Chợ đêm ồn ào náo nhiệt, quầy hàng đồ ăn thực phẩm đủ loại mùi hòa quyện vào nhau, trở thành một mùi kỳ quái, những sạp hàng nhỏ bán hàng hóa bày đầy trước mắt, trên trời dưới đất, không có gì là không có.
Dương Úy Kỳ sau khi mua một đôi cá vải quay lại bên cạnh Trịnh Hài nói: “Trong nhà anh cũng có cái này, là Hòa Hòa tự làm phải không?”
Trịnh Hài vừa gật đầu, vừa đưa tay ra vuốt gấu áo mình.
Dương Úy Kỳ cười: “Tối nay anh đã kéo gấu áo mấy lần rồi. Hóa ra anh cũng có động tác nhỏ đó, thật thú vị.”
Trịnh Hài cười cười, nhưng nụ cười rất nhanh được thu về khóe môi.
Anh cũng không biết bản thân mình có hành động đó từ bao giờ.
Lúc Hòa Hòa còn rất nhỏ, khi đi ra ngoài luôn nắm chặt lấy tay anh.
Khi cô lớn hơn một chút, biết được sự khác biệt giữa con trai con gái, liền không chịu nắm tay anh nữa.
Nhưng ở nơi nhiều người, anh sợ cô lạc mất, thường kéo kéo túi xách của cô, hoặc là kéo dây đai váy cô, Hòa Hòa luôn nói anh dắt cô như dắt một con chó con.
Sau này cô liền kéo gấu áo anh. Đặc biệt là lúc cô mệt, dựa cả cơ thể vào người anh, thường kéo gấu áo anh đến mức nhăn nhúm, hại anh không thể không vuốt thẳng lại.
Anh vẫn nhớ, lần trước cô nắm gấu áo anh bám lấy người anh cho anh kéo đi, chính là ở chợ đêm này.
Mới có mấy tháng, dường như cách cả đời.
Anh đồng thời nhớ lại dáng vẻ lúc nãy Hòa Hòa kéo gấu áo Sầm Thế. Hóa ra đó chỉ là động tác quen thuộc của cô mà thôi, đối với ai cũng thế.
Anh cũng nên nỗ lực thay đổi cái thói quen này.
Đến nơi đông người, Dương Úy Kỳ lại nắm chặt lấy tay anh, sợ anh đi mất. Tay hai người chảy mồ hôi, dấp dính dấp dính. Trịnh Hài hốt hoảng trong chốc lát, anh rút tay ra, quay tay nắm lấy bàn tay cô. Tay cô gầy gầy, mềm mại dụi dàng, có một cảm giác quen thuộc.
…………………………
Ngày hôm sau, Hòa Hòa vè mẹ cùng ngồi trong phòng, vừa sưởi nắng vừa uống trà nói chuyện.
Mẹ Hòa Hòa hỏi: “Con và Trịnh Hài sao vậy?”
“Không sao cả.”
“Lần trước cùng nhau quay lại, còn còn nũng nụi với nó. Tối qua lại không nhìn nó một cái, giả vờ như người xa lạ.”
“Cái đó…….con và anh Trịnh Hài quá thân thiết, sợ Dương tiểu thư hiểu lầm………không phải, sợ cô ấy để ý.”
“Con và Trịnh Hài thân thiết gần 20 năm rồi, cô ấy muốn để ý cũng không kịp nữa.”
Hòa Hòa cúi mắt xuống: “Thêm một việc không bằng bớt một việc.”
Sau đó Hòa Hòa lật tiểu thuyết, mẹ Hòa Hòa đang xem tạp chí chuyên ngành của bà.
“Sấm Thế đó, chắc không phải là đối tượng kết hôn của con phải không.” Mẹ Hòa Hòa lạnh lùng bất ngờ hỏi một câu như thế.
“Cái đó……” Hòa Hòa sững lại lúc lâu, “Vẫn chưa nghĩ xa như vậy…..”
“Con chịu để cho cậu ta lấy danh nghĩa bạn trai cũ gặp mẹ, chắc cũng có tiền đề kết hôn trước khi qua lại chứ.”
Hòa Hòa cẩn thận hỏi: “Mẹ, có phải là mẹ không thích anh ấy không?”
“Nếu là người con thích, mẽ sẽ không phản đối. Nhưng theo sự lý giải của mẹ, người con đồng ý cưới, chắc cũng sẽ là kiểu khiến con tôn trọng thậm chí kính nể, mà thái độ con đối với cậu ta, không giống.”
Hòa Hòa lúc lâu không nói. Cô yên lặng rất lâu, bỗng nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ vì tôn trọng và kính nể mà gả cho cha con sao?”
“Trước đây con chưa từng hỏi mẹ về việc có liên quan đến cha con.”
“Thật ra con luôn muốn hỏi, chỉ là không dám. Mẹ và cha quen nhau như thế nào? Có một lần con thấy cuốn niên giám thành phố rất cũ ở trong thư viện, bên trong có giới thiệu qua về cha, bên trên viết, ba chỉ học hết trung học. Lúc mẹ gả cho cha mẹ đã là nghiên cứu sinh. Lúc đó con rất muốn hỏi, sao mẹ lại gả cho cha.”
“Học lực không thể hiện được khoảng cách của hai con người. Cha con là người tốt.”
“Con biết. Xin lỗi, mẹ coi như con chưa hỏi nhé.”
“Không sao. Nhiều năm nay, ai cũng cho rằng mẹ không thích nói, cho nên chưa từng hỏi mẹ. Mẹ và cha con đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Mẹ thấp bé, thường bị ức hiếρ, cha luôn bảo vệ mẹ. Sau này cha con nói, về sau gả cho ông nhé, ông có thể bảo vệ mẹ cả đời. Sau này mẹ học lên, cha con đi làm, có lần viết thư nói với mẹ, cha con đi coi mắt quen một cô gái, cảm thấy không tồi, muốn qua lại với cô ấy, thích hợp liền kết hôn. Ngày hôm sau mẹ nói với trường anh trai mẹ bị ốm xin nghỉ phép, quay lại cảnh cáo cha con, đàn ông nói phải giữ lời, cả đời cha con hoặc là không kết hôn, nếu kết hôn chỉ có thể lấy mẹ.”
“Sau này thì sao?”
“Cha con không chịu, nhưng mẹ kiên trì. Cho nên cha con đợi đến lúc mẹ tốt nghiệp, thật sự lấy mẹ. Cha con nói hoàn thành được một nửa lời hứa, sau đó dùng cách thức khiến người khác tôn trọng nhất hủy hoại nửa lời hứa còn lại.”
“Tại sao mẹ lại muốn gả cho cha? Lúc nãy mẹ không nhắc đến vấn đề này.”
“Cha con là người tốt, là người tốt nhất mà từ nhỏ đến lớn mẹ gặp. Lúc đó mẹ chỉ nghĩ, bỏ lỡ người này, sau này không gặp được người tốt hơn, nhất định sẽ hối hận.”
“Mẹ, mẹ yêu cha không?”
Mẹ Hòa Hòa nghĩ rất lâu: “Mẹ chỉ nghiên cứu vật chất định lượng, còn “yêu” quá hư vô. Mẹ không biết.”
“Cảm ơn mẹ nói cho con biết những chuyện này.” Hòa Hòa nói nghiêm túc.
Mẹ Hòa Hòa nhìn cô một lát: “Hòa Hòa, trước đây con chưa từng nói những lời này với mẹ, cũng không hỏi mẹ những vấn đề này.”
“Đó là vì chúng ta rất ít khi cùng nhau nói chuyện, công việc của mẹ đều rất bận.”
“Lúc con còn nhỏ, có lúc muốn mẹ làm cho con điều gì đó, đều không chịu tự mình mở miệng, mà là Trịnh Hài giúp con chuyển lời.”
Hòa Hòa lại không nói.
“Hòa Hòa.” Mẹ Hòa Hòa dụi dàng gọi tên cô, Hòa Hòa ngẩng đầu lên.
“Mẹ cũng luôn có một điều nghi vấn, từ trước đến nay chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi. Mùa hè năm con học năm thứ nhất, xảy ra chuyện gì hả?”
“Dạ?”
“Chính là mùa hè năm mà Trịnh Hài ra nước ngoài du học.”
“Không có gì…..lâu quá rồi.”
“Năm đó con cùng Trịnh Hài quay lại, cũng bỗng nhiên trở nên xa lạ, giống như hai đứa con tối qua vậy.”
“Có sao? Con không nhớ nữa. Trí nhớ của mẹ thật tốt.” Hòa Hòa cười hai tiếng.
“Lần này không nói một tiếng liền quay lại, còn thêm một người bạn trai, lại bỗng nhiên giận dỗi với Trịnh Hài. Hai việc này có liên quan với nhau không? Hay là mẹ nghĩ nhiều?”
Hòa Hòa nhìn bìa sách trong tay, không dám nhìn vào mắt mẹ. Cô yên lặng một lúc, nói nhỏ: “Mẹ, con không muốn nói gì. Mẹ cũng đừng hỏi.”
“Được, mẹ không hỏi.”
Một lúc sau Hòa Hòa lại chủ động nói: “Không có liên quan đến anh ấy.”
Hai mẹ con lại trở lại sự yên lặng lúc đầu, trong căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy máy móc.
“Hòa Hòa, mẹ có thể làm cho con cái gì không?” Mẹ Hòa Hòa bỗng nhiên nói.
“Không cần gì cả, mẹ.”
“Con thích Trịnh Hài, hy vọng người Trịnh Hài lấy là con phải không?”
“Con thích anh ấy như một người anh trai. Con chưa từng nghĩ sẽ gả cho anh ấy, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nghĩ vậy.”