Sau tấm bình phong, Mạc Kỳ Hàn ngồi ở trong thùng tắm, đầu ngửa ra sau tựa vào thành thùng, nhắm mắt dưỡng thần, liên tục bôn ba nhiều ngày, cơ hồ ngày đêm không ngừng lên đường, giờ phút này, cực mệt mỏi, nghe tiếng gõ cửa mạnh mẽ ngoài kia, mi tâm nhẹ chau lại.
“Hoàng thượng, nếu không đi mở cửa, nương nương vẫn gõ, ngài cũng không thể nghỉ ngơi, còn không bằng…” Vô Cực nhìn sắc mặt của Mạc Kỳ Hàn, vừa lau chùi thân thể cho hắn, vừa nhỏ giọng khuyên nhủ.
Mạc Kỳ Hàn không nói, mặt không tỏ vẻ gì.
“Rầm rầm!”
Tiếng gõ lớn hơn truyền tới, Vô Giới không nhịn được run run, nuốt nước bọt một cái, vừa nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, mới há miệng, muốn khuyên một câu nữa, lại nghe được Lăng Tuyết Mạn bên ngoài giống như dùng chân đá cửa, “Đùng đùng!”
Vậy mà, đang đá, Lăng Tuyết Mạn lại đột nhiên “Ui da!” một tiếng, giọng cực kỳ thê thảm!
Vô Giới cả kinh, vội nói: “Nương nương, ngài sao vậy?”
“Ta… lòng ta quặn đau a!” Lăng Tuyết Mạn vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, thống khổ trả lời một câu, mắt khép lại, thân thể nghiêng một cái ngã xuống đất!
“Nương nương! Nương nương!”
Vô Giới vội vàng tiếp được thân thể Lăng Tuyết Mạn, cũng không kịp ngại phân chia nam nữ, chủ tớ, đỡ hai vai của nàng, kêu gấp: “Hoàng thượng, nương nương đã hôn mê!”
Trong phòng, Mạc Kỳ Hàn mở mắt ra, đứng lên, Vô Giới vội lấy y phục, Mạc Kỳ Hàn kéo áo ngoài tùy tiện khoác lên người liền nhảy ra thùng tắm, chân trần bước nhanh đi ra bình phong, cửa vừa mở ra, thấy Lăng Tuyết Mạn hôn mê, mắt lập tức co rút nhanh, vội ôm ngang lên, vô cùng lo lắng kêu: “Mạn Mạn? Mạn Mạn?” Kêu hai tiếng không có phản ứng, trong bụng căng thẳng, sốt ruột khó nén nói: “Vô Giới, mau mời sư phụ tới đây!”
“Dạ!”
Vô Giới mới bước ra một bước, Lăng Tuyết Mạn lại sợ giả bộ không được, lập tức mở mắt, ưm một tiếng đáng thương vô lực, “Không cần mời sư phụ… Ta còn ổn…”
“Mạn Mạn!” sắc mặt Mạc Kỳ Hàn vui lên, nhưng, duy trì không tới mười giây đồng hồ, liền lại rất mau khôi phục thần sắc lạnh lùng, dù chưa để Lăng Tuyết Mạn xuống, cũng là nói hướng Vô Giới: “Mời sư phụ đến, coi mạch, nhìn đến tột cùng là bệnh gì, làm sao sẽ đột nhiên té xỉu?”
“A! Không cần mời!” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên có sức, bật thốt lên.
Ánh mắt của Mạc Kỳ Hàn chậm rãi chuyển qua trên mặt nàng, không hề chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt kia, không một phân ôn tình, tất cả đều là ý lạnh, môi mỏng nhẹ động, cắn chặt hàm răng, “Lăng Tuyết Mạn, nàng dám khi quân phạm thượng? Dám nhiều lần lừa gạt trẫm?”
“Ta… Phu… phu quân, ta…” Lăng Tuyết Mạn bị ý lạnh kia làm kinh hãi, ngửa đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, muốn giải thích, lại nói không nên một câu hoàn chỉnh.
Mạc Kỳ Hàn chậm rãi buông lỏng tay, để Lăng Tuyết Mạn xuống đất, không nói một lời liền xoay người vào phòng, “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị dùng sức đóng lại.
Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, thân thể cứng ngắc, một khắc sau, nước mắt tràn mi a!
Vô Giới luống cuống, thật sự không biết nên làm như thế nào, nhìn hai bên một chút, bọn người Lâm Mộng Thanh mới chạy đến đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi, trên hành lang không thấy một người, mà chủ tử hắn hiện tại lại tức giận vô cùng…
Thân thể mềm nhũn trợt xuống, Lăng Tuyết vô lực ngồi trên mặt đất, dựa vào cửa ríu rít khóc thút thít, nước mắt nước mũi chảy xuống toàn bộ, Vô Giới nhìn thấy khó chịu, từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn đưa tới, nói nhỏ: “Nương nương, trên đất lạnh, không bằng ngài về phòng ngủ chung với công chúa đi, ngày mai Hoàng thượng có thể hết giận.”
Lăng Tuyết Mạn nhận lấy khăn, vừa lau lệ, vừa khóc hỏi: “Vô Giới, ta thật sự là người phụ nữ xấu sao?”
“Ách… không… không phải đâu?” Vô Giới suy nghĩ một chút, đáp rất rối rắm.
“Oa oa, ngươi nói cũng không chắc chắn, vậy ta chính là người phụ nữ xấu rồi!” Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, khóc lớn tiếng hơn, lại hỏi: “Thu Nguyệt thường đánh ngươi không? Nàng đối với ngươi tốt không?”
“Nương nương, mới vừa nãy nô tài là đùa giỡn cùng nương nương, nương nương sao lại là nữ nhân hư? Ừm, Thu Nguyệt tại sao muốn đánh nô tài? Nàng rất tốt với nô tài a!” Vô Giới nhăn mày lại, rất ngơ ngác, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, mặt dần dần co quắp, chẳng lẽ nương nương thường đánh chủ tử? Khụ, lá gan này!
Lăng Tuyết Mạn thút thít lợi hại hơn, nước mắt cũng rơi nhanh hơn.
Vô Giới mím môi hồi lâu, thở dài: “Nương nương, lần này Hoàng thượng là giận thật, nương nương lén trốn đi, Hoàng thượng vì sớm tìm được nương nương, đêm ngày lên đường, thật mệt muốn chết rồi, lại nhìn thấy nương nương cùng thư sinh kia… Trong lòng Hoàng thượng có thể tốt hơn sao?”
“Oa oa, Vô Giới, ta thật là xấu, ta… ta thật sự là hư! Ta ham chơi bỏ rơi hắn, ta thường đánh hắn, mắng hắn, có lúc còn nhéo lỗ tai hắn, tức giận không cho hắn đắp chăn, dùng chân đá hắn, đánh hắn…”
Lăng Tuyết Mạn tự khai tội trạng của mình, cửa phía sau lại đột nhiên bị kéo ra, mà nàng cũng vinh quang lộn đầu đi vào!
“Nương nương!”
Vô Giới theo bản năng đưa tay muốn đỡ, lại thấy Vô Cực nhanh chóng vọt ra, mà Lăng Tuyết Mạn bị Mạc Kỳ Hàn vớt lên, không nói một lời xách cổ áo nàng xoay người tiến vào, ngạc nhiên, Vô Giới nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rất ăn ý đứng xa một chút, để tránh nghe được cái gì không nên nghe.
Lăng Tuyết Mạn còn chưa có hiểu rõ xảy ra chuyện gì, liền bị bàn tay xách nàng ném vào trên giường lớn, cái mông bị ném, đau nhất thời khóc lớn tiếng, “Thật là đau!”
“Đi ra ngoài!”
Thanh âm lạnh như băng kia vang lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình, lập tức dừng khóc, nhìn hai bên một chút, lúc này mới phát hiện ra mình bị bỏ vào phòng rồi, mà hắn lại hung dữ với nàng… Đi ra ngoài!
“Ta… ta không ra!” Lăng Tuyết Mạn thút thít một tiếng, vừa xoa cái mông, vừa nhỏ giọng nói.
“Vậy thì câm miệng!”
Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nói, cởi áo ngoài ra, thay xong quần áo trong, sau đó vén màn lên đi vào, nhìn Lăng Tuyết Mạn, mặt không tỏ vẻ gì nói: “Nàng ở trước mặt Vô Giới nói cái gì? Trẫm không cần mặt mũi nữa sao?”
Lăng Tuyết Mạn trợn to hai mắt, mới hiểu được, hắn là bởi vì nghe nàng nói những thứ kia làm cho hắn không có tôn nghiêm, mới bắt nàng vào phòng.
Mạc Kỳ Hàn chất vấn đôi câu, cũng không đợi Lăng Tuyết Mạn trả lời, liền lên giường quay lưng lại nằm xuống, đắp chăn nhắm hai mắt lại.
“Ta…” Lăng Tuyết Mạn ngồi chồm hỗm, mím miệng chần chờ hồi lâu, mới yếu ớt nói: “Tình nhân, thật xin lỗi!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không