– Long, ngủ đi.
Mẹ cha ơi xém vãi ra quần, cứ tưởng lão bà bà nào chưa siêu thoát bay ngang qua thấy tui chưa ngủ nên hỏi, té ra nhỏ vẫn thức.
– Ngủ không được.
– Sao?
– Mọi hôm ngủ phải sờ ti mẹ mới ngủ được.
5 phút sau tui được 1 slot ngủ trước cửa phòng.
Đêm thứ 2, đêm đáng nhớ…
Đêm thứ 2, trời trở lạnh nên tui hùa theo thời tiết mà sốt theo. 8h tối, người tui nóng ran, đang xem lession love nữa chứ làm cho thằng em như ngọn đuốc ấy. Tắt máy, tui nằm ra giường thở hổn hển, nghĩ đến viễn cảnh nếu ngày mai mình tắt thở, ai sẽ là người thắp nén nhang đầu tiên. Ai chứ tui cá là thằng Phong, nó chùm hóng đám ma bu dô xin số, nhiều lần bị rượt súc quần rồi. Được cái tui bệnh không bao giờ rên la nên chết là chỉ có nằm đó thành xác khô thôi. Lan man quá!
Nhỏ vào thấy tui nằm thở hổn hển liền phán câu xanh rờn.
– Đau bụng thì đi cầu đi chứ nín là bùng nổ á Long.
Đậu xanh.
– Long sốt mà.
Nhỏ chạy lại sờ trán xong chạy biến đi kiểu như “mày chết kệ mẹ mày”. 1 lúc sau nhỏ chạy lên, trên tay cầm khăn lạnh với thuốc, nhỏ thông minh và chu đáo như Tiểu Mai vậy, nhưng nói sao thì nói Tiểu Mai vẫn khôn hơn nhỏ chút. Nhỏ chườm khăn lạnh cho tui xong cho tui uống thuốc. Uống xong thì thấy mặt nhỏ ngây ngô đáng yêu lắm.
– Sao thế Vy?
– Hihi đợi Vy xí nha.
Xong nhỏ lại chạy biến đi, 5 phút sau nhỏ chạy lên nói 1 câu phũ phàng.
– Hihi Long ơi Vy lỡ cho Long uống nhầm thuốc sổ lãi cơm mẹ nấu òi…
Ngoài trời mưa to, sấm chớp thì đùng đùng, còn tui ngồi trong cầu tiêu bắn pháo bông đùng đùng. Mỗi lần táo tháo rượt là chỉ biết chạy vô cầu tiêu mà núp. Hình như nhờ nhỏ mà tui thải hết chất độc nên người khỏe hẳn, cũng may chưa ăn gì nhiều nếu không đêm nay tét ass. 11h, nhỏ vẫn còn ngồi bên máy tính xem ca nhạc, tui là tui khoái con gì của nhóm t – ara ấy, múp vồn.
– Vy ơi, ngủ đi.
– Ưm, giờ Vy ngủ này.
Thế là đêm nay tui được nằm trên giường vì lý do đang bệnh, nhỏ trải mền ra nằm mà thấy thương nhỏ quá. 1h30 sáng, tiếng sét nổ làm tui giật mình, bên ngoài mưa như thác đổ, liệu rằng đêm nay là đại hồng thủy. Nhìn xuống phía dưới, nhỏ nằm co rúm, cái mền mỏng thế kia làm sao ấm áp được, tui lay nhỏ.
– Vy ơi, Vy, lên giường ngủ đi.
– Long nằmmmmm điiiii…
Nhỏ nói với giọng ngái ngủ.
– Lên đây, Long không làm gì đâu. Lấy gối ôm chặn lại.
Nhỏ có vẻ xui xui, tui thúc.
– Nhanh lên coi.
Rồi nhỏ cũng trèo lên, tui để cái gối ôm ở giữa rồi 2 đứa đắp chung 1 cái mền. Đang thiêu thiêu thì bất ngờ, mẹ nó chứ ruột nó quặng 1 phát kiểu như xoắn lại, may mà kiềm lại không thôi làm 1 quả vào mền kiểu nào tui với nhỏ cũng thành xác khô.
– Này Long?
– Hửm?
– Vy biết cả rồi.
– Biết gì.
– Biết Long chẳng mất trí gì hết.
– Biết thế thì tốt.
– Sao Long lại làm thế?
– Chẳng vì điều gì, thích thế.
– Long còn thích Mi không?
– Người ta không thích mình, việc gì mình phải vương vấn.
– Long giỏi dối lòng ha.
– Không dối lòng, thật sự cái tình yêu đó chưa đủ lớn để làm cả 2 phải đau khổ và dằn vặt, chẳng qua là có chút buồn vì đối phương thôi.
– Ừm, Vy biết òi.
Trời càng lúc mưa càng to, và càng lạnh nữa chứ. Bỗng, có 1 vòng tay, ôm lấy tui và vòng tay ấy run run, tiếng nấc giữa đêm nghe sao nghẹn ngào quá.
– Long, đừng như thế, Vy buồn lắm…
– Nín đi.
Càng lúc nhỏ càng siết chặt lấy tui và cái gối ôm không còn nằm đúng vị trí của nó nữa. Tui quay mặt lại, ôm lấy khuôn mặt nhỏ, khẽ lau những giọt nước mắt trên má, thì thầm.
– Vy này, cho Long thời gian nhé, sẽ sớm thôi.
Rồi tui hôn lên trán nhỏ. Tui ôm lấy nhỏ, ôi vòng eo đầy đặn, èo không phải nói những thứ đó lúc này… Cảm giác yên bình, phải, thật sự yên bình…
Hôm sau, những tia nắng ban mai đánh thức tui dậy, nhỏ vẫn nằm đó, bỗng nhớ đến cái thể loại student angle trong jav, bậy quá bậy quá…
Rồi sau ngày hôm đó, tui trở thành Long của lúc ban đầu. Cắm đầu vào chuẩn bị làm sinh viên thôi…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện