“Sư phụ!”
Lâm Mộng Thanh chán nản nằm sấp ở trên bàn, lầm bầm: “Sư phụ nửa đời sau ngài vẫn là cho Hoa Mai bà bà đi, con còn muốn sinh con đó!”
“Tiểu tử thúi, sư phụ đi theo con, con không sinh được con sao?” Thiên Cơ lão nhân giận dữ!
“Không phải, haiz! Con là suy nghĩ cho sư phụ thôi, ngài cùng Hoa Mai bà bà sống trong thế giới chỉ có hai người không tốt sao? Suốt ngày quấn quít lấy con, con còn trẻ như vậy, tuổi thanh xuân liền lãng phí ở trên người lão nhân ngài, con có oan hay không?”
Lâm Mộng Thanh vẫn oán trách, mà không biết rằng, hắn mới nói xong, Thiên Cơ lão nhân đã tức giận cởi một chiếc giày trên chân ném bay tới đỉnh đầu hắn!
“A!” Bất hạnh bị nện trúng, Lâm Mộng Thanh hét thảm một tiếng, “Sư phụ, ngài làm gì vậy?”
“Ha ha ha.”
Mạc Kỳ Hàn cũng nhịn không được cười to, nhưng Lâm Mộng Thanh đen mặt, cắn răng nghiến lợi nói: “Sư huynh, đã trễ thế này, huynh không đi tìm sư tẩu tâm sự sao? Ngày tốt cảnh đẹp, chớ để uổng a!”
“Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn quẫn, cắn răng, “Đệ làm thế nào biết ta ban đêm không ở nơi này?”
“Hì hì, đệ đoán! Sư tẩu bị dâm tặc huynh làm cái gì cái gì, thân phận huynh hiện tại đặc thù, lại không thể công khai đi tìm nữ nhân giải quyết, một lần là dâm tặc, hai lần cũng là dâm tặc, huynh chắc chắn sẽ không để mình ủy khuất, đúng không?” Lâm Mộng Thanh lắc đầu, đắc ý hả hê nói.
“Ách, Mộng Thanh, con còn có thể trinh thám a?” Thiên Cơ lão nhân tắc lưỡi, lại vô cùng bội phục giơ ngón tay cái lên.
Nhưng, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xanh đỏ lẫn lộn, vỗ bàn gầm nhẹ: “Lâm Mộng Thanh đáng chết, hiện tại ta ném đệ vào lầu Hoa Mãn, tìm hai mươi cô nương hầu hạ đệ!”
“A? Sư huynh, không cần, đệ sai lầm rồi, đệ không bao giờ trinh thám cuộc sống riêng của huynh nữa, huynh nếu nhiều bạc không có chỗ dùng, không bằng mang đến cho sư phụ dùng đi, sư phụ tịch mịch rất nhiều năm rồi!” Lâm Mộng Thanh chê cười, thò tay chỉ sư phụ già bên cạnh hắn, đề nghị.
“Lâm Mộng Thanh!”
Sư phụ già kia nhăn mặt nổi giận, “Sư phụ ta sẽ thiến con, đưa con tiến cung làm thái giám!”
“Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, sư phụ, con còn chưa có con đâu!” Lâm Mộng hút không khí nói, “Sư phụ xuống tay lưu tình a, Lâm gia con mười tám đời đơn truyền, không thể đoạn tử tuyệt tôn!”
“Ha ha ha!”
Mạc Kỳ Hàn cười, “Sư phụ, các người sớm nghỉ ngơi đi, con đi đây!”
Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh ghen tị ủy khuất, “Sư huynh lại đi, đệ còn chưa có người trong lòng đâu!”
“Tiểu tử thúi, con cứ độc thân đi!”
Thiên Cơ lão nhân lại tức giận nhéo một cái, tiếng kêu thảm thiết liền gào khóc lên!
Mạc Kỳ Hàn ngậm cười bước ra mật thất, mở ra cửa đường hầm, lắc mình đi vào.
Lăng Tuyết Mạn đang ngủ say, cảm giác trên mặt ngứa một chút, nói mê lẩm bẩm một câu, trở mình, ai ngờ, ngay sau đó, mặt bên kia cũng ngứa, không khỏi tức giận chụp tát một cái, nhưng không vỗ trúng muỗi như trong tưởng tượng của nàng, lại vỗ mặt mình đau!
“Ui-”
Hút không khí một tiếng, Lăng Tuyết Mạn kéo chăn lên che đầu, vù vù ngủ tiếp.
Mạc Kỳ Hàn buồn bực cau mày, nhẹ thở một hơi, thôi, cứ ngủ như vậy đi, tự cởi áo, tháo giày, lên giường nằm xuống, ôm Lăng Tuyết Mạn, chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến canh ba, Lăng Tuyết Mạn bởi vì quá mắc tiểu mà tỉnh, thò tay tìm tòi, đụng đến mặt nam nhân kia, chu mỏ, nói thầm: “Dâm tặc chán ghét, luôn xuất quỷ nhập thần như vậy!”
Lấy cánh tay Mạc Kỳ Hàn ôm trên eo nàng ra, đứng dậy, xuống giường, tới gian ngoài giải quyết sinh lý, lại trở lại, Lăng Tuyết Mạn liếc nến trên bàn, lòng hiếu kỳ lại dâng lên, hơi nhếch môi, rón ra rón rén đi qua, đốt nến bưng tới giường!
Bởi vì tâm tình kich động, tay Lăng Tuyết Mạn run hết sức, nhưng mà mới bước ra hai bước, nam nhân trên giường đột nhiên chuyển người lại, mặt vốn xoay ra ngoài, giờ phút này lại hướng vào bên trong!
Lăng Tuyết Mạn hít một hơi lạnh, thầm mắng một tiếng nam nhân đáng chết, chỉ có thể đi vòng vào góc giường, càng ngày càng gần, nghĩ đến lập tức có thể thấy rõ dung mạo dâm tặc này, Lăng Tuyết Mạn kich động, tim sắp nhảy lên cổ họng!
Nhưng mà, bi kịch đã xảy ra, nến trong tay Lăng Tuyết Mạn đột nhiên tắt!
“Đây… đây là có chuyện gì?” Lăng Tuyết Mạn dại ra đứng ở góc giường, mê man khó hiểu.
“Nha đầu, nàng có mệt hay không?”
Một tiếng nói trầm thấp lười nhác vang lên, Lăng Tuyết Mạn cả kinh, nến rơi xuống đất, lắp bắp: “Ngươi… ngươi sao tỉnh rồi?”
“Ta không tỉnh, nàng liền nhìn hình dáng của ta sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nói.
“Là ngươi tắt nến sao?” Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên trừng mắt.
“Ha ha, nha đầu, đừng giằng co, lên giường ngủ đi.” Mạc Kỳ Hàn vươn tay, tươi cười tràn đầy.
Lăng Tuyết Mạn rình coi thất bại lần thứ n, trong lòng thực buồn bực, chán nản bò lên giường, nằm xuống xoay lưng không quan tâm nam nhân kia.
Mạc Kỳ Hàn từ phía sau lưng ôm lấy thân mình thơm mềm của Lăng Tuyết Mạn, dán lên lỗ tai mềm mại của nàng, cười khẽ, “Tuyết Mạn, đừng tức giận, chỉ là chuyện sớm hay muộn, nàng cần gì phải nóng lòng chứ?”
“Đừng nói chuyện với ta, ta không muốn nghe.” Lăng Tuyết Mạn trả lời lạnh như băng.
“Ha ha, nha đầu, được, nàng không muốn nói chuyện với ta, vậy chúng ta ngủ đi.” Mạc Kỳ Hàn dùng sức kéo lấy thân mình cứng ngắc của Lăng Tuyết Mạn, kéo vào trong lòng, hôn cái trán của nàng, cảm thấy mĩ mãn nhắm mắt lại.
Gà gáy sáng, ánh rạng đông dâng lên, mặt trời chiếu vào, Lăng Tuyết Mạn duỗi thắt lưng, bò xuống giường.
Ăn sáng xong, Mạc Ly Hiên đi học, Lăng Tuyết Mạn không có gì làm, mang theo Xuân Đường Thu Nguyệt dạo hoa viên, ai ngờ, mới vòng qua núi giả, liền gặp một nha hoàn vội vàng chạy tới, kêu, “Vương phi!”
“Hả?”
Lăng Tuyết Mạn dừng bước, chủ tớ ba người nhìn nhau, chờ nha hoàn kia chạy đến trước mặt, thở hổn hển hành lễ, bẩm: “Vương phi, nô tì là nha hoàn quản gia điều đến Thấm Trúc Hiên đã nhiều ngày, nô tì vừa mới đi đưa đồ ăn sáng cho Cốc Trắc phi, Cốc Trắc phi náo loạn muốn tự sát! Nô tì khuyên không nổi, liền vội vàng đến bẩm báo Vương phi!”
“Cái gì?” Ba người nhóm Lăng Tuyết Mạn đồng thời kinh hô.
“Nô tì đến xin chỉ thị Vương phi nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại thủ vệ đang trông chừng, nhưng Cốc Trắc phi kich động, la hét muốn gặp Vương phi!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không