Bác mới cảm thấy, à, mình cần gặp chàng trai này.
– Cháu, giúp được gì cho bác ạ? – Tôi nhìn thẳng vào mắt người ngồi đối diện, nhưng nói bằng giọng ngập ngừng.
– À, bác tên là Tiến. Muốn hỏi cháu cách để làm bạn với con gái bác và nhờ cháu giúp một vài việc.
– Cháu vẫn lắng nghe ạ, bác cứ nói đi ạ.
– Sắp tới là sinh nhật của con bé, bác muốn đưa nó đi chơi. Bác muốn mời cháu đi cùng 2 bố con bác. Và, trong chuyến đi chơi, bác mong cháu có thể dạy bác, cách để khiến con gái bác mỉm cười và coi bác như một người bạn thực sự.
– Chuyện này thì, cháu sẽ hỏi ý kiến bố mẹ cháu…
– Bác sẽ gọi điện xin phép bố mẹ cháu, cháu yên tâm đi, bác không đem bán cháu đâu.
Hai bác cháu cùng bật cười.
– Vâng, thế thì cháu đồng ý ạ.
– Nhất trí nhé.
Bác Tiến nhấc chén trà còn vương hơi khói, nhâm nhi, nhâm nhi. Tôi đã có thể hít thở một cách nhẹ nhàng, sau một vài phút cảm thấy căng thẳng, cũng lấy chén trà, đưa lên uống, tay run và bối rối.
Lam bước xuống từng nhịp từ cầu thang. Cô nàng đã thay một bộ quần áo khác, điệu đà và thu hút hơn.
– Hai người không nói xấu gì con chứ? – Lam nheo mắt nhìn tôi. Tôi lắc đầu, miệng hơi cười mỉm.
– Bố chỉ kể hết tất tần tật tật xấu của con gái thôi.
– Hừm. Bố quá đáng thế. – Cô nàng làm vẻ mặt phụng phịu, hai gò má ửng đỏ, mắt nhoè đi như sắp khóc.
– Bác Tiến kể nhưng anh dặn lòng không được nghe, nên anh chưa biết gì đâu. Thật đấy. – Tôi cũng tham gia đùa.
– Hai người, bắt nạt tôi… huhu.
Và Lam khóc thật.
Bác Tiến nhìn tôi, tôi nhìn bác Tiến, hai người con trai cùng lắc đầu và…
– Thôi ngoan nào, con gái rượu của bố thì làm gì có tật xấu. Làm gì có ai xinh xắn, đáng yêu, nấu ăn ngon như con gái bố nào.
– Thôi đi, bố chả suốt ngày bảo con nấu ăn dở còn gì. Hứ. – Lam quệt nước mắt, tiến tới chiếc ghế bên cạnh tôi, ngồi xuống.
– Anh nói xem, điều bố em nói có thật không? – Cô nàng tròn xoe mắt, long lanh nhìn tôi.
– Ờ thì, cũng xinh, cũng đáng yêu đó… – Tôi ngập ngừng.
– Đấy, bố thấy chưa, anh K cũng nói không thật lòng gì hết. Hai người hùa nhau bắt nạt con. Huhu. – Và cô nàng òa khóc to hơn.
– Nín đi nào, sinh nhật em, anh đưa em đi chơi nhé? – Tôi mỉm cười thật tươi.
Lam ngừng òa khóc, hic hic, quay sang nhìn tôi như một đứa trẻ đang mong chờ người lớn phát kẹo.
– Thật ạ?
– Thật, anh còn vừa xin phép mời bác Tiến đi cùng hai đứa mình cơ.
– Thật hả bố. – Lam ngơ ngác nhìn bác Tiến.
– Thật, sinh nhật con bố đưa hai đứa đi chơi nhé. Dã ngoại, Ba Vì, ngắm hoa Dã Quỳ nhé. – Bác trai cười hiền.
– Hì hì, thế thì em sẽ ngoan, không khóc nữa, để được đi chơi. – Cô nàng ngừng khóc và mỉm cười như chưa từng có giọt nước mắt nào rơi ra.
– Con lấy mâm đi, bố hạ lễ xuống, rồi nhà mình ăn cơm.
– Vângggg. – Đôi mắt Lam tinh nghịch, trong veo và như đang sáng lấp lánh, sáng hơn cả những tia nắng đang thu mình chống chọi với cái lạnh ngoài kia.
Tôi quan sát gia đình nhỏ đó. Bất giác mỉm cười. Có lẽ tôi đã hiểu suy nghĩ của cô em gái mình. Không phải bởi Hà Nội này có tôi, cũng không phải Lam tiếc nuối trường học, từng con phố hay tất cả những kỷ niệm tại nơi đây. Có chăng là vì, cô ấy không muốn rời khỏi bác Tiến. Không muốn người cha của mình, phải đơn độc trong suốt 5 năm trời khi cô ấy du học bên Đức.
Bữa cơm ngày hôm đó diễn ra rất vui vẻ. Tôi thấy Lam cười chân thật hơn. Cũng thấy đôi mắt hiền của người cha, trở nên hạnh phúc hơn. Hình như, vào những ngày nắng như thế này, chúng ta đều thêm yêu những người bên cạnh.
Những điều đơn giản cũng trở nên thật đẹp đẽ.
…
Chiều, tôi trở về nhà. Vẫn chưa thấy sự có mặt của thằng em.
Tôi lên phòng và nằm phịch xuống.
Tìm chiếc điện thoại vừa quăng đâu đó trên giường, tôi lướt lướt những dòng trạng thái của bạn bè.
Tôi thấy Hoàng Mai, cô ấy có một dòng trạng thái buồn. Bất giác, như có một ai đó thôi thúc, những ngón tay tôi bắt đầu di chuyển…
– Chào. – Tôi nhắn.
– Ừm, chào bạn.
– Dù là hơi vô duyên, nhưng mà, mình chỉ muốn nói, mình là một người lắng nghe rất tốt.
– Bạn muốn mình kể chuyện hả?
– Mình thấy hình như tâm trạng của bạn không được tốt cho lắm. – Tôi nhắn kèm icon đeo kính.
– Chỉ hơi tệ 1 chút thôi, không sao đâu. – Hoàng Mai nhắn kèm icon cười buồn.
– Hồi trước mình cũng thích gặm nhấm nỗi buồn lắm, nhưng mà sau đó, mình cảm thấy chia sẻ được với bạn bè, người thân thì tâm trạng sẽ khá hơn. Nhưng mà, nếu như chuyện đó khó nói, thì có thể chia sẻ với một người lạ nào đó. Ví dụ như mình chẳng hạn, dù sao mình và bạn cũng chưa biết nhiều về nhau và ít gặp nữa.
– Cảm ơn bạn đã động viên mình. – Cô nàng vẫn dùng icon buồn đó.
– Mình sẵn lòng lắng nghe mà.
– Mình đang thích một người, nhưng mà mình nghĩ nên dừng lại.
Lồng ngực tôi như bị thắt lại, từng giây một chặt hơn. Nhịp tim như thể bị ngắt quãng, tín hiệu của sự sống trở nên ngập ngừng. Cảm xúc thì như một đứa trẻ bị mất đi những viên kẹo ngọt.
– Mai có thể kể chi tiết được không?
– Mình quen bạn đó ở lớp kỹ năng sống đợi hè vừa rồi. Khi đó, lớp có tổ chức trò chơi và mình bị phạt. Bạn đó đã ôm mình. Vòng tay bạn đó rất rộng. Kiểu người thua sẽ bị ôm ý. Chứ không phải tự nhiên ôm đâu đấy.
– Mai cứ kể đi… mình vẫn nghe.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Vội vàng rót 1 ly nước thật đầy và uống cạn nó.
– Sau đó, hình như mình để ý bạn đó nhiều hơn. Hai đứa nói chuyện và gặp nhau nhiều hơn. Nhà chị họ mình ở bên Park hill, mình hay sang nhà chị họ chơi. Nhà bạn đó cũng ở đấy. Thế là hai đứa gặp nhau. Mình nghĩ mình đã thích người ta rồi.
Thực sự, tôi đang biến thành một đứa trẻ con, mất đi những viên kẹo ngọt quý giá. Tôi không thể cắt nghĩa được thứ cảm xúc hỗn độn đang xảy ra bên trong con người mình. Nhưng tôi có thể thấy được, sự bi thương vốn đang tồn tại xung quanh suốt những ngày nay, đang ám chỉ điều gì và đang ám chỉ đến ai.
– Nhưng mà… tại sao bạn lại nghĩ nên dừng lại. – Tôi nhắn rồi lại xóa. Cái con người giỏi an ủi động viên người khác biến đâu mất rồi. Sao tôi lại trở nên bối rối như vậy?
– Hôm nay, mình dành hết dũng cảm để tỏ tình. Bạn đó cũng đồng ý, nhưng mà, tháng 12, bạn đó sẽ bay sang Hàn để du học. Nên…
– Bạn không muốn yêu xa?
– Không phải, khó nói lắm. Kiểu, bạn đó cũng có người yêu bên Hàn rồi.
– Mình cảm thấy hơi khó hiểu, 1 chút.
– Hai người đó dạo gần đây không còn nhiều tình cảm nữa. Hình như chia tay rồi, nên mình mới tỏ tình với… nhưng mà, có lẽ mình nên dừng lại. – Hoàng Mai không còn sử dụng icon nào nữa. Chỉ để lại sau đó… những khoảng trắng.
– Mình cảm thấy, nếu như hai người có tình cảm thật sự, thì hãy cứ trao cho nhau cơ hội. Mình biết khoảng cách địa lý là một thứ gì đó dễ làm tâm hồn người ta đổ vỡ và tổn thương, thế nhưng, mình tin là hai người có thể… – Lúc này, trái tim tôi như thể đã vỡ nát ra. Bên trong tôi thôi thúc những lời nói, chỉ muốn khuyên Mai bỏ quách gã kia đi. Một phiên bản xấu tính của tôi muốn xuất hiện.
– Mình thích một mối quan hệ đơn giản, và người kia cũng đơn giản. Bạn đó là một người có giọng nói rất hay, cũng tâm lý nữa, nên là người… kiểu, dẫn chương trình cho một tần sóng radio, được nhiều cô gái theo đuổi. Một người rất hoàn mỹ.
Tôi bị cuốn theo câu chuyện của Hoàng Mai. Cô ấy là một người rất tài giỏi và xinh đẹp, thế nên tiêu chuẩn về một nửa của mình, cũng phải tương xứng. Hoàng Mai như ở một thế giới khác hoàn toàn với tôi vậy, ở cạnh cô ấy, luôn khiến tôi tự hạ thấp bản thân mình xuống. Không dám sở hữu, không dám mơ mộng…
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn giữ suy nghĩ như vậy.
– Mình cần một người đơn giản thôi. Người như bạn đó, có nhiều cô gái vây quanh, có lẽ không phù hợp với mình.
Trái tim tôi như được nới lỏng sau lời nhắn của Hoàng Mai… Bất giấc khóe môi tôi nở một nụ cười.
– Đơn giản như thế nào?
– Một người toàn tâm toàn ý với mình. Đơn giản nhưng không có nghĩa là tầm thường. Đẹp trai 1 chút, tâm lý 1 chút…
– Thế nên, bạn sẽ dừng lại với người kia? Chắc không?
– Mình nghĩ, mình đã có quyết định rồi. Hì.
Tôi và Hoàng Mai nói chuyện đến xế chiều và bầu trời cũng chuyển tối. Hoàng Mai bước vào cuộc sống của tôi và mang đến những câu chuyện kỳ lạ. Cô ấy cũng khiến cho tôi trở nên kỳ lạ. Khi đó, tôi thật sự không biết rằng, có một thứ tình cảm nhẹ nhàng, đã hình thành trong lòng tôi.
Tôi cũng yêu thích sự đơn giản.
Những ngày sau đó, tôi nói chuyện với Hoàng Mai nhiều hơn. Chỉ khác là, chúng tôi bắt đầu câu chuyện bằng sự cãi vã và tôi luôn là kẻ dành phần thắng.
– Bạn cao bao nhiêu? – Tôi hỏi cô ấy.
– Đoán đi.
– Khoảng 1m6.
– Sai rồi. Mình cao 1m65 đó.
– Nhìn không giống cho lắm.
– Hm, thật ra là 1m63 nhưng mình làm tròn đấy. Hì.
– À, cao thì cũng chỉ để nuôi chân chứ có nuôi não đâu.
– Này nhé, quá đáng vừa thôi nhé.
Chúng tôi, cũng gọi điện cho nhau nhiều hơn. Hoàng Mai thường đi dạy thêm văn cho mấy nhóc lớp 6. Cô nàng rất biết cách lấy lòng phụ huynh và cả trẻ con. Thế nên, rất được mọi người yêu quý. Có thể nói, Hoàng Mai là kiểu người, sinh ra để giao tiếp rồi.
Cô nàng biết đi xe máy. Hai buổi tối trong tuần, Hoàng Mai phải đi dạy thêm. Cô ấy có tật hay ngủ gật khi dừng đèn đỏ và đã có 2 lần ngã xe vì điều đó. Một vài lần đeo tai nghe, bật nhạc và hát nghêu ngao để chấn áp cơn buồn ngủ, thì được mấy anh công an gọi vào nhắc nhở. Cô ấy chưa có bằng lái, nhưng vẫn được mấy anh tha đi, chỉ bởi vẻ ngoài xinh đẹp và lời nói khéo léo đầy mê hoặc. Hoàng Mai đã nhiều lần cho số điện thoại của mẹ, khi được anh cảnh sát giao thông nào đấy cưa cẩm.
– Hay để mình gọi điện cho bạn. Nói chuyện trong lúc đi xe máy có thể giúp bạn tỉnh ngủ đấy. – Tôi đề xuất khi nghe cô nàng kêu than vì bị ngã xe. Trong lòng đã xuất hiện sự lo lắng và xót thương.
– Bạn nói đấy nhé.
– Ừm.
Tôi đã quen với sự có mặt của Hoàng Mai trong cuộc sống. Như một phần không thể thiếu.
…
Tối ngày 22 – 11, tôi sang nhà Lam ngủ. (Ngủ cùng phòng với bố Lam).
Ngày 23 – 11, sinh nhật Lam.
Tôi chuẩn bị đồ đạc từ chiều hôm trước, cũng đã viết đơn xin nghỉ học có chữ ký của bố và mẹ tôi. Trong balo của tôi không có gì ngoài những thanh lương khô và vài chai nước lọc.
Bác Tiến đã chuẩn bị tất cả đồ đạc cho buổi picnic ngày hôm nay. Bí mật đặt chiếc bánh sinh nhật có hình Totoro màu hồng – vị dâu ở một cửa hàng bánh kem, thị xã Sơn Tây.
Khoảng 6 giờ sáng, chiếc xe innova G lăn bánh.
Trời đã vào đông, cơn lạnh mang theo gió heo may ùa về. Làn da tôi trở nên khô nẻ, đôi môi thì nứt toác ra. Từ trong xe nhìn ra, những ngôi nhà cao tầng khuất dần ở phía sau. Những cánh đồng xanh ngắt vị mạ non, mùi đồng nội lan tỏa chiếm lấy bầu trời trong cao vợi và khoảng không nối liền mặt đất. Tôi thấy cả những ruộng ngô, những bếp lửa nhỏ, những nồi ngô nếp luộc thơm phức, thấy cả những chiếc xe lai vãng, dừng lại bên quán nhỏ, ăn một vài bắp ngô, uống một cốc nước ngô ấm nóng, ngọt ngào. Sau này, rất rất nhiều lần tôi và em đã đi qua đây. Mỗi lần đi qua, đều dừng lại, đều ăn một vài bắp ngô luộc nóng hổi.
– Càng lên cao, càng thấy lạnh đấy. Đài báo nay lạnh 12 độ đấy nhé, anh nghĩ em nên mặc thêm áo phao vào. – Tôi quay sang nhìn Lam. Cô nàng đang run cầm cập vì chỉ mặc mỗi chiếc áo len trắng và áo hoodie màu vàng bên ngoài.
– Hứ, kệ em, mặc áo phao nhìn em béo lắm.
– Em vốn dĩ vẫn béo mà, mặc vào đi. Không lát anh ở im trong xe, anh không ra ngoài chơi với em đâu. – Tôi sử dụng giọng nói nghiêm túc, trầm và ấm.
Bác Tiến chỉ mỉm cười.
– Được rồi, mặc thì mặc, em sợ anh chắc. Lêu lêu.
– Ngoan đấy.
Trời ngày đông lúc 6 giờ sáng, mọi thứ vẫn tối tăm và âm u. Gió lạnh rít lên từng đợt. Ánh đèn vàng cao tốc tắt dần, tắt dần theo vòng quay của bánh xe. Rời khỏi thành phố, tôi chỉ thấy những chiếc xe tải cỡ lớn và những xe container phóng vụt qua nhau như muốn xé nát bầu không khí. Sự ớn lạnh.
Trời hửng sáng. Và sáng dần.
7 giờ rưỡi, chúng tôi đến cổng vườn quốc gia Ba Vì. Đến cổng thì đã nghe nhiều người nói Dã Quỳ đã tàn hết rồi. Nhưng mà kệ.
– Mặc áo vào thấy ấm áp hơn chưa? – Tôi huých tay cô em gái. Trong khi đó bố Lam đang đỗ xe và tiến vào quầy mua vé.
– Dạ ấm ạ.
– Lát lên kia anh chụp ảnh cho. Mang máy ảnh không?
– Bố em có mang đấy, anh chụp ảnh xấu òm. Bố em trước 1 thời gian đi chụp ảnh cho người ta đấy.
– Hì hì. Quá tuyệt luôn. – Tôi đang nghĩ đến việc mình sẽ có 1 tấm ảnh đại diện mới.
– Đi thôi hai đứa. – Bác Tiến gọi tôi và L trở lại xe. Bác nói ở phía trên kia có bãi gửi xe ô tô, sau đó cả 3 sẽ phải đi bộ một đoạn.
Chiếc xe lăn bánh. Hai bên đường rực rỡ sắc vàng của hoa dã quỳ. Tôi hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh được thể ùa vào trong. Lam nhăn mặt nhìn tôi, nhưng sau đó cũng òa lên bởi cảnh sắc.
Tôi không thích dã quỳ, nhưng tôi thích màu vàng của nó.
Chuyến dã ngoại ngày hôm đó, đã giúp tôi nhận ra được, bản thân của mình cần đến điều gì. Và… thứ tình cảm thật sự của tôi là dành cho ai…