“Ly Linh, đến gần một chút, cho trẫm nhìn một cái!” Mạc Kỳ Hàn ngồi ở trên ghế rồng, ánh mắt đảo qua văn võ bá quan phía dưới, dừng ở trên người một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
Thiếu niên mi thanh mục tú, có bảy tám phần tương tựa Mạc Kỳ Minh, lại kế tục vài phần dung mạo của tam Vương phi, vì vậy, cả người nhìn qua gương mặt có nhiều đường nét cứng rắn, nhưng cũng có vẻ anh tuấn mỹ mạo.
Mạc Ly Linh bước ra, đi tới giữ điện, quỳ xuống, giọng nói thanh thúy mượt mà, “Mạc Ly Linh tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Hoàng chất bình thân!” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười nói.
“Tạ Hoàng thượng!”
Mạc Ly Linh đứng lên, cung kính khẽ cúi đầu, chờ đợi.
Thân mình Mạc Kỳ Hàn nhàn nhã dựa vào phía sau, ánh mắt nhìn Mạc Kỳ Minh, cười nhạt: “Từ ngày trẫm nam chinh trở về đến nay, quá bận rộn triều chính đại sự, mà bỏ quên các tiểu bối, hôm nay gặp được Ly Linh, bất giác mới phát hiện đã lớn như vậy rồi!”
“Vâng, Hoàng thượng, Ly Linh năm nay đã mười ba tuổi!” Mạc Kỳ Minh chắp tay đáp.
“A? Vậy cũng đến tuổi cưới hỏi rồi! Nháy mắt, bọn tiểu bối đều lớn lên a!” Mạc Kỳ Hàn cảm thán vô cùng, vừa nhìn về phía Mạc Ly Linh, cười nói: “Ly Linh, hôm nay trẫm ra cho con một đề thi, trong vòng mười ngày, con nộp lên cho trẫm, trẫm không cần con dùng từ ngữ sáo rỗng, chỉ cần thể hiện nội tâm chân thật của con, nhớ kỹ, không thể khi quân!”
“Vâng, Ly Linh tuân chỉ, xin Hoàng thượng ra đề mục!” Mạc Ly Linh ngẩn ra, vội quỳ xuống chắp tay trả lời.
Mạc Kỳ Hàn mắt sáng như đuốc, nhìn Mạc Ly Linh, chậm rãi nói: “Con hãy nghe cho kỹ, đề mục là, luận – trung hiếu nghĩa lễ trí tín!”
“Vâng, Ly Linh nhớ kỹ, nhất định trong vòng mười ngày sẽ trình cho Hoàng thượng ngự lãm!” Mạc Ly Linh dập đầu nói.
“Được, hãy bình thân!”
“Tạ Hoàng thượng!”
Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, ánh mắt chuyển hướng Mạc Ly Hiên, “Trưởng thân Vương Ly Hiên, đề mục này, cũng giao cho con làm, cùng một thời gian.”
Mạc Ly Hiên bước ra, quỳ xuống, “Nhi thần tuân chỉ!”
Bảy ngày sau.
Trước cổng Tuyên Hoa, bách quan đưa sứ đoàn Nam Chiếu về nước.
“Hoàng thượng, chuyến đi này thần đã thấy được văn hóa Đại Minh, dân giàu nước mạnh, biết Hoàng thượng Đại Minh, thần có cảm giác vinh hạnh sâu sắc, hy vọng Hoàng thượng một ngày nào đó có thể tới Nam Chiếu, cả nước thần hoan nghênh vô cùng!” Hiên Viên Cốc Cẩn chắp tay, chân thành nói.
Mạc Kỳ Hàn chắp tay, mỉm cười nói: “Được, nếu trẫm có thời gian, nhất định đến Nam Chiếu, thăm hỏi Hoàng đế quý quốc, cùng thái tử điện hạ!”
“Vâng, thần đợi Hoàng thượng đến!” Hiên Viên Cốc Cẩn gật đầu.
Mạc Kỳ Hàn vươn tay phải ra, sang sảng nói: “Thái tử điện hạ, mời!”
“Cung tống Nam Chiếu thái tử điện hạ về nước!” Văn võ bá quan ào ào chắp tay đưa tiễn.
“Hoàng thượng, tái kiến!”
Hiên Viên Cốc Cẩn vung tay lên, xoay người đi, sứ đoàn, vệ sĩ Nam Chiếu cùng đi.
Thượng thư phòng.
Đứng bên bàn là Liễu Thái Phó, Thừa tướng, Quân Cơ Xứ Thủ Phụ.
Mạc Kỳ Hàn nhìn tấu sớ cầm trong tay ba lần, xác định không có quên, mới khép lại, ánh mắt nhìn về phía Thừa tướng hơn năm mươi tuổi, sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Tào tướng, khanh có suy nghĩ kỹ chưa? Rút giây động rừng, trẫm tuyệt không miễn cưỡng Thừa tướng.”
“Thưa Hoàng thượng, lão thần đã cùng Thái Thượng Hoàng mật đàm, quyết định kỹ lưỡng, xin Hoàng thượng yên tâm!” Thừa tướng vén áo quỳ xuống, trịnh trọng nói.
“Hoàng thượng, thần cùng ý nghĩ với Tào tướng, ban đầu không biết Tam Vương gia bụng dạ khó lường, nghĩ rằng tam Vương trung quân ái quốc, hiện tại được Thái Thượng Hoàng chỉ rõ, thần mới tỉnh ngộ, Hoàng thượng không để ý hiềm khích trước kia, tha thứ tội lỗi của thần, thần mang ơn, nguyện vì Hoàng thượng móc ruột moi tim, lấy công đền tội!” Quân Cơ Xứ Thủ Phụ quỳ theo, dập đầu nói.
“Hai vị đại nhân, mau mau đứng lên!” Mạc Kỳ Hàn đứng dậy, đi ra khỏi bàn, hai tay nâng hai người, vui mừng nói: “Hai vị là trợ thủ đắc lực của phụ hoàng, trung thành với phụ hoàng nhiều năm, trẫm hy vọng hai vị đại nhân tương trợ, sắp tới diệt trừ bè đảng của Tam Vương!”
“Vâng, Tam Vương gia kết bè kết cánh, chuyên quyền làm rối kỉ cương, mầm tai hoạ này chưa trừ diệt, xã tắc bất ổn a!” Liễu Thái Phó nói.
Hoàng hôn, cung Cảnh Hiên.
“Lăng tỷ tỷ!”
Một tiếng gọi vui sướng truyền đến, Lăng Tuyết Mạn từ trước bồn hoa ngẩng đầu, ghé mắt nhìn lại, mỉm cười, “Lâm Nhi, như thế nào?”
“Ha ha, Lăng tỷ tỷ, nói cho tỷ biết tin tức tốt nhất!” Trần Lâm Nhi kich động vừa đi vừa chạy, đến trước mặt, thở phì phò nói: “Muội vừa mới thay Trưởng Thân Vương tặng đồ đến cung Phượng Thần, lúc trở về đi qua ngự hoa viên, nhìn thấy hai vị tỷ tỷ Xuân Đường Thu Nguyệt!”
“Thật vậy sao? Hai người bọn họ đã bình phục sao?” Lăng Tuyết Mạn vui mừng, vội vàng nắm tay áo Trần Lâm Nhi, “Muội đã gặp bọ họ sao?”
“Lăng tỷ tỷ, tỷ đừng kich động, hai vị tỷ tỷ rất tốt, trừ bỏ sắc mặt hơi tái nhợt, những thứ khác muội nhìn thấy không có gì, nhưng không biết tình huống ra sao.” Trần Lâm Nhi nói.
Lăng Tuyết Mạn mím môi, suy tư trong chốc lát, nói: “Ta muốn đi thăm bọn họ, dù sao, đều là ta hại bọn họ bị thương, trong lòng ta rất bất an.”
“Hai vị tỷ tỷ lúc này chắc là đã về cung Đế Hoa.”
“Ta phải đi Cung Đế Hoa tìm bọn họ, Lâm Nhi, muội cùng đi với ta nha.”
“Vâng, được.”
Ngoài cung Đế Hoa, Lăng Tuyết Mạn vô tình nhìn thấy Vô Giới, vừa thấy Vô Giới, Lăng Tuyết Mạn liền nhớ tới sự tình lúc trước, tình nhân giả trang Vô Giới thoải mái cùng nàng đá cầu, nàng quay đầu tìm Vô Giới, nhưng Vô Giới lại chân tay luống cuống, đến nhìn cũng không dám nhìn nàng.
Nghĩ, không khỏi bật cười, hơi nhếch môi, Lăng Tuyết Mạn hô lên, “Vô Giới Hầu Vệ đại nhân!”
Vô Giới đang cùng một thị vệ nói gì đó, nghe tiếng quay đầu, thấy Lăng Tuyết Mạn, vội đi xuống cầu thang cẩm thạch, chắp tay nói: “Lăng nương nương!”
“Khụ khụ!” Lăng Tuyết Mạn hắng giọng một cái, không chút để ý hỏi: “Hoàng thượng nhà ngươi đâu?”
“Hồi nương nương, Hoàng thượng ở thư phòng nghị sự.” Vô Giới vẫn không dám nhìn Lăng Tuyết Mạn, đầu lại cúi thấp một phần.
Thấy thế, Lăng Tuyết Mạn muốn trêu cợt người ta, suy nghĩ một chút, đầu nghiêng nghiêng, nghiêng mặt nhìn về phía Vô Giới, bỡn cợt nói: “Ta là con cọp sao? Ta cũng không phải chủ tử của ngươi, làm chi vừa thấy ta là giống như thấy cọp vậy! Ngẩng đầu lên a!”
“A, vâng” Vô Giới thật quẫn, ngẩng đầu, đỏ mặt đỏ tai, đôi mắt không biết nên nhìn chỗ nào, liếc đến Trần Lâm Nhi phía sau Lăng Tuyết Mạn, liền không nói nhảm: “Cung nữ này là hầu hạ nương nương à?”
“Hì hì, nàng là Lâm nhi, cũng không phải là nô tỳ của ta, mà là nghĩ muội của ta, hiện tại tạm thời hầu hạ Hiên nhi.” Lăng Tuyết Mạn cười, xoay người giới thiệu, trong đầu đột nhiên ánh sáng chợt lóe, nhìn Lâm nhi, lại ngoái đầu nhìn Vô Giới, khóe miệng hơi vểnh lên, “Vô Giới a, ngươi về sau không cần cúi đầu, biết không?”
Vô Giới chợt ngẩn người, mờ mịt gật đầu, sắc mặt có chút ửng đỏ, “Vâng, nương nương!”
“À, ta muốn đi tìm Xuân Đường Thu Nguyệt, nếu ngươi tạm thời rãnh rỗi, ngồi nói chuyện cùng Lâm nhi trong chốc lát, ta đi một chút sẽ trở lại.” Lăng Tuyết Mạn nghiêm trang ra lệnh.
“Ách…” Vô Giới mở to hai mắt nhìn, rất là khó hiểu, “Nương nương, tại sao nô tài phải…”
“Sao? Ta không phải chủ tử của ngươi sao? Hoặc là nói, ngươi không coi ta là chủ tử?” Lăng Tuyết Mạn nghiêm mặt chất vấn.
“Nô tài không dám!” Vô Giới vội chắp tay, lại cúi đầu.
Lăng Tuyết Mạn lạnh mặt, uy hiếρ rất là hung ác, “Hừ! Dám không nghe lời ta… ta sẽ bảo Hoàng thượng thiến ngươi! Cho ngươi cưới không được lão bà!”
Vô Giới bị lôi tới, cứng ngắc nghiêm mặt nửa ngày, sau đó trơ mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn bước lên thềm đá, đi vào cung Đế Hoa.
Trần Lâm Nhi cũng cực kinh ngạc nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn, âm thầm than, không phải bảo nàng cùng đi sao? Tại sao lại ném nàng ở đây?
Vô Giới thở dài không thôi, nhàm chán quét mắt nhìn Trần Lâm Nhi, khách sáo nói: “Lâm Nhi cô nương!”
“Lâm Nhi bái kiến Hầu Vệ đại nhân!” Trần Lâm Nhi vội quỳ xuống hành lễ, sợ hãi nói.
“Cô nương, không cần! Cô nương là nghĩ muội của nương nương, sao có thể thi lễ với ta?” Vô Giới đưa tay đỡ nhẹ, lắc đầu nói.
Trần Lâm Nhi đứng thẳng lên, nâng khẽ mắt nhìn Vô Giới một cái, chỉ cảm thấy anh khí bức người, lạnh lùng cương nghị, nghe nói tam đại ngự tiền thị vệ bên cạnh Hoàng thượng võ công đều tinh thông, tướng mạo không tầm thường, hiện tại may mắn nhìn thấy…
Trời ạ, đang suy nghĩ gì đấy? Trần Lâm Nhi lập tức đỏ bừng mặt, vội cúi đầu.
Vô Giới bồn chồn, đem bản thân mình từ trên xuống dưới quan sát một lần, trang phục không có gì không ổn a, vì thế, liền hỏi: “Lâm nhi cô nương, nàng thấy ta có vấn đề gì sao?”
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Lăng Tuyết Mạn đi vào Cung Đế Hoa, hỏi thăm cung nữ xong, trực tiếp đi đến phòng đặc biệt an bài cho Xuân Đường Thu Nguyệt.
Vào cửa, hai nha đầu đang bôi thuốc cho nhau, gặp Lăng Tuyết Mạn tiến vào, cả kinh, vội đứng dậy quỳ xuống hành lễ, Lăng Tuyết Mạn vội đỡ lấy, không vui nói: “Đều bị thương, còn quỳ cái gì?”
“Nương nương, chúng nô tì không có việc gì, một chút thương tổn mà thôi, rất nhanh sẽ bình phục.” Thu Nguyệt lắc đầu, khẽ cười nói.
“Nói bừa, ta cũng biết.” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt, nói xong, lại cúi đầu, “Xuân Đường Thu Nguyệt, thực xin lỗi, đều là do ta, nếu ta không chạy đi, các ngươi sẽ không bị thương.”
“Nương nương! Chúng nô tì bảo vệ chủ tử, là việc đương nhiên, nương nương vạn không thể tự trách, chúng nô tì không dám nhận a!” Xuân Đường nói chuyện không dám dùng sức, thở nhẹ nói khẽ.
Lăng Tuyết Mạn hít mũi một cái, gật đầu, đỡ Xuân Đường Thu Nguyệt ngồi xuống, thân thiết nói: “Còn đau không? Thuốc này dùng thế nào, cần ta hỗ trợ không?”
“Không đau, đã thoa thuốc rồi, chúng nô tì mặc quần áo vào là xong.” Thu Nguyệt nói.
“A, ha ha.”
Lăng Tuyết Mạn mang ghế đến, ngồi bên cạnh hai người, chờ hai nha đầu mặc xong, nhìn một chút cũng nhớ tới Mạc Kỳ Hàn miêu tả việc sủng hạnh, sau đó liền không tự chủ được nhìn miệng hai nha đầu, không khỏi tò mò hỏi: “Xuân Đường Thu Nguyệt, nữ nhân hôn nữ nhân có cảm giác gì vậy?”
“A?”
Hai nha đầu cùng nhau kinh hô, sau đó đỏ mặt, Thu Nguyệt co quắp khóe miệng, gương mặt thẹn thùng, “Nương nương, vậy khẳng định là không xong!”
Biểu cảm của Xuân Đường càng là khó coi, “Vâng, đúng vậy, hương liệu trên người Lệ quý phi có thể sặc chết người, nô tì… nô tì thật sự là…”
“Ách… ha ha ha, vậy bọn họ cảm giác so với hôn nam nhân có cái gì khác không?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, cười vui.
“Nương nương, chúng nô tì đâu có từng… hôn nam nhân a?” Xuân Đường Thu Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu nhìn chân.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không