Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Mua dây buộc mình » Phần 21

Mua dây buộc mình

Phần 21

Lý trí và tình cảm của người bình thường là hài hòa và cân bằng, còn lý trí và tình cảm của Trịnh Hài phù hợp với tỷ lệ 80-20.

Trịnh Hài đến nhà Dương Úy Kỳ làm khách như đã hẹn, còn đem theo một bó hoa.

Không phải là hoa tươi thật sự, mà là một một bó hoa được ghép từ những búp bê hình con heo màu hồng, không phải là loại hàng vỉa hè, mà là loại chủ cửa hàng hoa tự mình khâu từng mũi một.

Anh đã từng thấy Hòa Hòa tự mình làm một bó hoa như thế này, cảm thấy rất thú vị, hôm nay nhìn thấy có bán, liền tiện tay mua về.

Thật ra anh chưa từng có thói quen tự tay tặng quà hay hoa cho ai, cảm thấy cả cơ thể đều không được thoải mái.

Dương Úy Kỳ vô cùng vui vẻ khi nhận được món quà không hề đắt đó, bởi vì cô thuộc tuổi hợi, lúc mở cửa trên người còn thắt một chiếc tạp dề có hình ba con lợn, dùng chiếc khăn vuông cuốn trên đầu, dáng vẻ của một người phự nữ của gia đình rất chuẩn mực, chỉ là động tác cầm chiếc muôi không được đúng cách cho lắm mà thôi.

Trịnh Hài hỏi: “Cần giúp đỡ không?”

“Không cần. Anh tự mình tìm chút việc gì đó làm đi, một lát nữa là xong.”

Lúc Dương Úy Kỳ đi ra, Trịnh Hài đang xem DVD.

Dáng vẻ anh xem DVD rất đặc biệt, cầm chiếc điều khiển, tua hình với tốc độ 4X, không có tiếng, chỉ là lướt nhanh qua phụ đề, hơn nữa là phụ đề tiếng anh, mà anh xem không hề chú ý.

Dương Úy Kỳ liên miệng nói kỳ lạ, phát hiện Trịnh Hài đang xem bộ phim ” She’s All That” mà cô xem mấy hôm trước.

Vừa đúng lúc anh xem hết, thấy cô đi ra, liền tắt màn hình đi, thở dài một tiếng.

Dương Úy Kỳ nói: “Bộ phim có kết thúc viên mãn như thế, có gì để mà than thở chứ?”

Trịnh Hài nói: “Kết thúc tốt đẹp sao, anh không thấy thế.”

“Sao lại không phải là kết thúc tốt đẹp chứ? Đại đoàn viên đó. Anh xem phim như thế quả thật rất có dáng vẻ chuyên gia, xem có hiểu không?”

“Dù gì một lời thoại một cảnh quay cũng không bỏ qua.” Trịnh Hài lấy đĩa phim ra, lại cẩn thận cất vào hộp đĩa, lẩm bẩm một mình nói một câu: “Cuộc sống như một vở kịch.”

“Đương nhiên, tất cả các tác phẩm nghệ thuật đều bắt nguồn từ cuộc sống.”

“Anh mà là cô gái đó, anh vĩnh viễn cũng không quay lại bên cạnh anh chàng ấy, mặc kệ anh ta có thề thốt đến đâu.” Trịnh Hài nói.

Câu chuyện là một bộ phim thần tượng trong trường học ở Mỹ, thần tượng trong trường cùng bạn bè đánh cược đi theo đuổi cô gái kỳ lạ và ngoan ngoãn của khoa nghệ thuật, sự việc bại lộ, chia tay, làm lành, kết thúc viên mãn.

Dương Úy Kỳ nói: “Đây chính là sự khác biệt tư duy giữa con trai và con gái hả? Chỉ cần trái tim chân thành, cái gì cũng dễ nói.”

“Làm sao để phán đoán trái tim chân thành hay không? Nguyên tắc của anh là, khi mà lòng tin và danh dự của đối tượng hợp tác bị hủy hoại một lần thì mãi mãi sẽ được bài trừ ra khỏi phạm vi hợp tác của anh. Bởi vì có một lần sẽ khó tránh khỏi có lần thứ 2.”

“Theo như anh nói, những người phạm lỗi một lần, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội thay đổi sao, vậy tất cả phạm nhân trên thế giới đều phạt tử hình cho xong.” Nói xong câu này, Dương Úy Kỳ cười khanh khảnh, “Hóa ra chúng ta đều có bệnh nghề nghiệp.”

Trịnh Hài cũng cười cười một cách khách khí, không tranh luận với cô nữa.

Dương Úy Kỳ nhìn một lúc màn hình xanh trống rỗng, giả vờ trêu đùa nói: “Em luôn cảm thấy lý trí và cảm tính của con người là một tỷ lệ cân bằng, nhưng Trịnh Hài, tỷ lệ của anh rõ ràng là không giống với người bình thường, sức mạnh lý tính của anh quá lớn.”

Trịnh Hài nói: “Như thế không tốt sao? Lý tính mạnh mẽ có thể tránh khỏi phạm sai lầm.”

“Nhưng anh chẳng lẽ không cảm thấy cuộc sống mà việc gì cũng nắm vững trong tay rất vô vị sao? Hoàn toàn không có biến cố, cũng không có sự kinh ngạc vui mừng. Em đoán từ nhỏ đến lớn anh chưa từng gặp phải việc không theo ý muốn hoặc ngoài dự liệu phải không?”

Trịnh Hài im lặng rất lâu mới chậm chạp nói: “Việc ngoài dự liệu cũng có, không như ý muốn cũng có. Chỉ là không nhiều mà thôi. Người dù gì cũng không thắng nổi trời.”

Chất lượng bữa ăn đó quả thật chẳng ra sao.

Dương Úy Kỳ có một dáng vẻ xinh đẹp duyên dáng, làm việc ngăn ngắn nhanh nhẹn, màu sắc món ăn trông cũng rất đẹp, nhưng không ngờ rằng mùi vị chẳng ra sao.

Trịnh Hài ăn từng miếng rất kiên nhẫn, nhưng Dương Úy Kỳ lại ăn không nổi, ăn được mấy miếng nói: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi.”

“Không cần đâu, ngoài việc hơi mặn hơi cứng ra thì cũng chẳng có gì là không ổn cả.”

“Ra ngoài đi, em ăn không nổi.”

“Đáng tiếc quá, em bận cả nửa ngày.”

“Không sao, dù gì em nấu ăn cũng chỉ là chơi thôi mà.”

Cuối cùng là lái xe đến nhà hàng mà họ thường ăn.

Lúc Trịnh Hài ăn lại có cảm giác bị người khác chú ý.

Anh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một lát, không hề nhìn thấy người quen. Một lát sau, điện thoại lại reo lên, anh nhận máy, nói một câu rồi tắt đi.

Dương Úy Kỳ hỏi: “Có việc à?”

“Không gấp. Có một người bạn, lát nữa anh qua đó chào hỏi.”

Anh đợi Dương Úy Kỳ ăn xong, mới đứng dậy vòng qua một khu khác của nhà hàng, sau tấm mành nhìn thấy Sầm Thế.

Sầm Thế ngồi rất nhàn nhã, giống như là đợi anh đã lâu. Thấy anh đi đến, đứng dậy, gật đầu khách sáo, vẻ mặt điềm nhiên: “Vốn dĩ tôi nên qua đó, nhưng anh có bạn, tôi nghĩ không tiện lắm.”

“Sầm tiên sinh lần này ở lại thành phố cũng đủ lâu nhỉ.” Vẻ mặt Trịnh Hài còn lãnh đạm hơn anh ta.

“Bạn tôi đi nghỉ tuần trăng mật, tôi giúp cậu ấy quản chút việc kinh doanh.”

“Bạn bè, hay là người hợp tác?”

Sầm Thế cười: “Trịnh tiên sinh rất muốn hợp tác với tôi sao?”

Trịnh Hài cũng cười cười: “Nếu anh muốn nói chuyện công việc, vậy hẹn thời gian với thư ký của tôi, chúng ta nói chuyện ở phòng làm việc.”

Nụ cười của Sầm Thế càng tươi hơn: “Nhiều năm qua đi, anh lại vẫn không thay đổi chút nào.”

“Nhưng anh lại thay đổi không ít.”

“Đó là điều đương nhiên. Năm đó tôi là học sinh còn anh đã là người của xã hội, tài đại chiết nhân, thế đại áp nhân. Bây giờ mặc dù anh vẫn ở trên cao, nhưng khoảng cách của chúng ta dường như đã nhỏ đi không ít, không phải sao?”

“Tôi nói rồi, nếu anh không phục, đợi sau khi đủ lông đủ cánh có thể đến tìm tôi. Sao hả, anh cảm thấy đã đến lúc rồi?”

Sầm Thế lại cười: “Làm sao có thể chứ? Tôi nịnh bợ anh còn không kịp.”

Anh thấy Trịnh Hài nhìn anh không biểu hiện gì, liền thu lại nụ cười, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tôi phát hiện tôi không thể quên nổi Hòa Hòa. Về phép lịch sự, tôi thông báo cho anh một tiếng, tránh khỏi việc anh cảm thấy tôi làm việc quá không đáng tin.”

Trịnh Hài nói lành lạnh: “Có phải anh đã hơi quá tự tin rồi không. Anh chắc chắn rằng bên cạnh Hòa Hòa không có người khác, mấy năm nay vẫn một lòng một dạ như anh, đợi anh, chỉ cần anh quay lại con bé sẽ lập tức lao vào lòng anh sao?”

Sầm Thế nói: “Tôi không thể khẳng định. Nhưng những người khác đều không đáng ngại, đừng nói đến bạn trai, ngay cả chồng không phải cũng có thể trở thành chồng cũ sao? Nhưng anh trai Hòa Hòa lại chỉ có một mình anh, một câu nói của anh có thể khiến mọi cố gắng nỗ lực của tôi mất đi mà không thể hồi lại được, khiến tôi không thể không cẩn thận.”

Trịnh Hài cười lạnh: “Anh quá đề cao sức ảnh hưởng của tôi với Hòa Hòa rồi. Con bé không chấp nhận anh, là vấn đề ở bản thân anh.”

“Anh đừng quá hạ thấp sức ảnh hưởng của mình đối với cô ấy thế.” Sầm Thế trả lời một cách khoan thai rất đúng mực.

Lúc Trịnh Hài quay lại, Dương Úy Kỳ quan sát anh một lúc lâu, hơi mỉm cười: “Vừa rồi anh đi gặp là bạn hay là thù hả?”

“Rõ ràng như vậy?”

“Đúng thế. Thật ra em rất hiếu kỳ, muốn làm cho anh thích rất khó, nhưng muốn làm cho anh ghét cũng không phải là một chuyện dễ.”

“Đừng ấu trí như Tiêu Hòa Hòa thế, sự hiếu kỳ có thể giết chết người đó.” Trịnh Hài cũng nói không tranh cãi.

Sau khi Trịnh Hài đưa Dương Úy Kỳ về nhà, nhìn nhìn đồng hồ, cũng không muộn lắm.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Hòa Hòa, muốn bảo cô tối mai sau khi tan ca đi ăn cơm cùng anh, kết quả là gọi hai cuộc, vẫn là máy bận. Hai cuộc điện thoại cách nhau 1 tiếng.

Nói chuyện điện thoại với ai mà nói lâu như thế, cũng không sợ bức xạ của sóng điện thoại sao.

Anh chuyển qua nhắn tin. Chức năng nhắn tin của điện thoại anh vốn dĩ không dùng, không hề quen, nghiên cứu một lát mới hiểu được quy tắc thao tác, bấm bấm viết xong mấy chữ, nhưng lúc nhắn đi lại sai thao tác, bị mất hết.

Anh chau chau mày, từ bỏ kế hoạch tối mai.

Tags: ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất