Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Mua dây buộc mình » Phần 39

Mua dây buộc mình

Phần 39

Trên con đường quốc lộ rộng rãi vắng bóng người, Trịnh Hài một mình lái xe đi về phía trước.

Thời tiết rất âm u, dự báo thời tiết nói tối nay có bão.

Côn trùng bay rất thấp, trên cửa kính chắn gió của xe đi trên đường cao tốc để lại từng chút rồi lại từng chút vết tích, lúc lại có một con chuồn chuồn đập vào cửa kính, Trịnh Hài giảm tốc độ xe xuống.

Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ anh. Lúc còn sống mẹ thích yên tĩnh, cho nên người nhà chọn chôn cất bà ở một khu mộ ở ngoại ô yên tĩnh.

Cả đường rất ít xe, cho dù bên đường cây xanh phủ bóng, nhưng vô cùng tĩnh mịch.

Mấy năm nay, Trịnh Hài đi đi về về trên con đường này không biết bao nhiêu lần, sinh nhật của mẹ, ngày giỗ, tết thanh minh, tết quỷ, trung thu, nhưng anh chưa từng bao giờ giống như hôm nay cảm thấy con đường này lại hoang vu vắng vẻ như vậy.

Anh nhớ ra, trước đây lần nào cũng có Hòa Hòa ở bên cạnh anh, chưa từng một mình đến đó.

Thật ra chính vào không lâu trước, anh còn từng nghĩ, lần sau đến thăm mẹ, có thể đưa Dương Úy Kỳ đi cùng.

Lúc nghĩ đến mấy chuyện đó, trái tim anh lại rối loạn lên.

Anh có rất nhiều chuyện phải nghĩ rõ ràng, nhưng mỗi lần nghĩ đến, liền đau đầu, theo tiềm thức từ chối nghĩ.

Trước đây có một người bề trên luôn thích nói một câu: “xe đến trước núi tất có đường.” Lúc còn trẻ anh thường cảm thấy ý nghĩa của câu nói này quá bị động, không muốn thừa nhận. Nhưng bây giờ, anh hiểu được cái tâm trạng của vị bề trên ấy khi nói câu nói này.

Những chuyện gần đây đối với anh mà nói là một bài toán đa nguyên, cách làm không giống nhau, sẽ đi đến những kết quả hoàn toàn không giống nhau. Mà trong nhiều năm trước đây, anh làm quen những đề chỉ có một đáp án rõ ràng, hơn nữa thường dùng cách thức đơn giản nhất để đi giải quyết.

Cho nên bây giờ anh hỗn loạn, dường như cơ thể chìm vào trong bùn, không làm được gì, càng vùng vẫy, tình hình càng nghiêm trọng.

Một chiếc xe tải hạng nặng lao vọt qua xe anh, Trịnh Hài hơi giật mình, ý thức được bản thân mình lái xe nhưng lại không chú ý.

Trước mộ của mẹ đặt lẵng hoa và bó hoa. Hóa ra đã có người đến đây.

Lẵng hoa đó rất đặc biệt, bên trong chiếc lẵng dài xếp đầy hoa cúc màu trắng và xanh nhạt rất thú vị, khi còn sống mẹ thích nhất là hoa, giống như là một bồn cảnh cắm hoa loại nhỏ, trên lẵng được thắt nơ rất cẩn thận, là dùng dây lụa kết thành bông hoa.

Bên cạnh lẵng hoa có hai con thỏ được làm bằng vải hoa, một béo một gầy, dễ thương nghịch ngợm, một con nhếch mép cười, một con kia mím môi dường như bị tủi thân, đường may cẩn thận, trên quần áo của con thỏ thậm chí còn có thêu hình.

Hóa ra Hòa Hòa đã quay lại, mà anh lại không biết.

Cách lần trước đến đây đã mấy tháng, nhưng xung quanh mộ rất sạch sẽ, một chiếc là cũng không thấy. Trịnh Hài dùng ngón tay miết theo nét chữ tên mẹ trên bia mộ từng lượt, trên đầu ngón tay không để lại bụi.

Chắc Hòa Hòa đã ở lại đây rất lâu, mỗi vị trí nhỏ đều được lau rất sạch sẽ.

Anh nhìn về phần đề tên trên mộ. Trên văn bia không có tên của cha, mà lấy danh nghĩa của anh và Hòa Hòa lập mộ.

Lúc mẹ còn sống Hòa Hòa chưa từng gọi bà là “mẹ”, cô luôn gọi mẹ anh là “dì”. Nhưng trên mộ của mẹ, lạc khoản lại là “Con gái Hòa Hòa.”

Trước đây anh chưa từng lưu tâm đến chi tiết nhỏ này, bây giờ trong lòng liền trào lên một cảm giác khó nói.

Lúc giọt mưa đầu tiên rơi xuống, Trịnh Hài nghĩ ra mình đã quên ô trên xe, mà bãi đỗ xe cách đây ít nhất mấy trăm mét. Dự báo thời tiết nói chiều nay mới có mưa không ngờ lại mưa sớm hơn.

Anh điều chính mấy vị trí hai con thỏ vải hoa mà Hòa Hòa làm, cuối cùng tìm được một nơi tránh mưa nhất, sau đó Trịnh Hài nhanh chóng chạy phía xe.

Trận mưa này rất vội, lúc đầu chỉ là mấy hạt nhỏ, rất nhanh liền mua to hơn. Lúc Trịnh Hài lên xe, trên người đã ướt một nửa.

Mưa càng ngày càng lớn, phía trước giống như là một lớp sương mù mênh mông, anh gần như nhìn không rõ đường.

Trong lòng Trịnh Hài bất an. Cái nơi hoang vu thế này, Hòa Hòa rốt cục là đến như thế nào? Nếu cô tự mình lái xe đến, vậy cô đã an toàn xuống núi chưa? Lúc lên núi anh không nhìn thấy bóng dáng một chiếc xe nào.

Anh càng nghĩ càng không yên tâm, cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc xuống núi, anh gọi vào điện thoại Hòa Hòa từng lần, luôn không gọi được.

Trịnh Hài khuyên bản thân mình, là Hòa Hòa không muốn nghe điện thoại của anh, chứ nhất định không phải là có việc gì khác.

Bởi vì là cuối tuần, lại mưa lớn, vừa mới vào thành phố liền bị tắc đường. Đoàn xe như con rồng dài không nhìn thấy đầu thấy đuôi, đi từng bước khó khăn.

Anh bị mắc kẹt ở giữa đường, bật thứ âm nhạc làm thoải mái tinh thần nhất cũng không tránh khỏi trong lòng lo lắng

Sau đó điện thoại cuối cùng được nhấc máy. Là một giọng lạ hỏi: “Xin hỏi anh là ai của chủ nhân chiếc điện thoại này?” Trái tim Trịnh Hài trong chốc lát rơi vào vực sâu không đáy.

Trịnh Hài nghe có người nói: “Tôi là anh trai cô ấy.” Anh không thể khẳng định rằng đó có phải thật sự là giọng của anh không.

“Em gái anh và bạn xảy ra chút sự cố nhỏ, ở bệnh viện XX. Anh qua đây một lát đi.”

Đường vẫn rất tắc nghẽn, mỗi lần di chuyển một mét cũng khó. Mưa vẫn cứ rơi, bên ngoài cửa sổ là cả một vùng mơ hồ.

Bất kể đối phương luôn nhấn mạnh Hòa Hòa không có gì nghiêm trọng, nhưng trên trán, sau lưng thậm chí lòng bàn tay của Trịnh Hài cũng bắt đầu toát mồ hôi, anh phát hiện bản thân mình đã không nắm chắc được tay lái.

Sau khi xe anh miễn cưỡng đi về phía trước mấy bước, liền gọi điện cho trợ lý: “Tôi ở đường số 7, đang tắc đường. Lập tức đến đây giúp tôi giải quyết chút việc.”

Sau đó anh lấy ô ra mở cửa xe đi ra ngoài.

Đây là đoạn đường trung tâm nhất của thành phố, cảnh sát mặt áo mưa chỉ huy giao thông không chỉ có một người. Có người lập tức chạy về phía anh: “Anh, làm cái gì vậy hả?”

Trịnh Hài nhét chìa khóa xe và một tấm danh thiếρ vào tay anh ta: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi.” Liền xuyên qua dòng xe nhanh chóng rời đi. Người cảnh sát trẻ tuổi cả khuôn mặt kinh ngạc lúc lâu mới phản ứng lại được, tức giận hét lên sau lưng anh: “Có tiền thì có thể hống hách như vậy sao?”

Ở đây cách bệnh viện mà người đó nói trong điện thoại chỉ có 2 con phố. Bởi vì cả con đường đang tắc nghẽn, Trịnh Hài liền chạy cả đường đến, đem theo ô cũng không có tác dụng, quần áo vốn dĩ đã không khô lúc này lại càng ướt hơn.

Trước khi anh vào phòng cấp cứu có một cảm giác như là lên pháp trường, trong đầu trống rỗng, chỉ đợi một kết quả.

Lại không ngờ rằng lúc anh đi vào, Hòa Hòa đang lặng lẽ ngồi trên ghế trước đầu giường, mặc chiếc áo rất rộng không hề vừa người, hơi hơi cúi đầu Nhìn từ góc của anh, tuy sắc mặt Hòa Hòa nhợt nhạt, nhưng trên mặt trên cơ thể đều không có vết thương.

Trên giường có một người nằm, chắc là “bạn của Hòa Hòa” mà trong điện thoại nhắc đến.

Nhưng trái tim Trịnh Hài cuối cùng đã về đúng vị trí.

Hòa Hòa nhận ra có người đi vào, chầm chậm ngẩng đầu lên, lúc bốn mắt họ nhìn nhau, anh không nhìn ra được biểu hiện gì từ trong mắt và mặt của Hòa Hòa. Bất ngờ, tủi thân, đáng thương, tất cả đều không có, chỉ có trống rỗng.

Trịnh Hài nhất thời cũng không nói được gì. Lúc này anh thấy Hòa Hòa không sao, cảm thấy vô cùng may mắn, bây giờ nói thêm những lời an ủi, chỉ cảm thấy giả dối, cho nên anh không nói.

Hòa Hòa nhìn anh một lát, lại cúi mắt xuống, chuyển ánh mắt đến người nằm trên giường.

Trịnh Hài nhìn theo ánh mắt cô. Trên cơ thể người đó trông thì không bị thương, mặt rất sạch sẽ, đầu quấn một lớp băng, mắt nhắm chặt, rõ ràng vẫn còn hôn mê.

Trạng thái như thế này cho dù là người rất quen biết cũng sẽ cảm thấy xa lạ. Nhưng Trịnh Hài vẫn vừa mới nhìn liền nhận ra anh ta.

Sầm Thế, mối tình đầu của Hòa Hòa, và, có lẽ có thể là bạn trai bây giờ.

Trong phòng cấp cứu rất loạn. Trịnh Hài an ủi Hòa Hòa mấy câu, đi ra ngoài gọi điện thoại, không lâu sau, liền có người chuyển Sầm Thế qua phòng đơn. Lại một lúc sau, viện trưởng đến, đồng thời đi theo còn có bác sỹ trực ban và cảnh sát giải quyết vụ việc, kiên nhẫn giải thích cho Trịnh Hài tình hình bệnh nhân và sự việc.

Là vì trời mưa đường trơn, trên một con đường nhỏ, xe của đối phương lái sai làn đường dẫn đến sự cố giao thông. Lúc đâm vào xe, Sấm Thế quay tay lái theo bản năng, lại ôm lấy Hòa Hòa, cho nên bị thương nặng hơn, còn Hòa Hòa chỉ là đầu bị đập vào, hôn mê 1 tiếng đồng hồ.

Hòa Hòa chỉ ngồi đờ đẫn, không chịu uống nước, cũng không nói chuyện.

Viện trưởng nói: “Cô gái này chắc là quá sợ hãi. Vết thương của anh chàng này cũng không quá nguy hiểm, chưa đến trời tối là tỉnh dậy thôi.”

Rất nhanh người của Trịnh Hài liền đến, đem cho anh một bộ quần áo, lại chạy trước chạy sau giúp đỡ giải quyết sự việc.

Trịnh Hài giúp họ sắp xếp xong tất cả, lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Hòa Hòa, lặng lẽ đợi cùng cô.

Hòa Hòa trông rất mệt, nhưng vẫn cứ cố gắng chịu đựng. Môi cô rất khô, liên tục nhấp môi cho ướt.

Trịnh Hài đứng dậy đưa cho cô một cốc nước: “Em nằm một lát đi. Đợi lúc anh ta tỉnh dậy, anh sẽ gọi em.” Anh vốn muốn hỏi, em quay lại sao không nói cho anh biết, nhưng cuối cùng không mở miệng hỏi được.

Hòa Hòa nhìn anh giống như một đứa trẻ. Trịnh Hài nhét cốc nước vào tay cô. Cuối cùng cô cũng chịu uống chút nước, nhưng uống quá vội, bị sặc.

Trịnh Hài vỗ lưng cô nhè nhẹ. Sau khi Hòa Hòa bình thường trở lại, nhẹ nhàng tránh đi.

Trịnh Hài nói: “Đừng lo lắng, anh ta sẽ không sao đâu. Viện trưởng Vương là người có uy tín trong lĩnh vực này.”

Hòa Hòa hơi gật đầu, lát sau nói: “Anh ấy nói hôm nay ở đây có bão, nhưng em kiên quyết muốn quay lại. Gần đây anh ấy cảm cúm, hơn nữa đường ở đây anh ấy lại không quen. Nếu…..tóm lại, đều trách em quá tùy hứng.” Nói xong, cô cắn môi mình, hằn lên một vệt màu trắng.

Trịnh Hài đứng dậy, đưa tay ra muốn động vào tóc cô an ủi cô một lát, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về. Anh nói: “Anh ra ngoài một lát.”

Trịnh Hài ra ngoài ban công hút một điếu thuốc. Bên ngoài vẫn còn đang mưa, quần áo anh mới thay lại hơi ướt. Đợi mùi thuốc lá trên người bay hết mới quay lại phòng bệnh, đúng lúc Sầm Thế tỉnh dậy. Trịnh Hài đứng ở cửa không đi vào.

Sầm Thế bị thường không nặng, sau khi tỉnh dậy liền có thể tự mình nhẹ nhàng ngồi dậy.

Hòa Hòa rất vui mừng đi đỡ anh, liên tục nói: “Anh nhẹ nhàng một chút.”

Khuôn mặt Sầm Thế đầy nghi hoặc: “Em là ai? Đây là đâu?”

Tay Hòa Hòa dừng lại ở giữa không trung, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn. Trịnh Hài cũng sững lại một lúc.

Lúc đó Sầm Thế nhìn thấy Trịnh Hài, anh hơi hơi gật đầu, chắc là động đến vết thương, hơi nứt môi, sau đó anh cười với Hòa Hòa: “Đùa em thôi, tưởng thật hả? Chỉ đập nhẹ một chút, có đến mức ấy sao?”

Hòa Hòa nắm chặt tay muốn đánh anh, lại cố gắng dừng lại, nhưng nước mắt chảy xuống. Nhưng nghĩ đến trò đùa của anh, lại không kìm được cười một lát, trên mặt vẫn còn nước mắt.

Đầu giường có một hộp khăn giấy, Sầm Thế đưa tay ra lấy một tờ cho cô: “Vừa khóc vừa cười, vẻ mặt của em thật phong phú. Anh không sao, trêu em đó. Em không bị thương chứ?” Lại cười cười với Trịnh Hài ở cửa, “Ngại quá Trịnh tiên sinh, còn làm kinh động đến cả anh. Cảm ơn anh đến thăm tôi.”

Trịnh Hài miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Tôi nên cảm ơn anh đã bảo vệ Hòa Hòa.”

Nhất thời không có ai nói gì, tỉnh cảnh yên lặng lại. Trịnh Hài mở miệng nói: “Bác sỹ sẽ đến ngay, lát sau sẽ có y tá đến chăm sóc Sầm tiên sinh. Hòa Hòa, anh đưa em về nhà thay quần áo trước đã.”

Sầm Thế khách sáo nói: “Không cần phiền đâu, tôi sẽ liên hệ với công ty ở bên này đến giúp đỡ rồi.”

Trịnh Hài càng khách sáo hơn nói: “Không phiền. Đây coi như là việc của Hòa Hòa, nếu cuối tuần lại làm phiền quý công ty, tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi.”

Sầm Thế nói: “Vậy thì khách khí không bằng tuân lệnh.”

Hòa Hòa quay đầu nhìn Trịnh Hài: “Em không về, em ở lại đây với Sầm Thế.”

Trịnh Hài nhìn cô một lát: “Cũng được, anh đi lấy cho em mấy bộ quần áo rồi mang đến. Em nghỉ sớm đi. Tiểu Lưu luôn ở bên ngoài, em có việc gì tìm cậu ấy giúp đỡ.”

Sầm Thế nói với Hòa Hòa: “Hay là em về một chuyến đi, nhân thể giúp anh nấu ít cháo.”

Hòa Hòa nói: “Bên ngoài bệnh viện có hàng cháo, em đi mua cho anh.”

Sầm Thế lộ ra vẻ đáng thương hơi ngây thơ: “Anh thích ăn cháo tự tay em nấu hơn.”

Tags: ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất