Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Mua dây buộc mình » Phần 47

Mua dây buộc mình

Phần 47

Ngày hôm sau Dương Úy Kỳ có một cuộc hẹn với biên tập chuyên mục của một tạp chí. Cô luôn cho họ những tư vấn phục vụ pháp luật về phương diện quyền lợi của phụ nữ, có quan hệ riêng không tồi với biên tập họ Hà đó.

“Cuối tuần không ở bên cạnh chồng sắp cưới, lại đến đây làm tăng ca với tôi, cô cũng coi trọng nghề nghiệp hơi quá rồi đấy.”

“Tôi phải đi công tác một tuần, sợ làm lỡ chuyên mục của cô.”

Biên tập Hà vừa nghe thấy nơi cô đi công tác, lại hít một hơi: “Nơi đó, khí hậu khắc nghiệt, người khó đối phó. Hơn nữa cô sắp kết hôn, đi một chuyến dày vò da dẻ đến mức mấy tuần cũng không hồi lại được. Không phải ông chủ cô xưa nay rất chăm sóc đến cô sao?”

“Là tự tôi yêu cầu. Ở đó gần với tự nhiên, ít không khí thành phố, có một số chuyện có thể nghĩ rõ ràng hơn.”

“Tôi nghe nói con gái dễ mắc bệnh khủng hoảng trước hôn nhân, hóa ra cô cũng không ngoại lệ.”

Dương Úy Kỳ cúi người nhặt chiếc khăn ăn rơi xuống đất, chiếc dây chuyền trên cổ rơi ra, lộ ra chiếc nhẫn treo trên dây chuyền.

“Ồ, chiếc nhẫn đẹp quá. Anh ấy nhất định rất thích cô.”

“Sao cô không nói anh ấy yêu tôi hả? Hoặc là nói, anh ấy rất có tiền.” Dương Úy Kỳ nói nhẹ.

“Lỡ lời lỡ lời.” Đối phương nhún nhún vai.

Dương Úy Kỳ than một tiếng: “Lần trước cô nói, trong lòng của đàn ông luôn có một đóa hoa hồng đỏ và một đóa hồng trắng*, thật ra hai ngày nay tôi nghĩ, không phải. Có một số người đàn ông giống như là hoàng tử nhỏ, nếu trong lòng anh ta đã có một bông hoa hồng, thì những hoa hồng khác, bất luận là màu gì loại gì, cũng chỉ là một bông hoa giữa hàng vạn bông hoa khác mà thôi.”

“Là người sắp kết hôn rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung. Người làm về luật pháp như cô, không phải là nên tôn trọng chứng cứ nhất sao? Nhẫn cưới là tiền đặt cọc, giấy kết hôn là quyền tài sản, cô đã có được một thứ rồi, một thứ kia cũng sắp có được, vẫn còn để ý thứ khác làm cái gì.”

“Chắc là gần đây công việc hơi mệt mỏi.”

“Được rồi. Trước đây cô nói,ba phẩm chất ở đàn ông cô thích nhất đó là dũng khí, trách nhiệm, tình thân, Trịnh tiên sinh vừa đúng đều có đủ. Thật ra không có mấy người phụ nữ may mắn như cô có thể gặp được kiểu mà bản thân mình thích nhất.”

“Đúng thế, sao lại may mắn như thế chứ.”

“Bạn thân của tôi nói, đối với đàn ông, không nên quá tích cực, chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc, nhắm một mắt mở một mắt là được.” Biên tập Hà nói, “Nói chuyện chính nói chuyện chính. Cái dáng vẻ này của cô, khiến cho người không có giá gì như tôi làm sao mà chịu nổi đây.”

Cuộc sống của Trịnh Hài trôi qua trong mơ mơ hồ hồ, nhưng trong mắt của người khác lại càng máy móc và quy luật hơn. Ban ngày anh họp đàm phán ký hợp đồng giống như là sản xuất dây chuyền, hiệu quả quá cao lại kiến anh thường không có việc để làm, hễ anh không có việc để làm, cấp dưới liền hốt hoảng không yên. Cảm cúm của anh lại vẫn cứ không khỏi triệt để, ho liên tục không ngừng, đa phần các bữa cơm đều không tham gia, nên anh lại càng nhàn rỗi.

Dương Úy Kỳ đi công tác đến một nơi hẻo lánh, sắp một tuần rồi vẫn chưa thấy quay lại. Anh muốn tìm cô nhưng luôn không tìm được, cũng quen dần.Việc gì đều chỉ cần quen dần thôi là được.

Từ sau ngày anh và Hòa Hòa nói đến bế tắc đó, liền không liên lạc với cô nữa.

Có lẽ cũng không coi như là bế tắc, Hòa Hòa chỉ là nói một số thứ trước đây cô chưa từng nói, cho dù lúc đó cô và anh đều hơi kich động, những từng từ từng chữ của những lời nói đó, sau này anh nhớ lại một lát, cảm thấy cô nói rất có lý.

Đối với Hòa Hòa, anh quả thật quá tự cho rằng mình đúng. Giống như là anh luôn tự cho rằng mình là thần bảo hộ của Hòa Hòa, kết quả có lẽ người làm tổn thương cô ấy nhiều nhất lại chính là bản thân anh, mà nhiều năm trở lại đây anh không hề biết gì.

Anh không đau lòng, trái tim anh xưa nay luôn rất khỏe mạnh. Chỉ là lúc anh thật sự nghe Hòa Hòa nói, sự tồn tại của anh đối với cô mà nói là một gánh nặng, anh vẫn cảm thấy trái tim mình trống rỗng, dường như ở đó bị khoét đi mất một mảng lớn.

Thật ra, chỗ đó đã mọc ra một cái u, bất kể anh không nhìn thấy, nhưng vẫn luôn đang dần dần nảy nở, trở thành một nơi bị bệnh, bây giờ bị một dao cắt đứt, ngược lại rất tốt, rất giải thoát.

Buổi tối có người hẹn anh tụ họp. Đám bạn đó mỗi lần họp mặt đều gọi anh, nhưng 3 lần thì anh luôn 2 lần nói không đi, đã là điều bình thường, cho nên hễ đồng ý, mọi người ngược lại thấy kinh ngạc.

Tụ tập ngày đông chẳng qua chính là đánh bóng rồi chơi bài. Một phía phòng đánh bài đang mở tivi, tắt tiếng, chỉ có hình ảnh nhấp nháy.

Chỗ Trịnh Hài ngồi đối diện đúng tivi, anh vừa vứt bài ra ngoài, vừa liếc nhìn màn hình. Cứ không tập trung một lúc làm hai việc như thế, vẫn thắng hai ván, có người tức giận: “Không đúng với lẽ trời, tắt đi tắt đi.”

Mọi người chăm chú nhìn tivi một cái, mặc dù tắt tiếng, trương chình lại không có phụ đề. Cái chương trình mà Trịnh Hài vừa đánh bài vừa chăm chú xem đó, là một chương trình đàm thoại tình cảm, tình thân nam nữ, thái độ phụ huynh, lúc này một cô gái nho nhã đang lau nước mắt, kể khổ bản thân mình vì tình cảm dành cho bạn trai bao nhiêu năm đã bị chà đạp.

Bên cạnh có người sờ trán Trịnh Hài: “Đáng sợ quá, đầu óc người này bị sốt hỏng rồi, bây giờ lại bắt đầu quan tâm đến cái này.”

Trịnh Hài nhanh nhẹn tránh tay anh ta. Một người khác nói: “Đây là biểu hiện đặc biệt của chứng khủng hoảng trước hôn nhân.”

Bởi vì Trịnh Hài đã rất lâu rồi không tụ tập với họ, mọi người dứt khoát coi tiệc tối nay thành vụ thứ nhất trong party tạm biệt độc thân của anh, gọi một đống người ăn cơm, còn tìm một cô gái đến đàn nguyệt cầm hát dân ca và anh chàng biến ảo thuật để góp vui.

Trịnh Hài bị chuốc một ít rượu. Bởi vì anh đã cai rượu một thời gian dài rồi, lại bị ốm chưa khỏi, uống cũng hạn chế, lại chính là mấy người đó, ai ai cũng say đến lảo đảo.

Trong bữa tiệc có mấy người không quen lắm, bạn của bạn, trước đây có lẽ cũng đã từng gặp, nhưng không quen biết. Lúc đám người dần dần người thì gục xuống, người thì trốn đi, ngoài Trịnh Hài ra, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt còn ngồi thẳng được.

Lúc nãy trước khi ăn cơm có người giới thiệu, Mục Cách, bạn của bạn. Một thân phận khác của anh ta là ông chủ của Dương Úy Kỳ. Lúc bạn giới thiệu cho anh trêu đùa nói: “Đây là người nhà của nhân viên cậu.”

Lúc đó anh ta nâng ly rượu lên, hướng về phía Trịnh Hài một lát: “Trịnh tiên sinh, chúc anh và Dương Úy Kỳ đầu bạc răng long.” Giọng điệu nhàn nhạt không hề nhiệt tình.

Trịnh Hài không từ chối, uống một hơi hết rượu trong ly.

Buổi tối Trịnh Hài gọi điện cho Dương Úy Kỳ. Anh phát hiện tại sao cảm thấy tất cả đều không bình thường, hóa ra mấy ngày liền buổi tối cô không gọi điện cho anh.

“Công việc thuận lợi không? Sao đi lâu vậy?”

“Cũng ổn. Cảnh vật ở đây rất đẹp, em hoàn toàn coi như là đi nghỉ.”

“Thôn làng nghèo khổ vùng hoang vu, lại là mùa đông, làm gì có gì thú vị hả?”

“Tuyết tụ trên núi, mặt hồ đóng băng, rất đẹp. Mọi người đều bận rộn chuẩn bị đón tết, em cùng mấy bác học làm màn thầu, cùng mấy đứa trẻ học câu cá.”

“Nghe cũng không tồi nhỉ, anh cho rằng em sẽ chịu khổ.”

“Vẫn ổn, chỉ là không thuận tiện lắm mà thôi. Anh nhớ em không?”

“Lúc nào em quay lại?”

“2,3 hôm nữa.” Dương Úy Kỳ im lặng một lúc trong điện thoại, “Trịnh Hài anh yêu em không?”

“Em sao vậy?”

“Không sao, chỉ là hơi nhàn rỗi. Anh yêu em không?”

“Anh rất thích em.” Sau mấy giây, Trịnh Hài trả lời ở đầu dây bên kia.

Lại qua 2 ngày nữa, Trịnh Hài lại gặp ông chủ của Dương Úy Kỳ.

Nói ra thì cũng là bình thường, phạm vi bạn bè của hai người họ rất trùng nhau, có lẽ trước đây cũng đã từng gặp mặt, chỉ là chưa từng thật sự quen biết. Hễ quen biết, liền phát hiện, hóa ra hai người thường xuyên đi qua nhau, giống như là anh và Dương Úy Kỳ lúc đầu vậy.

Hôm đó Trịnh Hài lại bị lôi đi tụ tập. Anh em nói: “A Hài cái anh chàng này, sau này nếu kết hôn rồi, sẽ càng không tụ tập với chúng ta hơn. Nhiều hơn 1 lần là một lần.”

Người anh em đó của Trịnh Hài gần đây mời Mục Cách kiện một vụ khó, cho nên thường thường mời anh ta ra lôi kéo quan hệ.

Sau này liền chúc say Mục Cách. Cả đám người chỉ có Trịnh Hài thuận đường với anh ta, phụ trách đưa anh ta về nhà.

Mục Cách hơi say, không giống lắm với sự bình tĩnh hôm đó. Anh hỏi: “Úy Kỳ vẫn chưa về sao?”

“Anh là ông chủ của cô ấy, sao lại không nắm rõ hành tung của nhân viên chứ.”

“Tôi chỉ nắm rõ hành tung lúc cô ấy làm việc. Kế hoạch nghỉ phép của cô ấy không thuộc sự quản lý của tôi.”

Trịnh Hài im lặng.

Mục Cách hiểu ra: “Ồ, chẳng lẽ anh không biết cô ấy nghỉ phép? Công việc của cô ấy đã kết thúc 3 ngày trước rồi.” Trong giọng nói của anh ta có một chút vui vẻ trên sự đau khổ của người khác.

“Luật sự Mục. Làm cái nghề của mấy anh, có phải là đều nói rất nhiều không?”

“Không nhất định, Dương Úy Kỳ nói tương đối ít, gần đây càng ngày càng ít. Anh biết nguyên nhân không?”

“Nếu bản thân công việc cần phải nói quá nhiều, lúc riêng tư có thể sẽ không muốn nói nhiều nữa, bởi vì mệt.”

Mục Cách cười hai tiếng: “Họ đều nói, anh chưa từng lộ ra bất cứ tâm trạng nào, xem ra lời đồn không thật.”

“Truyền thuyết nói anh rất thích quản chuyện linh tinh, cái này quả thật không sai.”

Để tránh dòng xe trong thành phố, Trịnh Hài đi vào con đường cao tốc bên ngoài thành, vắng người ít xe.

Anh dần dần lái xe nhanh hơn, bởi vì lái rất vững, lúc đầu không nhận ra, cho đến tận lúc luật sư Mục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đèn phản quang bên đường nối thành một đường ánh sáng, mà cảnh vật bên đường lại hoàn toàn không nhìn thấy, lại liếc đồng hồ tốc độ, toàn thân toát hết mồ hôi lạnh: “Trịnh tiên sinh, lái quá tốc độ không chỉ vi phạm pháp luật, càng vi phạm đạo đức công dân.”

Trịnh Hài đạp ga mạnh hơn, tốc độ xe luôn ở mức 200, thậm chí anh còn giữ tốc độ đó ung dung cúi người xuống giúp Mục Cách nhặt lên chiếc bật lửa rơi dưới sàn xe. Giọng nói của anh không nhanh không chậm: “Tôi muốn về nhà sớm một chút.”

“Tôi càng tin là anh muốn rút ngắn thời gian ở bên cạnh tôi. Thật ra tôi không ngại khi anh cho tôi xuống xe đâu.”

Trịnh Hài hỏi nhàn nhạt: “Anh chắc chắn chứ?” Bên ngoài là đoạn giữa của con đường cao tốc, phía trước không có thôn làng, phía sau không có cửa hiệu. Anh tăng cao tốc độ xe lên một chút.

Thế là Mục Cách vốn dĩ một câu cũng không dám nói, tránh khỏi việc quấy nhiễu sự tập trung của anh. Trong lòng anh vừa cầu khẩn cảnh sát có thể sớm phát hiện ra đoạn đường này có một tên liều mạng trông thì vô cùng điềm đạm đang đua xe, vừa chúc mừng may mà lúc này vì say rượu mà đầu óc choáng váng, nếu không thì không dám đảm bảo sẽ hét lên giống như là chơi trò đi xe trên núi. Anh càng hối hận hơn, không nên mượn rượu giả điên chọc vào quý công tử chưa từng trở mặt trong truyền thuyết đó.

Chắc chỉ dùng mất 1/2 thời gian bình thường, Trịnh Hài liền đưa Mục Cách về đến nhà. Sau khi Mục Cách xuống xe tựa vào một cái cây, nôn khô một lát, nhưng không nôn ra được cái gì, đầu cũng không ngẩng lên vẫy vẫy tay về phía Trịnh Hài: “Cảm ơn. Nhưng anh chỉnh tôi cả đường, tôi cũng nhớ rõ. Camera quan sát trong thành phố rất nhiều đấy, cẩn thận bị chụp phải, tạm biệt, không tiễn.”

Cuối cùng vẫn là Trịnh Hài đỡ anh ta lên lầu, giúp mở cửa, đưa đến tận giường trong phòng ngủ, còn giúp anh ta rót ly nước.

Mục Cách nằm trên giường vừa ôm đầu vừa nói: “Con người anh, muốn tôi nói, quả thật là không khiến người ta thích. Sao lại có người một lòng yêu anh hả?”

“Anh uống say rồi.”

“Nhưng nói đến khuyết điểm, hình như anh cũng không có. Cho nên lúc tôi không thích anh, lại cảm thấy rất có lỗi.”

“Không cần cảm thấy có lỗi, bởi vì tôi cũng không thích anh.”

“Nhưng bây giờ tôi phát hiện tôi hơi thích anh rồi.”

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với đàn ông.”

“Anh cũng chẳng có mấy hứng thú với phụ nữ phải không.”

“Anh say rồi.”

Mục Cách ôm đầu nói: “Tôi chính là không thể chịu nổi người như anh. Trời sinh ra đã có nhiều thứ hơn người khác, không thiếu cái gì, cho nên cũng chẳng để ý cái gì, chưa từng hiểu được sự trân trọng.”

Trịnh Hài nói lành lạnh: “Xin anh tin tôi, tôi cũng vì điều đó mà rất đau đầu.” Anh nói xong câu đó, người đã ở ngoài cửa phòng ngủ, “Luật sư Mục, lần sau nếu tâm trạng không tốt, thì đừng uống quá nhiều rượu, rất dễ say. Ngoài ra, nếu uống say rồi, thì cố gắng nói ít thôi.”

“Trịnh Hài, tôi hỏi anh một vấn đề cuối cùng. Anh đã từng có thứ gì anh muốn có nhưng lại không đặt được không?”

Câu trả lời của Trịnh Hài là một tiếng đóng cửa rất vang.

Cuối tuần, Trịnh Hài lái xe đến thôn làng nhỏ mà Dương Úy Kỳ ở đó, quãng đường mấy trăm km, vốn dĩ hai tiếng đồng hồ là đến nơi, chỉ là có một số đoạn đường tuyết tụ, mất thêm chút thời gian.

Lúc anh tìm thấy Dương Úy Kỳ, cô đang học thêu dệt cùng nữ chủ nhà của một hộ gia đình nhà nông. Thôn này là thôn dệt nổi tiếng.

Dương Úy Kỳ thấy anh, vẻ mặt hơi kinh ngạc, có một chút vui mừng, còn có một chút biểu hiện không nói ra được.

Trịnh Hài nói: “Anh đón em về.”

“Ngày mai em sẽ về. Anh không cần đến.”

“Đường không xa lắm. Anh vốn nên đến sớm.”

Trịnh Hài vốn định ở đây một đêm. Nhưng Dương Úy Kỳ nghĩ đến việc Trịnh Hài không quen ở nơi như thế này, thu dọn qua loa một chút, buổi chiều liền cùng anh quay về thành phố Y.

Hai người họ đều lái xe, một trước một sau, đi qua đoạn đường trong thôn, lên đường cao tốc, lúc mặt trời sắp lặn về phía tây, cuối cùng thấy bản chỉ đường thành phố. Cùng lúc ấy Trịnh Hài nhận được điện thoại của Dương Úy Kỳ: “Bạn em giới thiệu một nhà hàng rất ngon, anh đi theo em, buổi tối mời anh ăn cơm.” Cô lái nhanh vượt qua trước mặt Trịnh Hài.

Nhà hàng gần biển ở khu ngoại ô, một hàng nhà một tầng đẹp đẽ, đằng sau là rừng cây phòng hộ, trên đất rơi đầy lá thông. Bãi đỗ xe nằm sát bên khu rừng thông nhỏ đó.

Khu đất này vừa mới nằm trong khu quy hoạch của thành phố.Trong nhà hàng có mùi vị biển chính thống, cách trang trí cũng mộc mạc, bàn ghế bằng gỗ, khăn trải bàn và rèm cửa bằng vải thô. Bà chủ chất phác vừa tự mình đem thức ăn lên vừa nói: “Tự nhiên thật sự, tươi ngon lắm.”

Dương Úy Kỳ gắp thức ăn vào bát Trịnh Hài: “Anh ăn nhiều một chút. Trông anh gầy hơn lúc em đi.”

“Gần đây em tu thân dưỡng tính à, sao lại thích về nơi hoang sơ.”

“Gần với tự nhiên một chút, sẽ nhìn rõ nội tâm hơn. Anh xem, ở đây tốt biết bao, chúng ta có thể vừa ăn cơm vừa nghe biển, còn có thể thấy ánh chiều tà.”

Lúc cô nói, cái quả cầu tròn đỏ rực to lớn ấy đang dần dàn chìm vào giữa biển cả, bầu trời bị nhốm thành một dải lụa đầy màu sắc.

“Trịnh Hài, anh thích ánh chiều tà không?”

“Cũng bình thường.”

“Nhưng vừa nãy anh nhìn đến mức hoàn toàn mê mẩn.”

“Anh nhớ lại một số chuyện trước đây. Không có gì, ăn cơm thôi.”

Màu trời dường như tối đi trong chốc lát, lúc bà chủ đi lại đưa thêm một món ăn nữa, phát hiện trong phòng mờ mịt, lại không có ai bật đèn, cười nói: “Hai vợ chồng ăn bữa tối dưới ánh nến không? Tôi đi lấy nến đến nhé?”

“Quên mất. Mong bác bật giúp, cảm ơn nhiều.” Dương Úy Kỳ nói.

Bà chủ bật đèn, vừa nói ” Ôi chao, tuổi trẻ thật đẹp, hai người tối như vậy cũng ăn nổi.” Vừa đi ra ngoài.

Dương Úy Kỳ hỏi: “Sao anh không hỏi em, làm xong việc rồi sao không quay lại?”

“Nếu em muốn nói tự nhiên sẽ nói.”

“Em cho rằng anh vì điều này mà cãi nhau với em.”

“Em thích cãi nhau như vậy sao? Ở trên tòa cãi vẫn chưa đủ?”

“Chưa từng cãi nhau với anh, có hơi tiếc.”

“Nhưng anh không thích cãi nhau.” Trịnh Hài cúi đầu uống canh.

Dương Úy Kỳ cười một lát: “Trịnh Hài, anh yêu em không?” Cô dường như quên mấy ngày trước đã hỏi vấn đề này trong điện thoại.

“Em rất đáng được người khác yêu.”

“Vậy anh yêu em không?”

Trịnh Hài nhìn thẳng vào mắt cô, không nói.

“Anh đã hoặc là đã từng yêu người nào không?” Cô nhìn thẳng anh.

Trịnh Hài cúi mắt xuống, dùng đũa gảy thức ăn trước mặt: “Có phải là phụ nữ đều thích quan tâm câu hỏi nhàm chán này không?”

“Câu hỏi này rất nhàm chán sao?”

Trịnh Hài không nói.

Dương Úy Kỳ nói: “Mầy ngày nay, em tránh anh, luôn nghĩ một số chuyện. Quá khứ, hiện tại, còn cả tương lại. Em nghĩ nhiều nhất không phải là bản thân em, mà là mẹ em, mẹ em bây giờ. Em đã nói với anh rồi đúng không? Mẹ đẻ em đã qua đời từ sớm, cho nên mẹ đem em về nhà, nói với bên ngoài em là con đẻ của bà, bà đối với em quả thật giống với mẹ đẻ. Ngoài người thân thiết nhất, không có ai biết xuất thân của em. Tất cả mọi người đều chỉ coi em là nhị tiểu thư nhà họ Dương, không có ai lấy thân phận của em ra nói chuyện, ít nhất không phải trước mặt em, chưa từng có. Trong sự đối đãi, càng không có.”

“Lúc em biết được thân thế của mình, em đã từng hoài nghi, bà rốt cục có ý đồ gì? Đưa em về, chẳng lẽ không phải là vì dày vò em báo thù em sao? Em cẩn thận đề phòng bà rất nhiều năm, cũng cố tình rời xa cái nhà đó.”

“Cho đến tận mấy năm trước, bà bệnh nặng, em ở bên cạnh bà, hai người bọn em thật sự mở lòng nói chuyện. Em không ngờ rằng bà lại nghĩ như thế, bà không cho rằng Dương tiên sinh và mẹ đẻ em là người có tội, ngược lại cho rằng bà cản trở hạnh phúc của họ, cho nên bà đưa em về, đối xử tốt với em, tác thành Dương tiên sinh, cũng làm cho bản thân mình yên tâm.”

“Trịnh Hài. Anh tin trên thế giới này có người phụ nữ ngốc như vậy không? Trong tiểu thuyết, loại người như thế được coi là “thánh mẫu”. Bà nói tuy bà không có được tình yêu của Dương tiên sinh, nhưng ít nhất bà có được sự tôn trọng của ông.”

“Nhưng em không cảm thấy Dương tiên sinh tôn trọng bà đến đâu. Nhiều năm nay, những người phụ nữ của Dương tiên sinh cũng chưa từng thiếu. Cái bà đạt được, chỉ là địa vị và danh tiếng mà thôi.”

Trịnh Hài không nói lời nào.

“Em luôn cảm thấy, bà thật sự rất ngốc. Nếu là em, thà rằng ngọc võ, cũng không muốn ngói lành. Cho đến gần đây, cuối cùng em đã có thể hiểu được tâm trạng của bà.”

Trịnh Hài nói nhỏ: “Chúng ta quay về rồi nói.”

“Sao anh phải thành thật như vậy chứ? Em luôn nói với bản thân mình, chỉ cần anh nói yêu em, cho dù là nói dối lòng, em cũng có thể lừa bản thân mình, tin rằng đó là sự thật, sau đó vui vui vẻ vẻ gả cho anh. Tại sao ngay cả lời nói dối nho nhỏ đó anh cũng không chịu nói.”

“Anh rất thích em. Hơn nữa, anh sẽ không giống như cha em.”

“Anh thích em, là vì em thích hợp làm vợ anh. Nếu có một người khác, giống như em phù hợp với điều kiện chọn vợ của anh, anh cũng sẽ thích cô ấy như vậy, sẽ cân nhắc lấy cô ấy.”

Trịnh Hài cầm phiếu thanh toán: “So sánh kiểu đó rất thú vị sao?”

“Trịnh Hài, hôm nay sao anh lại đến?” Dương Úy Kỳ than nhẹ, “Bây giờ anh như thế thật sự làm đau lòng người khác nhất. Nếu thứ anh muốn chỉ là hôn nhân, vậy thì đừng đối xử quá tốt với em, chúng ta mỗi người đều có thứ mình muốn. Nhưng anh hại em yêu anh, lại không chịu yêu em, anh bảo em phải làm thế nào?”

“Hôm khác chúng ta nói tiếp. Em mệt rồi, hôm này về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Hôm nay nói đi, hôm khác em sợ không có dũng khí. Mấy ngày nay, em nghĩ rất nhiều lần, cho đến tận sáng sớm hôm nay, em nói với bản thân mình, hôn nhân là chuyện cả đời, tình yêu chỉ là một viên gạch gõ cửa trong hôn nhân, không có cũng chẳng sao, đạt được mới là thứ thực tế nhất. Anh không phải là Dương tiên sinh, cho nên em không cần uyển chuyển cầu toàn giống như mẹ em. Chúng ta sẽ ở bên nhau rất tốt, vợ chồng tôn trọng nhau, tôn trọng nhau như khách, có lẽ cả đời cũng không cãi nhau, lại trở thành một đôi vợ chồng kiểu mẫu, như vậy thì có gì không tốt chứ? Đó chính là hạnh phúc.”

“Nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở đây hả? Anh hễ xuất hiện, đứng dưới ánh mặt trời, tất cả những xây dựng tâm lý của em hoàn toàn bị sụp đổ. Hơn nữa, chính vì như thế, em thà mất đi anh, cũng không muốn trở thành chướng ngại vật cho anh, khiến anh cả đời bắt buộc chấp nhận em, khiến em cả đời này đều cảm thấy làm lỡ dở anh. Em thà khiến anh cảm thấy mắc nợ em, cả đời này nhớ đến em còn hơn.”

Cô dừng lại, dường như hạ quyết tâm rất lớn. Cuối cùng cô trịnh trọng nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Trịnh Hài im lặng rất lâu: “Lúc đầu động cơ anh muốn lấy em, là từ thật lòng, không phải là đùa. Em nói không sai, người vợ trong lý tưởng của anh, chính là như em.”

“Em biết. Chính vì anh thật lòng đối với em, nên em nói động lòng. Nhưng bây giờ, có rất nhiều thứ đã thay đổi đúng không? Ngay cả em anh cũng không lừa được, làm sao mà lừa được bản thân mình? Trách em quá tham lam, nếu không vì em muốn nhiều hơn nữa, em vốn có thể giả vờ như không biết gì; nếu lúc em mới phát hiện liền quay người ra đi, em vốn không thể chìm vào quá sâu. Vẫn còn tốt, tuy đã hơi muộn, nhưng cuối cùng vẫn còn kịp.”

“Tối qua em xem một cuốn tiểu thuyết. Bởi vì nhân vật nam chính lựa chọn đồng cam cộng khổ với nữ nhân vật phụ, còn mỗi người một ngả với nữ nhân vật chính mà anh ta yêu. Kết thúc như vậy nên là tốt đẹp, nhưng em buồn cả đêm, trong quan niệm của em, kết thúc của câu chuyện hoàn mỹ nhất không nên là như thế.”

“Trịnh Hài, em cảm kich anh đã hết lòng giữ vững lời hứa với em, và đối tốt với em. Chính vì như thế, cho nên em cũng lựa chọn tác thành. Còn về những việc khác, mong anh tự mình đi giải quyết.” Cô lấy chuỗi dây chuyền trên cổ ra, lấy chiếc nhẫn xuống, nhẹ nhàng đặt trước mặt Trịnh Hài, “Đối mặt với anh, thứ em thật sự muốn, chỉ là một tình cảm tương đương. Mà không may anh lại không cho em được.”

Trịnh Hài yên lặng không nói, lặng lẽ nhìn cô.

Dương Úy Kỳ giọng nói thoải mái hơn: “Có thể nói ra hết thật tốt, cuối cùng đã giải thoát rồi.”

“Cầm nhẫn lại, tùy em xử lý, đồ anh tặng, không có thói quen nhận lại.”

“Được, em giữ lại, coi như làm kỷ niệm. Cảm ơn anh, chúc anh may mắn, tạm biệt.” Dương Úy Kỳ không làm khó anh, cẩn thận cầm chiếc nhẫn lên, đặt vào túi áo.

Cô đứng dậy, cúi người chạm nhẹ vào thái dương Trịnh Hài một lát, để lại cho anh một nụ cười rạng rỡ, sau đó bước thật nhanh rời đi.

Cô cố giữ nụ cười đó đến tận lúc đi đến bãi đỗ xe, đến tận lúc ngồi vào trong xe, cuối cùng không chịu nổi nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.

Cô ngồi ở đó khóc không thành tiếng, cho đến tận lúc có người gõ vào cửa kính xe cô. Ngẩng đầu lên nhìn, bên ngoài tuy lờ mờ không rõ ràng, nhưng rõ ràng là Trịnh Hài.

Cô lau lau nước mắt, kéo cửa kính xe xuống.

Trịnh Hài nói: “Em đừng tự mình lái xe. Anh đưa em về.”

“Trịnh Hài, nhân lúc trước khi em chưa thay đổi ý định, xin anh mau chóng đi đi.”

*Chú thích: Trong lòng người đàn ông luôn có một đóa hồng đỏ và một đóa hồng trắng: ý chỉ trong lòng người đàn ông luôn khát khao hai loại phụ nữ, một là loại “Thánh mẫu” dịu dàng, hiền thục, hai là loại “Tiên nữ” lãng mạn xinh đẹp. Tìm được “Thánh mẫu” rồi có thể sẽ cần đi tìm “Tiên nữ”, có “Tiên nữ” rồi sẽ còn phải đi tìm “Thánh mẫu”. Cho nên, đàn ông cho dù ở nhà đã có vợ đảm đang dịu hiền vẫn cứ ra ngoài tìm người phụ nữ khác, cho dù bên ngoài có tình nhân, vẫn sẽ trở về nhà.

Tags: ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất