Trước tiên họ đến sân bay, thông tin nhận được quả nhiên là thành phố Y có bão tuyết, không thể đảm bảo chuyến bay có thể như tiến hành như thường lệ hay không.
Sau đó họ gọi điện cho bến tàu và bến ô tô. Bây giờ vẫn còn là cao điểm ngày tết, kiếm một vé rất khó. Lại bởi vì bão tuyết ở thành phố Y, đường cao tốc bị chặn, tuyến xe đường dài cũng giảm bớt mấy chuyến.
Sầm Thế nỗ lực dọa Hòa Hòa từ bỏ ý nghĩ thuê một chiếc xe riêng đưa cô về. Sau đó trong phòng đợi ở bến tàu đông đúc họ dùng giá gấp 3 lần để thuyết phục một người khách nhượng lại một chiếc vé của chuyến tàu sớm nhất.
Hòa Hòa đã bình tĩnh trở lại. Sầm Thế nghe thấy cô gọi điện cho mẹ, mặt không biến sắc bịa một lời nói dối lưu loát, nhưng cơ thể cô đang hơi run nhẹ.
Lúc tàu hỏa chầm chậm chuyển bánh, anh nhìn Hòa Hòa ngồi bên cửa dổ lại lấy ra một tờ giấy lau mắt.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, tàu hỏa đến muộn gần 1 tiếng, đến bến đã là hơn 7h tối. Lúc xuống tàu quả nhiên tuyết bay lả tả, gần như nhìn không rõ đường, bông tuyết đập vào mặt đau buốt.
Hòa Hòa tìm được một chiếc taxi, nói tên địa chỉ bệnh viện. Kết quả là quãng đường vốn dĩ chỉ mất 20 phút, lại đi mất hẳn 40 phút liền.
Tầng Trịnh Hài ở đó là khu phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cô mất rất nhiều công sức mới biết Trịnh Hài đã xuất viện.
“Không phải là anh ấy mới làm phẫu thuật sao? Sao có thể xuất viện sớm như vậy?” Hòa Hòa kinh ngạc.
“Bệnh nhân kiên quyết, chúng tôi cũng không có cách nào ép ở lại.” Bác sỹ buông buông tay.
Ngay cả ở trong bệnh viện anh cũng không chịu, là không hề nghiêm trọng, hay là anh từ bỏ trị liệu? Trong lòng Hòa Hòa thấp thỏm không yên.
Cô cảm ơn, lại tìm một chiếc taxi chạy đến nhà Trịnh Hài.
Tuyết ngày càng tích dày hơn, xe trên đường đều chầm chậm bò đi. Hòa Hòa ngồi trong xe gọi điện cho Trịnh Hài, từng lần từng lần, vẫn như vậy, từ đầu đến cuối vẫn là không thể liên lạc được. Trái tim cô dần dần trùng xuống, thậm chí đã không còn ôm mấy hy vọng với nơi mà cô đang muốn đến.
Trịnh Hài không ở nhà. Nhìn từ dưới lầu, căn phòng tối đen, cô ấn chuông cửa nhà khác nhờ họ mở cửa cầu thang, sau đó cô nhìn thấy hòm thư bên cạnh nhà Trịnh Hài nhét đầy báo, nhân viên trực ban hàng ngày thu báo lại nhét vào hòm thư cho anh, có thể thấy rất lâu rồi anh không quay lại.
Tuyết vẫn rơi, những bông tuyết rất lớn đập vào mặt, lạnh thấu xương. Lúc ở thành phố A, Hòa Hòa lái xe đến sân bay đón Sầm Thế, ngay cả khăn cũng không quàng. Lúc nãy vội vã lên đường, toát đầy mồ hôi, cũng không cảm thấy lạnh, bây giờ sự lạnh lẽo thấm vào từng chút một, xuyên thấu đến tận xương cốt, những giọt mồ hôi lấm tấm trên người dường như cũng đóng thành bằng, dính vào người cô.
Cô không nghĩ ra Trịnh Hài có thể ở đâu. Nếu anh có ý không muốn để người khác biết anh bị bệnh, anh quả thật có rất nhiều nơi có thể trón. Nhưng cô lại chỉ biết 2 nơi Trịnh Hài ở. Căn phòng đối diện với nhà cô, trước đây Trịnh Hài rất ít khi đến ở, lúc này cô càng không dám hy vọng anh sẽ xuất hiện ở đó.
Nhưng Hòa Hòa đã không có nơi nào để đi. Hơn nữa bởi vì ngay cả người nhà anh cũng giấu sự thật là anh bị bệnh, thậm chí Hòa Hòa không dám gọi điện cho bạn anh. Cô ôm cái ý nghĩ rõ ràng biết là không có hy vọng vẫn không thể không làm thử đó, khổ sở đợi một chiếc taxi nữa, từ thành đông đi đến thành tây.
Cho dù sớm đã biết Trịnh Hài không thể ở đó, nhưng lúc Hòa Hòa đã gõ cửa 5 phút, nhưng không có ai trả lời, cô lại khóc một lần nữa.
Tầng đó chỉ có hai hộ, một bên là căn phòng của cô, bên kia là căn phòng của Trịnh Hài, hai bên cô vốn dĩ cô tự do đi lại, nhưng bây giờ, ngay cả chìa khóa cô cũng không đem theo người. Thành phố rộng lớn, cô chỉ có một mình, những người thân trước đây không còn nữa, nhà trước đây không thể về, dường như bị cả thế giới vứt bỏ.
Hòa Hòa đập cửa nhà Trịnh Hài: “Anh trai, anh mở cửa ra! Anh mở cửa ra! Em là Hòa Hòa!” Cô quỳ trước của khóc hu hu, cho đến tận lúc kinh động đến hàng xóm dưới lầu.
Dưới lầu là một đôi vợ chồng già, hai vợ chồng thò nửa người ra bên ngoài nghe ngóng lúc lâu, cuối cùng nhận ra là cô.
“Hòa Hòa à, cháu quay lại rồi? Không đem theo chìa khóa sao? Mau vào phòng đi, hành lang lạnh lắm đó.”
Hòa Hòa vào nhà hai ông bà, rửa mặt, uống mấy ngụm nước nóng, phát hiện bản thân mình đã sắp đông cứng lại.
Bác cụ nói: “Cô gái đó đoán thật chuẩn. Cô ấy nói nếu mấy ngày nay cháu quay lại, thì bảo chúng tôi liên lạc với cô ấy.”
Lúc trước Hòa Hòa bị lạnh đến mức đầu óc cũng không còn linh hoạt, đang suy nghĩ hàm ý trong câu nói đó của ông bà cụ, ông cụ bên cạnh đã run rẩy gọi điện theo số trên một tờ giấy: “Cô Vi à, làm phiền cô rồi, hơi muộn một chút, nhưng Hòa Hòa cô ấy đã quay lại rồi đấy. Ồ, bảo cô ấy nghe điện thoại…..”
Hòa Hòa đã xông lên, không còn để ý đến lễ phép, cướp lấy điện thoại: “Thư ký Vi phải không? Đúng, là tôi. Trịnh……anh trai tôi anh ấy ở đâu?”
“Cô đã biết rồi sao? Hôm nay rất muộn rồi, cô nghỉ ngơi cho khỏe một chút, ngày mai tôi đưa cô đi thăm anh ấy.”
“Tôi ở nhà hàng xóm, tôi không đem theo chìa khóa. Anh ấy ở đâu? Bây giờ tôi muốn gặp anh ấy.”
Một tiếng sau, Vi Chi Huyền lái xe đến đón cô, thấy dáng vẻ của cô không tránh khỏi kinh ngạc: “Sao lại đến mức thế này?”
Hòa Hòa đã khóc lại bị gió lạnh thổi vào, khóe miệng và trên mặt đều đông lại thành những vết thương nhàn nhạt, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Hai vợ chồng đứng ở bên cạnh bổ sung: “Thế này đã là tốt hơn rất nhiều rồi, dáng vẻ lúc nãy mới đáng thương.”
Vi Chi Huyền đem theo lái xe của Trịnh Hài đến: “Tình trạng đường như thế này, để tôi tự mình lái, sẽ lái đến tận lúc trời sáng.”
Hòa Hòa nói: “Sao thà để cho hai vợ chồng ông bà báo tin cho tôi, cũng không gọi điện thông báo?”
“Cô cũng biết Trịnh tổng cố chấp thế nào, anh ấy nói một câu không muốn cho bất cứ ai biết, chúng tôi ai cũng không dám hé lộ nửa lời. Tôi nghĩ chắc trước khi cô đi sẽ quay lại thu dọn một chút, mới để lại số điện thoại cho hai vợ chồng già đó, tránh khỏi cô quay về cũng không gặp được anh ấy. Vốn cũng không nghĩ rằng cô thật sự quay lại, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi.”
“Tôi không tìm được anh ấy, cũng không dám tìm người khác.”
“Người khác cũng không biết đâu, điện thoại của anh ấy tắt máy, người khác hỏi đến tôi, cũng chỉ nói anh ấy đi nghỉ ở nước ngoài.”
Đến nơi đã sắp nửa đêm, trong trời đất băng tuyết Hòa Hòa dường như nhận ra nơi này .
Đây là căn nhà cũ lúc mẹ Trịnh Hài còn sống, kèm theo khu biệt thự nhỏ độc lập, kiểu dáng cổ kính mà đơn giản. Hòa Hòa cũng sống ở đây mấy năm. Sau này mẹ Trịnh Hài qua đời, hai người mỗi người đều đi học lại quay về, cũng không còn sống ở đây nữa, sau này thành phố cũ sửa đổi, khu vực này thay đổi hoàn toàn khác đi, Hòa Hòa luôn cho rằng chỗ này đã bị phá bỏ, không ngờ hóa ra vẫn luôn còn giữ lại.
Muộn như vậy, biệt thự vẫn còn sáng đèn.
Vi Chi Huyền giới thiệu với Hòa Hòa: “Đây là cô Vương, từ sau khi một bảo mẫu qua đời, liền luôn do cô ấy coi sóc căn nhà này. Buổi tối có một hộ lý Từ chăm sóc Trịnh tổng, buổi sáng có bác sỹ Lý và y tá Lưu đến.”
Cô Vương nói: “Tôi biết tiểu thư Hòa Hòa. Lúc nhỏ tôi gặp cô ấy, cô ấy vẫn còn là một cô búp bê nhỏ.” Sau này Hòa Hòa biết, hóa ra cô Vương này, chính là em gái ruột của bảo mẫu già trong nhà trước đây, đã từng làm νú nuôi của Trịnh Hài.
Vi Chi Huyền hỏi: ” Tối nay ngài Trịnh thế nào?”
“Cậu ấy cảm thấy hơi đau, vẫn có phản ứng với thuốc. Buổi tối bác sỹ Lý có đến một lần. Hôm nay đã truyền hết thuốc rồi.”
Hòa Hòa nói: “Để cháu đi thăm anh ấy.”
“Cậu ấy vừa mới ngủ.”
“Cháu muốn đi thăm anh ấy một lát, chỉ nhìn một cái thôi.” Hòa Hòa cầu xin.
Vi Chi Huyền và cô Vương đưa Hòa Hòa chân tay rón rén đi vào phòng ngủ của Trịnh Hài, trong không khí đầy mùi thuốc khử trùng.
Bình thường Trịnh Hài ghét nhất là mùi lạ, bất kể là mùi thuốc khử trùng, mùi xăng xe, hay là mùi nước hoa, anh dị ứng với tất cả các mùi, cho nên anh đặc biệt ghét bệnh viện, ghét dạo phố, không thích phụ nữ trang điểm đậm.
Góc phòng bật một chiếc đèn ngủ, ánh đèn âm u. Hộ lý Từ bật đèn ở đầu giường xuống nấc nhỏ nhất, cẩn thận chỉnh góc độ, để ánh đèn tránh chiếu vào mắt Trịnh Hài.
Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt, Hòa Hòa nhìn thấy nửa khuôn mặt Trịnh Hài, sắc mặt vàng vọt, sắc môi nhợt nhạt. Không khí ấm trong phòng rất đầy đủ, chăn của anh chỉ đắp đến dưới nách, cổ áo ngủ hơi mở ra, lờ mờ nhìn thấy xương quai xanh lộ ra, anh gầy hơn rất nhiều so với lần trước gặp mặt. tay anh đan vào nhau đặt ở trước, trên mu bàn tay trăng trẻo vết kim tiên và vết thâm xanh rõ ràng.
Vi Chi Huyền động động vào cánh tay cô, ra hiệu họ nên rời đi rồi.
Hòa Hòa gật gật đầu. Trịnh Hài không thích có người kề quá gần anh, trước đây phòng anh rất ít người có thể vào. Nếu anh biết lúc ngủ có nhiều người dòm ngó như vậy, nhất định sẽ không vui.
Trước khi Hòa Hòa đi, lại quay lại lên giường anh, nhẹ nhàng đặt bàn tay lộ ra bên ngoài của anh vào trong chăn. Tay anh lạnh ngắt.
Hòa Hòa lại quay đầu lại nhìn một cái, cúi đầu rời đi, nghe thấy một tiếng động nhỏ đằng sau lưng, cô Vương đã vội vàng chạy lại đầu giường: “Không sao không sao, đừng lo lắng, là tiểu thư Hòa Hòa đến thăm cậu một lát.” Lại gọi nhẹ, “Tiểu thư Hòa Hòa, cô đến đây một lát được không?”
Hòa Hòa hồi hộp đi từng bước lại, Cô Vương bật đèn, để cô lộ ra dưới ánh đèn.
Trịnh Hài đã tỉnh, ánh mắt hơi trống rỗng, chầm chậm quay về phía cô.
Cô cúi thấp người xuống, gọi nhỏ: “Anh trai, anh trai.”
Ánh mắt Trịnh Hài dừng lại ở trên mặt cô 2 giây, dường như đang nhìn cô, lại dường như là không nhìn gì cả, sau đó anh lại nhắm mắt lại.
Lúc Hòa Hòa sắp rời đi, bỗng nhiên Trịnh Hài ho một lát, hộ lý Từ lập tức đi lên phía trên dùng khăn giấy giúp đỡ lấy. Hòa Hòa quay đầu chỉ liếc nhìn, rõ ràng nhìn thấy vết máu trên tờ khăn giấy, nhìn thấy mà phát hoảng.
Cô cố gắng kiềm chế nước mắt, cùng với sự kich động lao quay lại.
Buổi tối Hòa Hòa ở căn phòng cũ trước đây của cô. Phòng cô cũng chẳng thay đổi gì cả, ngay cả ga giường và rèm cửa, dường như cũng là kiểu dáng gần giống trong trí nhớ của cô.
Cô ngủ không ngon, lúc thì mơ thấy bị ánh nắng gắt chiếu xuống ở giữa sa mạc, khát khô cả cổ, lúc lại mơ thấy rơi vào lỗ băng khi chơi đùa trên dòng sông đóng băng, lạnh đến thấu xương.
Lúc tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ, miệng lưỡi khô ráp, mở mắt ra nhìn trần nhà dường như quen thuộc, nghe thấy một giọng đàn ông xa lạ nói: “Tỉnh rồi tỉnh rồi. Hai người quả thật là anh em, ngay cả ốm cũng ốm cùng nhau. Được rồi, cậu có thể yên tâm rồi, cũng nên quay lại phòng đi.”
Hòa Hòa nhìn theo hướng có giọng nói, thấy một anh chàng mặc áo blue trắng đang quay đầu lại nói chuyện. Cô nhìn theo ánh mắt của anh ta, cách đuôi giường cô 1 mét, Trịnh Hài ngồi ở đó, mặc một chiếc áo ngủ len rất dày, đeo khẩu trang.
Cô ngồi bật dậy, gọi: “Anh trai!” Sau đó choáng váng đầu óc, trước mặt tối sầm, bị vị bác sỹ đó lại ấn xuống: “Nằm xuống, đừng làm loạn thêm nữa.” Quay đầu lại không biết là nói với ai, “Làm chút đồ ăn cho cô nương này đi.” Có người đáp một tiếng.
Hòa Hòa lại vùng vẫy ngồi dậy muốn nhìn nhìn Trịnh Hài, nhưng anh đã đứng dậy. Lưng anh hơi cong, không còn đứng thẳng như bình thường, đi cũng chậm.
Hòa Hòa lại gọi: “Anh trai.” Anh quả nhiên vẫn còn giận cô, ngay cả nhìn cô cũng không muốn.
Vị bác sỹ đó nói: “Đừng để ý đến cậu ta, thằng bé ấy mấy ngày nay không ăn cơm, lại ngày ngày truyền thuốc, tâm trạng vô cùng xấu, bực dọc đó.”
Vị bác sỹ đó trông cũng chỉ hơn 30 tuổi, có một khuôn mặt búp bê, lại gọi Trịnh Hài là “thằng bé”
Người lớn đó tự mình giới thiệu với Hòa Hòa: “Anh là Lý Binh của bệnh viện XX, bác sỹ chữa trị chính cho anh trai em, cũng là bạn học cấp 1 của cậu ấy, hai ngày nay còn khám bệnh giúp em. Anh năm nay 32 tuổi sức khỏe tốt, không có thói quen xấu nào, đến bây giờ vẫn độc thân.”
“Em muốn đi thăm anh ấy một lát.” Hòa Hòa không có tâm trạng để ý đến sự dí dỏm của anh ta.
“Hai ngày nay em cách xa cậu ấy một chút. Em bị cảm cúm nặng có thể lây truyền, nếu lây cho cậu ấy, thì sẽ phiền lắm.”
Hóa ra Hòa Hòa ngủ đã hai mấy tiếng đồng hồ rồi. Lúc đầu mọi người chỉ coi như cô mệt, sau này đẩy cô cũng không dậy, sờ vào trán, nóng hầm hập, lúc ấy mới hốt hoảng. Chắc là vì cô vừa lạnh vừa mệt, đau lòng lại lo lắng, mấy nguyên tố cùng hợp lại với nhau, cúm nặng liền xông đến đầy khí thế.
May mà căn nhà này hoàn toàn không thiếu bác sỹ. Trịnh Hài không muốn đến bệnh viện, cho nên bác sỹ sáng tối đúng giờ đến một chuyến, thuận tiện thử máu và truyền nước cho Hòa Hòa, cô rất nhanh liền hạ sốt.
Từ sau khi Hòa Hòa được phép đến gần Trịnh Hài, ngày ngày cô đều ở bên cạnh giường anh.
Mấy ngày đó, Trịnh Hài luôn không tỉnh táo lắm, thức rồi ngủ, ngủ rồi thức, mở mắt ra nhìn cô một cái, lại nhắm lại, không nói chuyện. Tay anh bởi vì ngày ngày phải truyền, dường như lộ ra mạch máu.
Hòa Hòa nhìn thấy, trái tim dường như bị chiên trong dầu, thở cũng sẽ đau. Lại không dám rơi nước mắt trước mặt anh, cố gắng tươi cười.
Lúc gọi điện về cho nhà, cô đang nỗ lực bịa lý do, mẹ bỗng nhiên hỏi: “Có phải là Trịnh Hài ốm rồi không?”
Hòa Hòa quá kinh ngạc vì sự nhạy bén của mẹ, ấp a ấp úng lời không đạt ý nói chỉ là bệnh thường không nghiêm trọng. Trịnh Hài đã có ý giấu người trong nhà, vậy cô đường nhiên cũng có nghĩa vụ phối hợp.
Mẹ Hòa Hòa nói: “Con ở lại bên đó chăm sóc cậu ấy cũng tốt.”
Hòa Hòa cảm thấy không biết nói gì, lại không nghĩ là được là vì sao.
Bề ngoài, Trịnh Hài hồi phục cũng rất nhanh, mấy ngày sau có thể bắt đầu ăn chút đồ, có lúc ngồi dậy, thậm chí xuống giường đi lại, đa phần vẫn nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc là mở mắt nhìn trần nhà, không làm gì cả, giống như hòa thượng ngồi thiền vậy.
“Sao bị bệnh cũng không nói cho em biết?” Ngày đầu tiên khi tình trạng của Trịnh Hài tốt lên, Hòa Hòa hỏi.
Trịnh Hài dựa vào đầu giường, môi mím thành một đường, dáng vẻ nhìn cô giống như là nhìn một người xa lạ.
“Không phải là em thật lòng muốn nói những lời đó, anh đừng giận em.” Hòa Hòa mắt đỏ lên.
Trịnh Hài vẫn không nói gì, viết soạt soạt trên quyển vở: “Lúc nào thì em đi?”
Đây là cách thức giao tiếp hiện nay của anh với người khác. Chữ của anh xiêu xiêu vẹo vẹo yếu ớt không có lực, không nho nhã thanh tú như thường lệ.
“Em không đi nữa, em ở lại với anh.”
“Không cần.” Trịnh Hài viết xong 2 chữ đó, vứt quyển vở sang một bên, liền tự mình nằm xuống, kéo chăn lên, lại nhắm mắt ngủ.
Hôm kia, Sầm Thế gọi điện cho cô hỏi thăm quan tâm, Hòa Hòa trốn ở góc tường ứng phó mấy câu, quay người lại thấy Trịnh Hài đã tỉnh, đang nhìn cô. Đợi lúc cô quay người lại, anh lại nhắm mắt vào.
“Sầm Thế không phải là bạn trai của em. Người anh không thích, sao em có thể kiên quyết muốn ở bên cạnh anh ta được chứ? Anh ấy chỉ là cùng em diễn kịch cho mọi người xem, anh đừng tức giận.” Hòa Hòa nói yếu ớt.
Trịnh Hài mở mắt ra, ánh mắt sắc bén quan sắt mặt cô một lát, ánh mắt đó khiến tim Hòa Hòa thắt lại một lúc.
Từ ngữ mà ánh mặt đó biểu đạt chính là “yêu tinh nói dối”. Trịnh Hài ghét nhất là người khác nói dối, trước đây cũng đã từng vì điều đó mà mấy ngày liền không thèm để ý đến cô. Lúc đó, anh cũng nhìn cô như vậy, chỉ nhìn một cái, cô liền không còn mặt mũi nào.
Hòa Hòa chột dạ khóc hu hu: “Em chỉ là muốn để cho anh yên tâm kết hôn.”
Trịnh Hài không có biểu hiện gì, dường như đang ngủ. Hòa Hòa vẫn không chịu từ bỏ kéo góc chăn anh, lẩm bẩm sám hối. Cô không muốn bào chữa cho bản thân mình, cô chỉ hy vọng Trịnh Hài đừng quá tức giận.
“Anh từng nói, anh sẽ không chấp em, em làm gì anh đều có thể tha thứ. Trước đây anh đã từng nói. Vậy sao bây giờ anh không thèm để ý đến em.” Cô gục xuống chăn anh khóc hu hu.
Có người vỗ vỗ nhè nhè đầu cô, Hòa Hòa ngừng khóc ngẩng đầu lên, quyển vở của Trịnh Hài đang đặt trước mặt cô, bên trên viết: “Yên lặng.”