– Đừng uống.
– Cản cái đmm à, đợi hết bia rồi cản đmm à. – Tui lè nhè.
Và rồi ly bia được tui nốc hết trong vài giây sau đó. Cảm giác thật khó chịu nơi lồng ngực, phải uống nữa, uống nữa.
– Chị Thúy cho em 5 chaiiii…
Và rồi tui uống tiếp, đến chai thứ 2 thì tiếng xe quen thuộc ập vào tai, phải rồi, tiếng Vespa đây mà.
– Anh Long, đừng uống nữa, em sai rồi.
– Thằng đó đâu, kêu nó tới đây đi Phong, chở con bồ nó về, phiền quá Phong ơi.
– Anh ơi, em xin lỗi là do em.
– Cút đi, cô cút đi.
– Do em yếu lòng khi không có anh bên cạnh, em biết mình lầm rồi.
– Cút đi, khốn kiếp, cút đi.
Tui hét lớn và sau đó kéo theo tiếng nấc của nhỏ, tui không còn làm chủ được bản thân của mình.
– Ngủ với nó chưa? Rồi đúng không, thân mật thế cơ mà.
Rồi tui phóng ra đường lớn… đùng, mọi thứ mờ dần, đâu đó nghe tiếng ai đó gọi tui trong nước mắt và tắt dần. Chỉ vì 1 phút yếu lòng, người con gái tui trân trọng đã sa vào vòng tay thằng khác. Khoảng thời gian đó tui nhận ra 1 điều, đéo có tình yêu đích thực, chẳng qua là một mối quan hệ kết nối 2 con người với nhau và đỉnh điểm là tình dục, nó tồn tại lâu hay không là nhờ nhiên liệu và nhiên liệu đó là tiền. Nghe hơi bi quan nhưng nó là sự thật.
Tui lờ mờ mở mắc dậy và điều đầu tiên tui thấy là một sợi dây truyền nước đang cắm da thịt mình. Lờ mờ nhớ lại mọi chuyện, đêm đó khi phóng ra đường thì tui bị ba gác tung, thế éo nào…
Lờ mờ mở mắt dậy, tui lại mệt và thiếp đi. Đậu xanh giấc mơ kỳ quái, tui thấy tui đang hầu tòa, mà chủ tọa là diêm vương mới ghê. Tui bị án tù chung thân và gia đình bị bồi thường 200 triệu cho chủ chiếc ba gác vì ba gác tung tui bị đứt sên đúc bằng vàng 24k. Giật mình dậy, mồ hôi ướt đầm đề, quơ tay tui cố gắng lấy cốc nước sát bên, bất ngờ chạm phải 1 tờ giấy nhỏ, những dòng chử viết gọn gàng hiện ra trước mắt tui.
“Là do em yếu lòng, không làm chủ được bản thân trước sự quan tâm của người con trai khác. Có lẽ tình yêu của em dành cho anh chưa đủ lớn, xin lỗi anh!”
– Đậu má, lỗi phải con tặc.
Tui lầm bầm trong miệng và bất chợt 1 sáng kiến sáng lên trong đầu tui và tui khá là thích thú. Bỗng cánh cửa mở toang, nhỏ Vy và thằng Phong vào.
– Long tỉnh rồi à.
– Đậu má thằng âm binh tỉnh rồi.
2 Đứa nó vui mừng nhưng chưa được lâu…
– 2 Người là ai?
– Ơ ơ đm…
– Còn tôi? Tôi tên Long à?
– Bác sĩ bác sĩ đâu…
Bác sĩ chạy vào và nghe tụi nó kể tình hình tui mất trí. Đệt mẹ, bệnh viện này chắc thuê thú y chuyên chích ngừa heo bò làm bác sĩ thần kinh. Ổng lấy ống nghe đặt lên ngực tui nghe rồi phán.
– Mất trí nhớ cơm mẹ nấu òi.
Nói cái điều rành rành trước mắt, tui thì nằm nín cười mãi. Nhỏ Vy mặt mếu mếu kiểu như táo bón mà còn bị trĩ nữa ấy. Xong mấy ông bả đẩy tui đi chụp não, tui giả cái mặt ngơ ngơ kiểu như “ở nhà quê mới lên em không biết gì”. Chụp xong, tui nghe ngóng bác sĩ nói gì với tụi nó loáng thoáng như.
– Óc chó, não phẳng…
Bỗng đâu có cái xe lăn đẩy tới nhưng tui đẩy sang mà nói.
– Tôi tự đi được.
Vừa đứng dậy tui giả đò té cái ạch.
– Chân tôi sao thế này? Ôi chân tôi… aaaaa…
Tui la lối ơm xòm, lâu lâu mới có cơ hội tỏa sáng mà, ngại gì mà không lên. Yeah…
– Long ơi, bình tĩnh đi bình tĩnh đi…
Nhỏ Vy ôm chặt tui, nói đúng hơn là siết tui lại giống như trói 1 thằng tâm thần ấy.
“Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ôm”
Sau đó tui được đưa về lại phòng, lúc sau ba má tui lên. Mặt ổng bả cứng lắm, 1 lúc sau thì thở dài rồi nói.
– Nuôi nó 19 năm nay, giờ nó mất trí nhớ rồi. Thôi mình gửi nó lên chùa rồi đẻ đứa khác.
Tui khóc trong lòng luôn.
– Ba, má.
– Long còn con nhớ ba má hã?
– Không nhớ sao được, hai người mang nặng đẻ đâu, con nào quên ơn.
– Thằng này không phải thằng Long cơm mẹ nấu òi, ở nhà nó phá lắm, nó đâu có sến dị, tống cổ nó dô chùa đi mình.
– Ừ mai tui hỏi thầy xem sao.
Đạ mấu…
– Cô chú cứ bình tĩnh, đợi 1 thời gian xem Long có hồi phục không.
– Con là?
– Dạ con là bạn thân của Long.
Tui đưa tay nắm lấy tay nhỏ Vy, mắt ngân ngấn lệ.
Từ bữa đó trở đi ngày nào nhỏ với thằng Phong vào chăm sóc tui. Nhỏ Mi cũng vào nhưng tui giả đò ngủ, nhỏ ngồi sụt sịt một lúc rồi ra về.
“Có không giữ, mất đừng tìm”
Còn thằng Phong, để ý nó cứ cười mỉn mỉm hoài, một hôm tui hỏi.
– Cười gì thế Phong?
– À lúc mày chưa mất trí nhớ, tao nợ 200k tiền mua qua cho bạn gái tao, giờ chắc mày quên òi…
Choang… Nguyên cái nắp nồi nằm gọn trên đầu nó. Tui nói tỉnh bơ.
– Hihi, Long quên òi.
– Địt cụ mày.
Giả mất trí cũng có cái tốt của nó, một cuộc sống mới, một thế giới mới. Nhưng đâu đó trong tui, nỗi đau vẫn còn đó. Những lúc nhỏ Mi khóc nấc bên cạnh, lòng tui cứ thắc lại, một phần do tui vô tâm hững hờ, nhưng có trách thì trách thời gian chúng tui yêu nhau chưa đủ lâu…
“Một tấm vãi rách, cho dù cố vá nó lại, bản chất của nó vẫn là một tấm vãi rách”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện