Toàn bộ điện Thái Hòa, sau khi Lăng Tuyết Mạn phản kich cực kỳ khí thế, lâm vào tĩnh mịch!
Không người nào dám phát ra âm thanh, trong lòng người Đại Minh đều nghẹn cười, nhưng cực lực nhịn xuống, còn giả bộ không có bất cứ biểu tình dị thường nào, trên mặt mỗi người là vẻ mặt thống khổ hư hư thực thực.
Lăng Tuyết Mạn cơ trí tài tình gan dạ sáng suốt, quả nhiên là ngoài dự đoán của mọi người, chấn kinh ánh mắt mọi người Đại Minh!
Vốn nghĩ rằng nàng ngoài múa may, cái khác đều không biết, chỉ biết gây chuyện hồ nháo, nhưng vừa rồi lại phát hiện, nàng còn có văn thái như vậy, lại biết binh pháp, hơn nữa còn là kinh điển như vậy!
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy ánh mắt nóng như lửa kìm lòng không đậu bắn tới, miệng nhịn không được lộ ra ý cười, tràn đầy quyến luyến cưng chìu.
Một nữ tử hoạt bát đáng yêu như vậy, luôn hấp dẫn ánh mắt bọn họ thật sâu, làm người ta không thể kiềm chế.
Sứ đoàn Nam Chiếu gần như phát ngốc, gương mặt thái tử Nam Chiếu Hiên Viên Cốc Cẩn từ trắng biến thành đen, lại chuyển sang xanh biếc, cuối cùng trở nên đủ màu đủ dạng, chỉ có ánh mắt trừng to như mắt con cá chết, chăm chú nhìn Lăng Tuyết Mạn, răng nghiến vang lên ken két, gân xanh trên trán đều nhô ra, “Bản thái tử không có phẩm chất, ai gả đó là heo, như vậy, nàng gả thì tốt rồi! Bản thái tử đang cần một cái heo phi!”
“Xì – ”
Vô số người bật cười bởi vì hai chữ “Heo phi” này!
Nhưng mà, muốn cười lại lập tức che miệng, người nào cũng biết, Lăng Tuyết Mạn tuy là phi bị bỏ của Hoàng thượng, cũng là chạm tay có thể bỏng, vì vài vị Vương Gia ở đây đều như cọp rình mồi!
Nghe nói, Hoàng thượng còn nói, vì không để cho các Vương gia tranh đoạt, muốn một lần nữa nạp Lăng Tuyết Mạn, để ngừa huynh đệ bất hoà, dao động nền tảng quốc gia!
Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục lúc này trầm mặt xuống, trong mắt ẩn hiện tức giận.
Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn hóa đá, miệng há thành cái trứng gà, nửa ngày không phát ra một tiếng, đây là lần đầu nàng gặp màn “cầu hôn” kinh thiên động địa như thế!
Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, mặt không chút thay đổi, con ngươi đen đảo qua bách quan trong đại điện, chậm rãi dừng ở trên mặt Hiên Viên Cốc Cẩn, đứng lên, chắp tay, cao giọng nói: “Thái tử điện hạ chớ tức giận, trẫm mới vừa rồi đã nói cung nữ này hoạt bát gây sự, quả thật ứng nghiệm, mạo phạm như vậy, trẫm làm chủ tử hướng thái tử điện hạ xin lỗi, điện hạ xem như là một hồi vui đùa, trẫm cùng điện hạ uống một chén!”
Hai cung nữ vội dâng rượu, Mạc Kỳ Hàn cầm tới trước ngực, mỉm cười, “Điện hạ, mời!”
Hiên Viên Cốc Cẩn gật đầu một cái, hai người ngửa đầu uống hết.
Lần nữa ngồi xuống, Mạc Kỳ Hàn liếc nhìn, nghĩ nên ủng hộ hay phản đối thiên hạ này đây, đột nhiên sẵng giọng, “Lăng Tuyết Mạn, trẫm đã cảnh cáo ngươi như thế nào? Còn không mau trả vòng tay cho thái tử điện hạ, nhận lỗi với điện hạ!”
“Ôi.” Lăng Tuyết Mạn rất không tình nguyện lên tiếng, trong lòng cũng thực luyến tiếc, nàng thật vất vả mới kiếm được chút của cải, cũng bởi vì nam nhân không phẩm hạnh kia là thái tử liền phải trả lại sao?
Nhưng, nam nhân mang bình dấm chua kia hiện tại nếu động chỉ sợ muốn bóp chết nàng thôi! Tuy rằng, đào hoa không phải là nàng cố ý, nhưng-
Lăng Tuyết Mạn vụng trộm liếc mắt, ý lạnh trong mắt Mạc Kỳ Hàn đã nói cho nàng biết, hắn tức giận! Hơn nữa rất tức giận! Nuốt nước miếng, Lăng Tuyết Mạn dè dặt cẩn trọng mở tay, chuẩn bị nộp vòng thạch liên lên –
“Không cần!”
Hiên Viên Cốc Cẩn đột nhiên mở miệng, nổi giận mới vừa rồi đã hơi dịu đi, nhìn Lăng Tuyết Mạn, miệng mang ý cười có chút ý vị thâm trường, không khỏi làm tay Lăng Tuyết Mạn run lên, rùng mình một cái.
Mạc Kỳ Hàn nheo hết lông mày và lông mi, ánh mắt đầy nghi vần, thản nhiên nói: “Không biết thái tử điện hạ có ý gì?”
“Hoàng thượng!” Hiên Viên Cốc Cẩn chưa ngồi xuống, lại chắp tay, nói: “Vòng tay đó không cần trả cho thần, thần đã bại bởi nha đầu nhanh mồm nhanh miệng này, đại trượng phu cửu đỉnh nhất ngôn, sao lại có thể lấy lại? Thần sẽ xấu mặt không thôi, Nam Chiếu lại càng mất mặt! Thạch liên, không dối gạt Hoàng thượng, trước giờ vẫn là vật sở hữu của thái tử phi Nam Chiếu, là tín vật thần muốn đưa cho thái tử phi tương lai, cơ duyên trùng hợp đến trong tay cô nương này, thần nghĩ duyên trời đã an bài, vừa rồi thần cũng không phải nói đùa, khẩn cầu Hoàng thượng ban vị cô nương này cho thần!”
Chết! Trước mặt Lăng Tuyết Mạn bỗng tối sầm, suýt nữa té xỉu!
Mà trong đại điện càng lặng ngắt như tờ!
Giờ khắc này, mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người Mạc Kỳ Hàn, tâm tư khác nhau, Bạch Tĩnh An cùng Hạ Chi Tín là vô cùng mong đợi, nếu có thể như vậy đưa Lăng Tuyết Mạn cho thái tử Nam Chiếu, là giải quyết được nỗi lo trong lòng bọn họ!
Mạc Kỳ Minh nổi lên lo lắng, sợ Mạc Kỳ Hàn đáp ứng, không thể nghi ngờ đây là một biện pháp tốt giải quyết việc huynh đệ bọn họ tranh giành, trừ khi –
“Mẫu thân!”
Trong đại điện trầm tĩnh, đột nhiên vang lên một thanh âm thanh thúy, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, là Mạc Ly Hiên chậm rãi đứng lên, tươi cười đầy mặt nhìn Lăng Tuyết Mạn, “Mẫu thân, ngài thật là ham chơi, làm sao mới thấy vật quý đã muốn có rồi? Vật Thái tử điện hạ quý trọng như thế, mẫu thân sao có thể lấy? Nếu mẫu thân thích, ngày mai con sai người làm mấy cái vòng đẹp mắt đưa cho mẫu thân là được!”
Dứt lời, Mạc Ly Hiên ở trong một đám ánh mắt kinh ngạc, lập tức đi ra, khóe miệng ngậm cười, từ trong tay Lăng Tuyết Mạn cầm lấy thạch liên, lại đi đến trước mặt Hiên Viên Cốc Cẩn, cung kính dâng lên, vô cùng áy náy nói: “Không dối gạt thái tử điện hạ, Lăng Tuyết Mạn không phải cung nữ bình thường, ngài là mẫu thân của ta, mẫu thân rất nghịch ngợm gây sự, phụ hoàng từng giận dữ, đưa một tờ hưu thư bỏ mẫu thân, tuy nhiên, vẫn còn một phần ân tình, Đại Minh chúng ta có một câu nói, ngưng phụ có nhi không thể gả! Mẫu thân đã có con trai, trăm triệu lần không thể tái giá! Ly Hiên thay mẫu thân bồi tội, xin thái tử điện hạ thứ lỗi, thu hồi vật này!”
“Cái gì?” Hiên Viên Cốc Cẩn kinh ngạc, không thể tin nhìn Mạc Ly Hiên, lại liếc về phía Lăng Tuyết Mạn, “Nàng… nàng xem tuổi bất quá là mười lăm mười sáu, làm sao có thể có con lớn như vậy?”
“Nô tỳ…” Lăng Tuyết Mạn muốn nói bản thân mình hơn ba mươi, chỉ là diện mạo thoạt nhìn còn trẻ, kết quả, miệng mới vừa động, liền bị Mạc Ly Hiên cướp lời, “Không dối gạt điện hạ, mẫu thân không phải là mẹ đẻ của Ly Hiên, mà là trưởng mẫu của Ly Hiên!”
Lời nói “trưởng mẫu” to gan này, làm cả điện ồ lên, có thể nói là, còn “nặng ký” hơn mẹ đẻ a! Nhưng, cho dù là quan viên theo phe cánh Tam Vương, vì kiêng kị Mạc Kỳ Minh, ai dám có dị nghị đâu?
Mạc Kỳ Hàn mím môi cười yếu ớt, cầm chén rượu trước mặt, không nói một lời, nhấp nhẹ.
Hiên Viên Cốc Cẩn lại ngẩn người, ánh mắt chậm rãi nhìn Mạc Kỳ Hàn, giống như muốn xác định.
Mạc Kỳ Hàn nhẹ cười, trả lời lập lờ nước đôi, “Hoàng trưởng tử của trẫm yêu thương mẫu thân sâu sắc, trẫm thật sự không nỡ chia rẽ, cân nhắc nhiều mặt, đích xác trẫm có tính toán nạp Lăng Tuyết Mạn vào hậu cung, vì vậy, thỉnh cầu của thái tử điện hạ, trẫm chỉ sợ không cách nào đáp ứng!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không