Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Mua dây buộc mình » Phần 52

Mua dây buộc mình

Phần 52

Lúc ăn sáng, Tiêu Hòa Hòa tiếp tục chủ đề sớm hơn một chút của tối qua, nhắc đến việc bản thân mình khi nào về nhà ở, Trịnh Hài sầm mặt bảo cô im miệng.

Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon, Trịnh Hài không đi làm, cả buổi sáng đều ở trong phòng ngủ không xuất hiện, chắc là ngủ bù.

Tiêu Hòa Hòa sưng chân không đi được đâu, nửa nằm trên giường, đắp chăn, trên chân đặt máy tính, vừa làm một bức tranh, vừa mở khung chat, cứ năm phút lại liếc một cái.

Công việc cũ đã xin nghỉ khi cô có kế hoạch đi thành phố C. Nhưng mấy ngày nay thỉnh thoảng cô cũng giúp người khác làm chút việc vặt, vẽ trang phụ bản, thiết kế bìa, làm một số truyện tranh, kiếm chút tiền tiêu vặt, cho dù không dùng tiền tiết kiệm hay là tiền của mẹ, cũng có thể sống qua ngày.

Cũng coi như là có chút sở trường không đến nỗi chết đói, đây coi như là ưu điểm duy nhất của cô trong hơn 20 năm qua.

Mẹ Trịnh Hài đã từng kỳ vọng cô trở thành nữ họa sỹ nổi tiếng, mẹ cô đã từng cổ vũ cô tiếp tục học lên làm nghiên cứu mỹ thuật, kết quả cô lại can tâm tình nguyện làm một họa sỹ không nổi bật gì, hàng ngày dựa vào yêu cầu của khách hàng mà làm từng sản phẩm, chút linh khí lúc nhỏ đó đã sớm bị mài mòn hết rồi, mà bản thân cô lại cảm thấy rất hài lòng.

“Mình chính là một khúc củi mục, khiến ai cũng thất vọng.” Hòa Hòa nản lòng nghĩ.

Room chat mà cô thường tham gia rất náo nhiệt. Một đám người đang giúp một anh chàng tham mưu cách thức cầu hôn. Người trong nhóm đó đều làm thiết kế, đủ loại tầng lớp đa dạng. Do đó rất nhiều người bắt đầu nghĩ lại hình ảnh bản thân mình cầu hôn hoặc là được cầu hôn.

Đa phần Hòa Hòa chỉ làm người vô hình trong nhóm, lúc này nhìn một lúc tình hình, bỗng nhiên hỏi: “Khi được cầu hôn, làm sao biết được người đó có thật sự yêu bạn hay không chứ?”

“Ha ha ha, em gái em là 8x không phải 9x đúng không?”

“Em không nghe nói, hôn nhân là thành ý lớn nhất của đàn ông dành cho người phụ nữ hả?”

“Yêu thì làm đi, làm đi.”

“Chú ý ảnh hưởng, trong nhóm còn có trẻ con đấy.”

“Có người cầu hôn với em gái hả? Đầy đủ hai yêu cầu chứ? Bao gồm: và tiền tài dáng vóc?”

“Nếu em yêu thì giữ lấy, nếu không yêu thì đá anh ta đi.”

Tiêu Hòa Hòa: “…….”

Hòa Hòa hơi buồn bực, tắt khung chat, làm xong mấy bức tranh đó bắt đầu lên mạng xem phim. Tìm tứ khóa: thanh mai trúc mã, mưa dầm thấm lâu, vì quan hệ mà yêu nhau. Tìm ra được một đống phim điện ảnh, không có một phim nào hay, mỗi phim xem được 5 phút liền tắt đi.

Cô bắt đầu nghĩ lại hành động và lời nói tối qua, cảm thấy bản thân mình hơi quá. Nói gì hơn nữa, Trịnh Hài cũng là đang cầu hôn cô, tuy tình cảnh vô cùng không lãng mạn, thậm chí còn giống như là sắp xếp nhiệm vụ. Hơn nữa, tối qua Trịnh Hài cũng đang nỗ lực nói rõ, anh thích bản thân mình, cách thức tuy hơi kỳ quặc, nhưng đối với anh mà nói, đã là rất không dễ dàng rồi. Nhưng cô lại rất không biết điều, cho dù trong lòng cô nghi ngờ và bất an, cũng không nên cãi nhau với anh, Elizabeth đối mặt với lời cầu hôn của ngài Collins có thể nói một hai câu cảm ơn, huống hồ người cô đối mặt là Trịnh Hài?

Hòa Hòa càng nghĩ càng hối hận, cảm thấy bản thân mình nhất định phải đi xin lỗi Trịnh Hài. Đợt trước cô nói mấy câu nặng lời, khiến quan hệ của cô và Trịnh Hài xấu đi, cô mềm mỏng và khổ nhục kế đều đã cùng dùng đến, mới có thể trở nên tốt hơn một chút, lại bị cô phá hỏng. Ít nhất cô phải cho Trịnh Hài hiểu rõ, bản thân mình không phải là vì không thích anh mới từ chối, càng phải để cho anh biết, anh thật sự không cần có trách nhiệm gì với cô hết.

Cô nghĩ sẵn trong đầu mấy lượt, nghĩ làm sao nói mới có lý có căn cứ lại thỏa đáng, không đến nỗi làm Trịnh Hài tức giận nữa, nhưng cuối cùng vẫn không tạo thành được câu thích hợp. Đúng vào lúc đó, cô Vương gọi cô xuống ăn trưa.

Lúc ăn cơm trưa Hòa Hòa tiếp tục suy nghĩ sẵn trong đầu lời xin lỗi, do đó ăn rất chậm. Trịnh Hài ăn ít, sớm đã ăn cơm xong, nhưng chưa rời đi, mà cúi đầu xem báo.

Đây là quy tắc xưa nay của anh, nếu không có tình hình gấp gáp, không được bỏ đi trước khi người khác chưa ăn xong, đây là phép lịch sự cơ bản, anh luôn coi trọng lời nói việc làm mẫu mực.

Hòa Hòa cũng sắp ăn xong, nói nghĩ trong đầu một lần cuối cùng, nhìn nhìn cô Vương đã ra vườn, do đó chuẩn bị mở miệng.

“Cái đó…..”

Lúc này điện thoại của Trịnh Hài reo lên mấy tiếng, anh cầm lên xem, Hòa Hòa cũng ngẩng đầu nhìn. Điều khiến Hòa Hòa kinh ngạc đó là, hình như anh cười cười, bắt đầu soạn tin nhắn. Nội dung tin nhắn của anh chắc rất ngắn, bởi vì chỉ dùng 4,5 giây liền soạn xong.

Hòa Hòa tạm dừng lại lời cô muốn nói.

Một lúc sau, chuông tin nhắn lại kêu lên ding ding. Trịnh Hài nhìn nhìn, gọi điện thoại lại.

Anh gần như không nói gì mấy, chỉ là mấy trợ từ và từ đơn âm tiết: “Ồ…..Ừ, được.”

Câu cuối cùng của anh dài nhất: “Biết rồi, buổi chiều gặp.”

Nhưng đầu bên kia điện thoại rõ ràng là phụ nữ, hơn nữa giọng nói yểu điệu.

Anh nhìn Tiêu Hòa Hòa đang nhìn anh chăm chú: “Lúc nãy em muốn nói cái gì?”

“Không có gì.” Hòa Hòa không có tâm trạng xin lỗi.

Do đó Trịnh Hài lại tiếp tục cúi đầu xem báo, cho đến tận lúc Hòa Hòa ăn cơm xong, anh mới đặt báo xuống, cùng Hòa Hòa lên lầu.

Bàn chân của Hòa Hòa cũng hơi bị bỏng, lúc đặt xuống đất sẽ bị đau, cho nên cơ bản là cô nắm lấy tay vịn cầu thang, giống như là con thỏ nhảy từng bậc lên, dáng vẻ rất thảm hại. Nhưng Trịnh Hài không có chút ý định muốn giúp đỡ.

Ăn cơm trưa xong Trịnh Hài liền ra ngoài, cho đến tận chiều tối mới quay lại.

Lúc anh quay lại, Hòa Hòa đang ngồi ở bệ cửa sổ ngắm mặt trời chiều, quả cầu lớn màu vàng đỏ đung đưa khiến mắt cô nhìn vào cái gì cũng đều là một cái bòng mờ mờ, mạ lên một lớp vàng kim.

Một chiếc xe đi ngược lại mặt trời chiều chạy vào cổng, lúc Trịnh Hài xuống xe, dáng người cao gầy trở thành một chiếc bóng cắt tao nhã được mạ ánh vàng, mà chân anh kéo thành một cái bóng dài hơn, bị gấp ở bên tường, lại chiếu lên tường, khiến Hòa Hòa nhớ lại một nhân vật cổ tích nổi tiếng Chú chân dài.

Cô dụi dụi đôi mắt bị ánh mặt trời làm lóa đi, muốn nhìn rõ hơn một chút, lúc mở mặt ra lại nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp nhỏ nhắn khác, nhón chân lên ôm lấy cổ Trịnh Hài, hôn lên trán anh một cái, lập tức lên xe, lao vọt đi. Hóa ra xe đó không phải là của Trịnh Hài, anh lại chịu ngồi xe của người khác.

Trịnh Hài hình như ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Cho dù anh đứng ngược nắng, Hòa Hòa lại đang lóa mắt, nhưng cô biết trong ánh mắt anh đem theo sự không tán đồng, bởi vì hành động vừa không đẹp mắt lại không lịch sự. Cô lập tức nhảy xuống bệ cửa sổ, quên mất chân bị thường, lúc xuống đất nhất thời hốt hoảng, không chỉ động vào vết thương, còn bị đập một cái, hại cô liên tục kêu lên đau đớn, nước mắt gần như chảy xuống.

Sau đó Hòa Hòa liền mượn cớ bản thân mình đau chân không chịu xuống lầu ăn cơm, mà trốn trong phòng tùy tiện ăn chút đồ.

Cô mới không thừa nhận là tức giận vì đố kị, hơn nữa cô ngồi ở trên bệ cửa số cũng tuyệt đối không phải là đợi anh quay về.

Nhưng người đàn ông này, tối qua cầu hôn với cô, hôm nay lại có dáng vẻ như không có việc gì, cơ thể vừa khỏi hai hôm, hôm nay mới ra ngoài lần thứ 2, lập tức đã có người phụ nữ mới rồi. Cho dù là đứng trên lập trường hoàn toàn khách quan, cô cũng có đủ lý do để khinh thường anh.

Trịnh Hài đi vào phòng Hòa Hòa, Hòa Hòa đang ngồi trên giường ôm máy tính xem phim. Anh vừa mới đi lại gần, cô lập tức gập màn hình lại, khuôn mặt cảnh giác.

Trịnh Hài hỏi: “Chân lại đau? Mời bác sỹ đến thêm một chuyến nữa nhé.”

“Cả người em đều đau.” Hòa Hòa giận dỗi nói.

“Cả người đau thì nằm xuống, đừng nghịch máy tính.” Trịnh Hài lấy đi chiếc máy tính trên tay cô, Hòa Hòa mím chặt môi.

Trịnh Hài kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cô. Anh thay một bộ quần áo ở nhà, nhưng không biết là có phải là tác dụng tâm lý hay không, Hòa Hòa luôn cảm thấy trên người anh dường như có mùi nước hoa phảng phất bay qua mũi. Bản thân Hòa Hòa chưa từng dùng nước hoa.

“Có phải là em có lời muốn nói với anh?” Trịnh Hài hỏi.

“Lại không muốn nói nữa rồi” so với “không có” lại thêm một tội nói dối nữa, không bằng nói thật.

“Có liên quan tới chuyện tối hôm qua?”Trịnh Hài dẫn dắt từng bước.

“Tại sao anh muốn lấy em chứ? Anh thích em điều gì chứ? Ngay cả cái lý do ấy anh cũng không nói ra được, chẳng lẽ anh không cảm thấy quyết định đó rất liều lĩnh sao? Ít nhất anh cũng biết rõ ràng tại sao lại muốn lấy Dương Úy Kỳ đúng không. Nhưng ngoài cái lý do em nói, anh còn có lý do nào khác để muốn lấy em không?”

Trịnh Hài lại bắt đầu ấn thái dường, đây đã trở thành thói quen mới nhất của anh.

“Hòa Hòa, anh hy vọng trong cuộc sống sau này, hàng ngày đều có em. Lý do này đã đủ chưa?” Lúc anh nói, vẻ mặt rất nhẫn nại.

“Vẻ mặt của anh kỳ lạ quá.” Hòa Hòa bĩnh tĩnh chỉ ra, “Tối qua anh còn chưa trả lời em, nếu việc đó không xảy ra, hoặc là nếu anh vẫn luôn không biết……”

Trịnh Hài hít thật sâu mấy lần: “Hòa Hòa, anh cho rằng làm bất cứ việc gì, kết quả là quan trọng nhất, quá trình chỉ là trình tự bắt buộc để đạt được kết quả mà thôi. Em không cần giả thiết nhiều cái “nếu” như vậy.”

“Nhưng em cảm thấy, “quá trình” mới là quan trọng nhất, kết quả chỉ là mấy chữ mà thôi. Sư thái đã nói, quá trình khó coi, tất cả chỉ là uổng công.”

“Quá trình sao lại khó coi? Sư thái là ai?” Trịnh Hài hơi chau mày lại.

Hòa Hòa phản bác, nhân lúc Trịnh Hài thất thần, trong chốc lát lao vào lòng anh, ôm lấy eo anh.

Trịnh Hài vốn dĩ ngồi trên ghế, bị cô lao vào, theo phản xạ đứng dậy đỡ lấy cô, lập tức đẩy quay lại giường: “Em muốn làm cái gì?”

“Anh xem, anh rõ ràng là kháng cự lại sự thân mật của em theo bản năng, lại định thuyết phục em tin anh là vì yêu em mà muốn lấy em. Anh thuyết phục nổi bản thân mình không?”

Trịnh Hài gần như tranh cãi vô ích: “Tiêu Hòa Hòa, em quả thật là vô lý.”

“Trước đây em cũng vô lý như thế mà!” Hòa Hòa dùng chăn che kín bản thân mình từ đầu đến chân.

Hòa Hòa ở trong chăn, tim đập nhanh hơn một chút, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên. Haizz, lại kich động rồi, sao gần đây lại dễ bị kich động thế chứ. Trịnh Hài trước đây luôn dạy cô, lúc càng kich động càng phải nói ít, bởi vì rất dễ nói sai. Trí nhớ cô luôn kém như vậy.

Đều trách trên người Trịnh Hài có mùi nước hoa kich thích đến thần kinh của cô, cô hơi bị dị ứng với nước hoa, nghe thấy tiếng Trịnh Hài đi ra ngoài, Hòa Hòa bò dậy từ trong chăn, ngồi đờ đẫn một lúc, lại tiếp tục xem bộ phim lúc nãy bị Trịnh Hài cắt ngang.

Bộ phim này được gọi là phim sắc tình, nhưng lại rất nặng nề, được cái nam nữ nhân vật chính rất xinh đẹp, cảnh cũng coi như là đẹp. Hòa Hòa xem đến mức ngáp liên tục.

Đây là câu chuyện vì quan hệ mà yêu nhau. Nam chính nữ chính là bạn bè bình thường, bởi vì một lần quan hệ ngoài ý muốn, do đó yêu cơ thể của đối phương, sau đó thì ở bên nhau.

“Vậy cũng phải có hứng thú với cơ thể của đối phương mới được. Anh có hứng thú với em không? Hừ.” Hòa Hòa lẩm bẩm một mình, nghĩ đến tối qua Trịnh Hài nằm trên ghế cuộn tròn mấy tiếng, và cảnh tượng đẩy cô rất mạnh lúc nãy. Cô véo tai con mèo vải, vẫn không hết tức giận, lại dùng rằng cắn rất lâu.

Một đôi mèo chỉ còn lại một con này, con kia sau khi bị Trịnh Hài đem đi anh vẫn không trả lại.

Mỗi lần hễ cô nhắc đến Trịnh Hài vì việc đó mà muốn bù đắp cho cô, anh liền không có lời gì để nói. Anh thật sự là một người thành thật. Hòa Hòa lại cắn con mèo vải đó, cắn xong nghĩ đến vải dùng để may con mèo này đều là quần áo cũ, bông nhét cũng đã từ rất nhiều năm rồi, liền nhanh chóng nhảy xuống giường đi súc miệng.

Lúc muộn hơn một chút, cô Vương phát hiện Hòa Hòa nhảy lò cò xuống lầu, hơn nữa hơi lấm la lấm lết, mò thằng vào trong bếp.

“Hòa Hòa, chân cháu không tiện, cần cái gì gọi cô lấy cho cháu là được.” Cô Vương nói.

“Cháu lại bị trật chân rồi, muốn tìm một bình rượu để cho đỡ sưng.”

“Cồn y tế có được không?”

“Ồ…….trên mạng nói, rượu tương đối tốt.” Hòa Hòa nói mặt không biến sắc.

Sau đó cô cự tuyệt sự giúp đỡ của cô Vương, cầm lấy bình nhỏ đựng rượu trắng 50 mấy độ mà cô Vương đưa cho đó cà nhắc đi lên lầu.

Tối nay sớm hơn một chút cô thật sự đã bị trật chân, họa vô đơn chí. Nhưng ….. Hòa Hòa nghiên cứu một lát cái bình rượu trông cũng không tồi đó, rót một chút lên khớp xương, nặn đến mức nóng lên, nhưng lúc đổ thêm, không cẩn thận đổ rượu vào vết bỏng, đau đến mức cô rơi nước mắt. Cô ngẩng đầu lên uống mấy ngụm rượu trắng, cảm giác bóng rát ập đến, đau đớn giảm đi không ít.

Tags: ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất