Hiên Viên Cốc Cẩn nghe xong, hơi trầm mặc, sau đó cười, cầm lại thạch liên từ tay Mạc Ly Hiên, tự đáy lòng nói: “Một nữ tử nho nhỏ của Đại Minh cũng có bậc tài học quân sự này, thực khiến người khâm phục, trong chiến trận biên quan, Nam Chiếu bại bởi Đại Minh, theo như cái này thì, cũng ở trong dự liệu, nay, thần tâm phục khẩu phục! Cũng là mỹ nhân của Hoàng thượng, thần không dám lại cầu, lúc này cung chúc Hoàng thượng cùng mĩ nhân phu thê hạnh phúc!”
“Thái tử điện hạ lòng dạ bao dung, trẫm cũng khâm phục! Các ái khanh cùng nhau kính điện hạ một ly! Trẫm cùng các khanh cộng ẩm!” Mạc Kỳ Hàn cực kỳ vui mừng, đứng dậy nâng chén, sang sảng nói.
“Kính thái tử điện hạ!”
Văn võ bá quan Đại Minh đứng dậy, nâng chén kính sứ đoàn Nam Chiếu, sau đó uống một trận.
Giữa điện lại tiếp tục biểu diễn ca múa, mọi người lại tiếp tục tiếng nói tiếng cười.
Lăng Tuyết Mạn tránh ở phía sau Mạc Kỳ Hàn, đứng thật sự mệt mỏi, dứt khoát ngồi xổm xuống, giải quyết xong vấn đề, nàng cũng an tâm, vì thế, ánh mắt liền liếc về phía hai quý phi một trái một phải, hai nữ nhân trước mắt coi như đoan trang, mắt nhìn phía trước, cười yếu ớt.
Nên làm thế nào để đuổi bọn họ ra đây?
Lăng Tuyết Mạn nhàm chán, hai tay chống má, bỗng dưng, ánh mắt đột nhiên sáng!
Ngọc bội!
Vừa rồi không chú ý, hiện tại ngồi xổm xuống, liền thấy rõ ràng đêm nay Mạc Kỳ Hàn đeo ngọc bội!
Cực lực chịu đựng kich động trong lòng, Lăng Tuyết Mạn bất động thanh sắc đi xê dịch lên phía trước, cũng nhìn thấy rõ ràng, ngọc bội đại biểu “như trẫm giá lâm” treo ở hông bên phải của Mạc Kỳ Hàn!
Ngồi phía bên phải chính là Di Quí Phi, như vậy, trước nàng tống Di Quí Phi đi mới được, nên làm cái gì bây giờ?
“Lăng Tuyết Mạn!”
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc, Lăng Tuyết Mạn cả kinh, vội ngượng ngùng cười, “Hoàng thượng, có nô tỳ!”
“Nơi này không có chuyện của ngươi, lui ra đi!” Mạc Kỳ Hàn tựa lưng vào ghế, nghiêng mắt nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, lười nhác nói.
“Sao? Không được, nô tỳ không lui!” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, vội lắc đầu, dù sao ngồi xổm cũng mệt, dứt khoát nàng quỳ trên đất, còn tận lực quỳ gối giữa Mạc Kỳ Hàn cùng Bạch Tử Di, thò tay giữ chặt ống tay áo Mạc Kỳ Hàn, bộ dáng quả nhiên là điềm đạm đáng yêu, thanh âm tận lực trở nên nghẹn ngào, “Hoàng thượng, nô tì vất vả vào điện Thái Hòa, chính là muốn hầu hạ Hoàng thượng, để bù lại việc nô tì phạm phải đủ loại sai lầm a! Hoàng thượng, cầu ngài không cần ác tâm như vậy, cho nô tì một cơ hội sửa đổi được không?”
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn hơi nhăn mày, như có đăm chiêu nhìn Lăng Tuyết Mạn, trầm mặc một chú, nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã có lòng, trẫm thành toàn ngươi cũng không sao, tối nay đến cung Đế Hoa hầu hạ đi!”
Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân lập tức níu chặt khăn trong tay, mắt ghen ghét trừng Lăng Tuyết Mạn, mắng thầm, thật không biết xấu hổ, Hoàng thượng còn không có ban cho danh phận đâu, dám trước mặt mọi người câu dẫn Hoàng thượng!
Hai ánh mắt oán độc bắn lại, thân mình Lăng Tuyết Mạn co rút, nhưng trong đôi mắt lại nổi lên tia sáng, thê lương bi ai nói: “Hoàng thượng, nô tì không dám! Nô tì không danh không phận, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hoàng thượng, rót rượu đấm lưng cho Hoàng thượng là đã hài lòng!”
Có thể là quỳ mệt, Lăng Tuyết Mạn lơ đãng đưa tay phủ lên bụng một chút, sau đó quỳ thẳng tắp, gương mặt lã chã chực khóc.
Mạc Kỳ Hàn hít hai ngụm khí lạnh, nhẹ nhàng cắn răng, “Hãy bình thân!”
“Tạ Hoàng thượng!”
Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn vui vẻ, đứng dậy, cầm bầu rượu trên bàn, tự mình rót một ly, đưa tới,”Hoàng thượng, mời!”
Mạc Kỳ Hàn đưa mắt nhìn, một tay tiếp nhận, ngửa đầu uống hết.
Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười gian, lại rót một ly, giọng nói yêu kiều ngọt ngào, “Hoàng thượng, lại mời!”
Môi Mạc Kỳ Hàn cong nhẹ, chậm rãi tràn ra ý cười, tiếp nhận, uống, sau đó, nhìn vào mắt Lăng Tuyết Mạn, thâm ý dần dần dày đặc.
“Hoàng thượng, lại mời!” Lăng Tuyết Mạn cười, không chịu để tâm, tiếp tục rót rượu mời.
“Sao? Là muốn làm cho trẫm quá chén sao?” Mạc Kỳ Hàn đen thui con mắt, nhưng cũng không nhận rượu.
“Ây da, Hoàng thượng là ngàn chén không say, nô tì mới kính ba chén mà thôi, làm sao có thể say chứ?” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi thật là ủy khuất , sau đó nói: “Hoàng thượng nếu không muốn, nô tì lại đã rót rồi, vậy liền đành phải tự mình uống hết!”
Phụ nữ có thai không thể uống rượu, ha ha ha! Không tin hắn dám để cho nàng uống!
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn có chút tối tăm, hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhận lấy, cái chén cầm trong bên tay trái hắn, giọng có chút lạnh, “Trẫm nếu như không phải vì hoàng nhi, đã sớm mang ngươi đi ra ngoài dùng roi đánh rồi!”
Một câu này, nghe vào trong lỗ tai người khác, hoàng nhi là chỉ Mạc Ly Hiên, nhưng nghe vào trong lỗ tai Lăng Tuyết Mạn, đương nhiên biết hắn chỉ cái gì, vì thế, cười tủm tỉm trả lời: “Hoàng thượng, nhưng hoàng nhi của ngài là con của nô tì, nó là toàn bộ chỗ dựa của nô tì lúc tuổi già đó!”
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn nhịn không được biến thành màu đen, nữ nhân đáng chết, tuổi già của nàng phải là dựa vào hắn mới đúng!
“Hoàng thượng, nô tì đứng mệt rồi! Cũng không thể ngồi xuống sao?” Lăng Tuyết Mạn đổi sắc mặt rất nhanh, lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Nếu mệt mỏi, vậy liền lui ra!” Mạc Kỳ Hàn lạnh mắt, trầm giọng trách mắng.
Trong mắt Lăng Tuyết Mạn long lanh như có nước mắt, thanh âm phối hợp, nhỏ giọng thút thít,”Không được, nô tì không muốn rời khỏi Hoàng thượng đâu, Hoàng thượng không phải nói sẽ… sẽ một lần nữa nạp nô tì sao? Nô tì nguyện ý… Ngày sau nhất định ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ tốt Hoàng thượng…”
Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân đều giận tái mặt, siết chặt khăn cầm trong tay, nhưng cũng không dám nói một câu, lời Mạc Ly Hiên nói khiến bọn họ không dám lại trêu chọc Lăng Tuyết Mạn, một câu “trưởng mẫu” kia, Hoàng thượng dù chưa thừa nhận, nhưng cũng chưa phủ nhận.
Mạc Kỳ Hàn ra vẻ buồn bực, đầu hơi ngửa về phía sau, tựa lưng vào ghế, không kiên nhẫn nói: “Thôi, ngồi đi!”
“Vâng, tạ Hoàng thượng!” Lăng Tuyết Mạn vui vẻ.
Từ An vội xin chỉ thị: “Hoàng thượng, đặt thêm ở nơi nào?”
“Hì hì, nô tì muốn ngồi gần Hoàng thượng, a, ngồi chỗ của Di Quí Phi.” Lăng Tuyết Mạn cười, rất là tùy ý chỉ Bạch Tử Di, nhẹ nhàng nói.
“Việc này…” Từ An chần chờ.
Bạch Tử Di lập tức liếc một cái, từ lần bị Hoàng thượng răn dạy, nàng đã nhiều ngày chưa được gọi thị tẩm, ban ngày cũng không được thấy Hoàng thượng, đêm nay thật vất vả có cơ hội, làm sao có thể nhường cho người khác? Hơn nữa vị trí này là quý phi mới có thể ngồi, Lăng Tuyết Mạn rõ ràng là… là lăng nhục nàng!
Nghĩ đến đây, Bạch Tử Di ủy khuất khóc thút thít, “Hoàng thượng, nô tì cũng muốn bồi Hoàng thượng a, Lăng cung nữ sao có thể đoạt vị trí của nô tì, Hoàng thượng minh giám a!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không