“Mặc Thanh, lui ra!” Mạc Kỳ Minh chưa nhìn đến, cũng lên tiếng ngăn lại.
“Vâng! Chủ tử!”
Mặc Thanh vừa rút lui, Mạc Ly Linh liền chạy vội tới trước mặt, ôm đầu Mạc Ngự Minh, vỗ lưng giúp ông thuận khí, đồng thời lại quay đầu nhìn về phía Lương Khuynh Thành, thân thiết nói: “Hoàng nãi nãi, ngài không sao chứ?”
“Không có chuyện gì, hoàng nãi nãi nuôi phụ Vương con như nuôi một con sói, làm việc vô ích.” Lương Khuynh Thành tự giễu, nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, cười khẩy: “Một đứa nhỏ như Linh nhi còn biết ân oán thị phi, biết trung hiếu, mà ngươi lại không biết, ngươi quả thực không xứng làm phụ thân nó! Mạc Kỳ Minh, trước khi Hàn nhi xuất chinh ta đã biết là ngươi giết Lê nhi, nếu lòng dạ ta cũng nhỏ mọn như ngươi, Linh nhi của ngươi, những đứa con khác của ngươi, ta liền coi là cái đinh trong mắt! Ta hận chỉ là ngươi, đứa nhỏ là vô tội, ta cũng sẽ không như ngươi, đem thù hận lan tràn đến trên thân con cái!”
Mạc Kỳ Minh chậm rãi tiến đến gần, ánh mắt bình tĩnh dọa người, nói: “Lời ngươi nói chỉ là một phía, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”
“Mạc Kỳ Minh, ta cho ngươi biết chân tướng chuyện này!” Mạc Ngự Minh lại thở hổn hển mấy hơi, cố hết sức nói: “Du phi vào cung trong lần Thái Tông tuyển tú năm năm, trước khi tuyển tú, ta chưa từng gặp bà ấy, chính là khi tuyển chọn trên điện, thấy bà có kỹ thuật nhảy vô cùng tốt, dung mạo không tầm thường, lúc ấy ta tuổi trẻ, yêu thích cái đẹp, liền sắc phong bà làm Du phi. Đêm đầu tiên thị tẩm, ta cũng không nhìn ra bà có cái gì bi thương hay bị ép buộc, bà cũng như các phi tần khác, cực lực lấy lòng ta, bởi vậy có hai tháng, ta luôn luôn sủng ái mỗi mình bà, cũng vì vậy mà vắng vẻ Hoàng Hậu.”
“Về sau Hoàng Hậu bệnh nặng, tức giận với ta… ta áy náy với Hoàng Hậu, không đến cung Du phi, dần dần vắng vẻ Du phi, mà chuyện phụ Vương ngươi Lăng Vương bị phái đi trấn thủ Nam Cương, cũng xảy ra vào Thái Tông năm thứ ba, ta căn bản không biết chuyện giữa Du phi cùng Lăng Vương, thẳng đến một ngày, ta ngẫu nhiên nghe một võ tướng nói, liền cảm thấy áy náy, ta cùng với Lăng Vương mặc dù không phải sinh cùng một mẹ, nhưng cũng là huynh đệ, cảm tình luôn luôn vô cùng tốt, nhưng mà, hắn cũng chưa bao giờ nói cho ta biết chuyện hắn cùng với Du phi.”
“Nếu ta sớm biết, sẽ không đoạt nữ nhân của hắn, vì vậy, ta liền muốn thành toàn hắn cùng với Du phi, ban thưởng Du phi cho hắn, nhưng sợ sẽ làm mất thể diện của hắn, dù sao Du phi đã thị tẩm, kính sự phòng đều có ghi lại, bất đắc dĩ, ta về sau viện cớ một mặt đưa Du phi đi hành cung Cảnh Châu ở tạm, một mặt lại cho đòi Lăng Vương hồi kinh, lệnh cho hắn đi Cảnh Châu luyện binh, ta muốn tạo cơ hội cho bọn họ, triệu hồi toàn bộ đại nội thị vệ hộ tống Du phi, về sau, cơ sở ngầm của ta nói cho ta, bọn họ xác thực nối lại tình cũ, ta liền yên tâm, giư Du phi ở hành cung Cảnh Châu.”
“Nhưng mà, hai năm sau, lại nghe người báo, Du phi sinh bạo bệnh, chết ở Cảnh Châu, ta điều Lăng Vương hồi kinh báo cáo công tác, về sau mới biết Lăng Vương phi đã sinh một đứa con, đó là ngươi. Nhiều năm qua, ta luôn luôn vì chuyện Du phi năm đó cảm thấy thẹn với Lăng Vương, bởi vậy khi mười năm sau phát sinh chuyện hoạn quan tác loạn, tiến hành điều tra, tra được thủ hạ của Lăng Vương là Bạch Tĩnh An, ta liền lệnh cho Hình bộ đình chỉ điều tra, Lăng Vương đã chết, ta không muốn tra ra cái gì mà hỏng thanh danh của hắn, liền làm cho sự việc kết thúc qua loa, lại về sau ta đối đãi ngươi thế nào, ngươi rất rõ ràng.”
“Mạc Kỳ Minh, nếu ta có tâm đối phó phụ Vương mẫu thân ngươi, ta sao phải làm như vậy? Chỉ bằng việc liên quan đến phản loạn, cho dù không phải phụ Vương ngươi gây nên, nhưng cũng đủ định tội hắn, như vậy Lăng Vương phủ còn có thể may mắn tồn tại sao?”
Một hơi nói xong, yết hầu Mạc Ngự Minh không khoẻ, ho khan lên, Mạc Ly Linh kinh ngạc, vội giúp ông vỗ lưng, cũng hỏi: “Phụ Vương, có nước không?”
Mạc Kỳ Minh nhếch môi, lại không nói một lời, gắt gao nhìn Mạc Ngự Minh, trầm mặc thật lâu, sau đó gằn từng chữ một: “Làm sao có thể? Ngươi nói sao có thể là thật sự! Mẫu thân của ta yêu phụ Vương ta sâu đậm, làm sao có thể cam tâm tình nguyện thị tẩm cho ngươi? Là ngươi ép buộc bà! Phụ Vương ta sẽ không gạt ta, ngài sẽ không gạt ta!”
“Không! Du phi chưa bao giờ phản kháng, chuyện năm đó, nếu ngươi không tin, ngươi có thể đi hỏi cung nữ ma ma từng hầu hạ ở trong cung Du phi!” Mạc Ngự Minh lập tức nói.
“Phụ Vương, có một việc hiện tại nghĩ tới, Linh nhi muốn nói cho ngài biết.” Mạc Ly Linh nhớ lại, cau mày nói: “Ngày ấy con vụng trộm nhìn đến bức họa nãi nãi, bị phụ Vương mắng, trong lòng con thương tâm, liền chạy tới hậu viên, gặp được lão quản gia, con nhất thời tò mò đi hỏi lão quản gia, hỏi hắn có biết nữ nhân trên bức họa kia là ai hay không, lão quản gia nghe vậy mặt biến sắc, thế nào cũng không chịu nói, chỉ về sau lầm bầm một câu, nói, nói…”
Mạc Ly Linh chần chờ, có chút không yên nhìn Mạc Kỳ Minh, không dám nói tiếp, Mạc Kỳ Minh đợi không được, quát: “Nói gì?”
“Lão quản gia nói, thế tử gia, gia gia của ngài là đang hại phụ Vương ngài chết sớm a!” Mạc Ly Linh sợ run lên, vội bật thốt lên nói.
“Cái gì?” Mạc Kỳ Minh chấn động, đôi mắt nheo lại, hồi lâu, mới thì thào: “Đêm trước, lúc lão quản gia tặng đồ cho ta, cũng nói một câu kỳ quái, hắn nói, Vương gia, không nên bị mặt ngoài che mờ lương tri, không cần tiếp tục như vậy, để tránh vĩnh viễn không cách nào quay đầu…”
“Lão quản gia là người hầu cũ của Lăng Vương phủ sao?” Lương Khuynh Thành mở miệng hỏi.
“Là nô tài từng hầu hạ phụ Vương ta, vì vậy, ta luôn giữ lão ở Tam Vương phủ làm quản gia, lời nói đêm trước, ta mặc dù không vui, cũng không trách tội lão.” Ánh mắt Mạc Kỳ Minh trống rỗng đáp.
Mạc Ngự Minh thở dài, “Tốt lắm, chúng ta lập tức trở về, gọi lão quản gia tới đối chất, khẳng định hắn biết rõ ngọn nguồn, bằng không, hắn sẽ không nói những lời này.”
“Ha ha, không cần, ta không muốn biết chân tướng là cái gì, có lẽ ta sai lầm rồi, là phụ Vương ta sai lầm rồi, ta quả thật đã quay đầu không được, ta giết Mạc Kỳ Lê, chỉ một việc này, ta trốn không thoát tội chết! Còn có, ta nhiều lần phái người giết Mạc Kỳ Hàn, hắn quả thật mạng lớn, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, ân oán này, kết thúc đi!”
Mạc Kỳ Minh cười thảm, lui ra phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Nhưng ta sẽ không để cho bản thân mình chết ở trong tay các người! Phụ hoàng, ta lại sẽ gọi ngài một tiếng phụ hoàng, nhiều năm công ơn nuôi dưỡng, ta thừa nhận, lương tri của ta sớm bị thù hận lừa gạt, từ khi ta hiểu chuyện, ta liền gánh vác trọng trách báo thù cho mẫu thân, phụ Vương chết đi, ta lại thêm nhiệm vụ báo thù cho phụ thân, ta luôn luôn bận rộn, lo lập âm mưu, ta gần như không có vì bản thân mình sống qua một ngày, chuyện duy nhất vượt qua phạm vi khống chế là, ta yêu Lăng Tuyết Mạn, yêu đến không thể tự kềm chế, từng một lần vì nàng, ta muốn buông tha, muốn rời đi nơi này, đơn thuần sống một ngày cho mình, nhưng là…”
Lời nói nghẹn ngào ở trong cổ, rốt cuộc nói không được.
Tự cho là hơn ba mươi năm thù hận, ở hôm nay, lại là sai lầm toàn bộ rồi, có thể là bị lừa gạt, hắn nào còn dũng khí đi tìm chân tướng, nếu thật sự giết sai người, hắn sẽ hận phụ Vương hắn, không nghĩ tha thứ phụ Vương hắn, dưới cửu tuyền, cha con bọn họ làm sao gặp nhau?
Cho nên, cứ hồ đồ như vậy đi!
Ha ha ha! Ngược lại thật sự là buồn cười… Buồn cười đến cực điểm!
Lương Khuynh Thành ngây ngốc nhìn Mạc Kỳ Minh có chút điên cuồng lại có chút đáng thương, nước mắt nhịn không được rơi xuống, “Mạc Kỳ Minh, khi biết ngươi giết hai đứa con trai của ta, trong lòng ta cũng chỉ còn lại ý muốn báo thù, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu, thậm chí, muốn đem ngươi lăng trì, xét nhà diệt tộc, cho toàn bộ phủ của ngươi chôn cùng! Nhưng về sau, Linh nhi vào cung, ta nhìn nó hồn nhiên không rành thế sự, lại mềm lòng, đứa trẻ cái gì cũng không biết, nó là vô tội! Tại sao muốn đem ân oán của người lớn áp đặt cho trẻ con, tại sao phải bắt con cháu tiếp tục gánh vác những tội lỗi này?”
“Oan oan tương báo, là đúng sao?” Mạc Ngự Minh cũng rơi lệ, vô cùng đau đớn, “Đáng thương cho Lê nhi uổng mạng! Đáng thương cho Nhã Dung tuổi còn trẻ đã thủ tiết, đáng thương mấy đứa nhỏ để tang phụ thân, đáng thương cho ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh…”
Mạc Ly Linh khóc lên, tiếng khóc vang vọng đất trời…
Dưới chân núi Vô Danh, Vô Cực xuống ngựa, “Chủ tử, ngài nghe! Có tiếng khóc!”
“Oa – ”
Đàn ngựa dừng lại, Mạc Kỳ Hàn lắng nghe, sắc mặt căng thẳng, “Có vẻ như ở lưng chừng núi, các ngươi ẩn nấp, cẩn thận coi chừng bị sát thủ phát hiện tung tích, một mình trẫm lên núi!”
“Hoàng thượng, đây là đạn tín hiệu, cây chủy thủ này để dự phòng, chúng nô tài thời khắc chuẩn bị nghe lệnh!” Vô Ngân nhanh chóng lấy đồ vật từ trên người đưa tới.
“Được, các ngươi cẩn thận làm việc!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, vung roi ngựa phóng đi về phía đỉnh núi.
Đám người Vô Cực cũng lập tức xuống ngựa, xua ngựa đi, sau đó ẩn thân.
Bên khe suối, một gã thủ hạ áo đen báo lại, “Bẩm chủ tử, Hoàng thượng đến, hiện tại thượng đang lên núi, nhưng cũng không có mang theo Lăng Tuyết Mạn, lại có vẻ như hắn mang thủ hạ đến, trên đường có nhiều dấu vó ngựa.”
“Thật không? Hừ, hắn đối với Lăng Tuyết Mạn tình thâm ý trọng, không muốn giao nàng, vậy bổn Vương cũng muốn nhìn xem, là nữ nhân quan trọng, hay là phụ mẫu hắn quan trọng!”Mạc Kỳ Minh môi giơ lên một chút cười nhạo, lạnh lùng nói: “Trói người đứng lên, kiếm để trên cổ họng!”
“Vâng, chủ tử! Xin chỉ thị chủ tử, nếu thế gia không cho phép…” Mặc Thanh chần chờ nói.
Mạc Kỳ Minh dừng một chút, nói: “Điểm huyệt Linh nhi.”
“Vâng, chủ tử!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không