Lăng Tuyết Mạn buồn ngủ, mông lung cọ xát trong lòng Mạc Kỳ Hàn, nhếch miệng nói: “Không sao, buổi sáng không thoải mái mà thôi, giữa trưa ta ăn nhẹ, không có ói nữa.”
“Ừ, đã hai tháng rồi, sư phụ nói đến ba tháng sẽ tốt hơn, Mạn Mạn, làm nàng chịu khổ!” Mạc Kỳ Hàn nắm tay Lăng Tuyết Mạn chậm rãi siết chặt, kề sát mặt nàng, nhẹ giọng nói.
“Ha ha, nữ nhân nào không khải chịu khổ một lần? Nếu ta chiếm thân thể này, liền vì nàng làm ít chuyện, lại nói, vì nam nhân mình yêu sinh em bé, là chuyện hạnh phúc!” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, cười, nắm tay Mạc Kỳ Hàn dán lên mặt nàng, cười cười nói: “Ta cũng không thể vì sợ chịu khổ, mà mượn bụng sinh con đi?”
“Cái gì là mượn bụng sinh con?” Mạc Kỳ Hàn kỳ quái nói.
Lăng Tuyết Mạn nói: “Chính là mượn bụng nữ nhân khác sinh con cho chàng, ha ha, ta cũng không cho chàng chạm vào người khác!”
“A, không mượn, chính chúng ta sinh hoàng nhi.” Mạc Kỳ Hàn ý cười thật sâu, cúi đầu, chạm nhẹ môi Lăng Tuyết Mạn một chút, nói: “Mạn Mạn, hiện tại nàng có thể tự do ra vào cung Đế Hoa, trẫm đã nhốt Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di trong cung rồi!”
“Ừ.”
“Ngày mai, trẫm phải đi thái miếu, sẽ rất vội, ban ngày nàng ở cùng sư nương, Xuân Đường Thu Nguyệt, ngàn lần không được rời họ một bước, biết không?” Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt nói.
Lăng Tuyết Mạn nâng nâng mắt, chu miệng nói: “Buổi tối chàng về chưa? Không cho ta rời họ, có phải có chuyện gì sắp xảy ra hay không? Chàng sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Buổi tối sẽ trở lại, không có chuyện gì, chỉ là trẫm lo cho nàng, nàng hiện tại không chỉ có một mình, mọi chuyện đều phải cẩn thận, để tránh động thai, biết không?” Mạc Kỳ Hàn khẽ nhíu mày, nhỏ vụn dặn dò.
“Đã biết, ta sẽ nghe lời, đây là em bé đầu tiên của chúng ta… ta sẽ bảo vệ nó thật tốt.” Bên môi Lăng Tuyết Mạn tràn ra tươi cười, nghiêm túc gật đầu.
Mạc Kỳ Hàn hài lòng mỉm cười, ôm sát thiên hạ trong lòng.
Nhưng mà, cơ trí như Mạc Kỳ Hàn, lại không thể lường trước, một trận chiến cuối cùng này, lại không theo dự tính của hắn, kế hoạch hoàn toàn bị phá vỡ –
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Bầu trời xanh biếc, không có một gợn mây, gió thổi nhè nhẹ.
Ngoài cổng Tuyên Hoa, hai chiếc ngự liễn đi song song, văn võ bá quan đứng cúi đầu, trước sau là Ngự Lâm quân, đại nội thị vệ, cấm vệ quân, khí thế anh dũng, thanh thế to lớn.
Trước ngự liễn, Mạc Ly Linh cung kính đứng ở phía dưới, Thái Thượng Hoàng Mạc Ngự Minh cùng Thái Hậu Lương Khuynh Thành mỉm cười đối mặt quần thần, Mạc Kỳ Hàn đứng trước quần thần, khí thế bức người.
“Canh giờ đến – ”
“Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu nương nương khởi giá – ”
Từ An cầm phất trần, cao giọng hô lên.
“Nhi thần cung tống Thái Trên Hoàng! Cung tống Thái Hậu nương nương!”
Mạc Kỳ Hàn bước ra một bước, quỳ xuống, tiếng nói vang vọng, thấu tận trời cao!
“Chúng thần cung tống Thái Thượng Hoàng! Cung tống Thái Hậu nương nương – ”
Quần thần cùng quỳ, cúi đầu lạy.
Một chiếc ngự liễn chạy ra, một trăm Ngự Lâm quân đi trước mở đường, bên trái, bên phải, phía sau xe ngựa đều có cấm vệ quân bảo vệ nghiêm mật, Mạc Ly Linh được vinh hạnh cùng ngồi trong ngự liễn, Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Dục cưỡi ngựa hai bên, đại đội người ngựa từ từ ra khỏi cổng Tuyên Hoa , ra khỏi thành, hướng về núi Ngũ Đài.
Nhìn Mạc Ngự Minh rời đi, sau đó Mạc Kỳ Hàn cũng lên ngự liễn, ngồi vào trong, con ngươi thâm thúy đảo qua Mạc Kỳ Minh đứng phía trước bách quan, nhàn nhạt mở miệng, “Khởi giá đến thái miếu!”
“Hoàng thượng có chỉ! Khởi giá – ”
Ngự liễn lên đường, bách quan cùng tới, trước sau có vô số Ngự Lâm quân cùng thị vệ đại nội.
Một lúc lâu sau, tới thái miếu.
Mạc Kỳ Hàn thống lĩnh văn võ bá quan khai đàn, hiến tế, đọc tế văn, ba quỳ chín lạy, cầu trời ban phúc.
“Trẫm, Đại Minh Hiến Tông Hoàng đế thứ tám Mạc Kỳ Hàn, cầu nguyện trên trời phù hộ nước Đại Minh ta, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, trăm họ an cư, biên giới an bình…”
“Cầu phúc xong! Thủ miếu – ”
Từ An cao νút hô lên, bách quan dập đầu, “Thủ miếu – ”
Ngay phía trước, trên nệm êm màu vàng, Mạc Kỳ Hàn nghiêm chỉnh quỳ, trước mặt là cái bình khổng lồ, bên trên ba cây nhang cháy sáng, khói lượn lờ bay lên.
Cùng lúc đó, ngự liễn chở Mạc Ngự Minh đã ra khỏi kinh thành, dọc theo Kinh An mà đi, Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Dục luôn cảnh giác, đề phòng trái phải, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ở bên trong xe ngựa, Mạc Ly Linh hiếu thuận đấm bóp bả vai Mạc Ngự Minh, thỉnh thoảng, nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng gia gia, lực tay của con có vừa không?”
“Ha ha, Linh nhi, rất vừa phải, thật thoải mái.” Mạc Ngự Minh từ ái cười, ngừng một chút, hỏi: “Ở trong phủ, có thường xuyên bóp vai cho phụ Vương mẫu thân không?”
“Thưa Hoàng gia gia, bóp vai cho mẫu thân nhiều hơn một chút, phụ Vương ngày thường bận rôn, ít gặp, cũng ít bóp vai.” Mạc Ly Linh đáp.
Thái Hậu mỉm cười, nói: “Linh nhi, trong nhận thức của con, phụ Vương con là người như thế nào? Nói thật cho hoàng nãi nãi, hoàng nãi nãi muốn nghe.”
“Hồi hoàng nãi nãi, phụ Vương con…” Mạc Ly Linh chần chờ, ngừng một hồi lâu, mới rầu rĩ nói:”Ngài tương đối khô khan, có chút lạnh lùng, thật nghiêm túc, trên cơ bản con không từng nhìn thấy ngài cười, một tháng phụ Vương sẽ kiểm tra việc học văn võ huynh đệ chúng con một lần, nếu là làm tốt, ngài sẽ sờ đầu của chúng con, nói vài câu, nếu không tốt, phụ Vương sẽ rất tức giận lạnh mặt, sau đó phạt chúng con quỳ, không được ăn cơm, có khi sẽ dùng roi đánh, à, cũng có lúc dạy chúng con luyện kiếm, trong nhận thức của con, phụ Vương chính là một người đặc biệt nghiêm khắc.”
“Vậy sao? Vậy phụ Vương con bình thường hay nói về cái gì? Có nói gì đặc biệt không?” Thái Hậu nhíu mày, lại hỏi: “Ví dụ như, có đề cập tới chuyện gia gia nãi nãi con không?”
Mạc Ly Linh ngây cả người, nghĩ một lát, lắc đầu, “Không có, phụ Vương chưa bao giờ đề cập qua, Linh nhi cũng không biết.”
“Vậy à!” Mạc Ngự Minh có chút buồn bã gật đầu, Mạc Kỳ Minh một chữ cũng không nói, có phải không hề muốn con hắn kế thừa thù hận của trưởng bối không?
“Hoàng gia gia, con biết trong phòng phụ Vương có một gian mật thất, nhưng phụ Vương không cho phép ai đến gần, lúc trước con vô tình phát hiện, kết quả phụ Vương rất tức giận, khiển trách con, về sau, phụ Vương nói với con mấy lời con nghe không hiểu, đại khái là bảo con không được tính tình lạnh lùng giống như ngài, không được thù hận bất kỳ người nào.”Mạc Ly Linh cau mày, suy tư nói.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không