“Ha ha, đời người vốn chính là ván cờ, nàng nếu muốn trẫm tâm tư đơn giản, như vậy trẫm sớm thành bộ xương trắng trong tay người khác, làm sao còn có cơ hội làm phụ hoàng?” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, kìm lòng không được đem lòng bàn tay phủ trên bụng Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: “Mạn Mạn, trong bụng nàng có cảm giác gì?”
“Không có.” Lăng Tuyết Mạn miễn cưỡng trả lời một câu.
“Hôm nay có ói không? Hiện tại có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?” Mạc Kỳ Hàn ân cần hỏi han.
“Không muốn ăn.”
“Như thế nào? Cảm xúc lại tệ như vậy?”
“Không có chuyện gì.”
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Còn phiền lòng vì lời nói của Tam Vương gia sao? Trẫm đối đãi nàng như thế nào, hắn không có tư cách đến phê phán, hắn cũng đừng mơ tưởng ở dưới mắt của trẫm mà mang nàng đi!”
Lăng Tuyết Mạn ngoái đầu nhìn lại, liếc Mạc Kỳ Hàn, lại nằm xuống lại chỗ cũ, buồn bã ỉu xìu nói:”Thích một người không có sai, các chàng là huynh đệ, các chàng đừng bởi vì ta mà huynh đệ bất hòa, yên tâm đi, ta sẽ không bỏ trốn cùng hắn.”
“Ha ha, vậy được, trẫm muốn nghe chính là câu sau của nàng, muốn bỏ trốn, cũng chỉ có thể bỏ trốn cùng trẫm, sang năm đi, chờ nàng sinh tiểu hoàng tử, thân mình dưỡng tốt, trẫm dành thì giờ mang nàng ra kinh đi chơi.” Mạc Kỳ Hàn cực kỳ vui mừng, nói xong thuận thế hôn trộm một cái, sau đó đắc ý nháy mắt.
“Choáng váng, không nghe câu đầu của ta!” Lăng Tuyết Mạn bực mình nói một câu, đối với Mạc Kỳ Hàn hôn trộm, cũng không kháng cự, tròng mắt quay tròn, ngẩng đầu, châm chước dùng từ, cười lấy lòng, làm nũng nói: “Tình nhân, Mạn Mạn của chàng hôm nay có ngoan không?”
“Sao? Nói tiếp!” Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, bất động thanh sắc cong khóe miệng.
Lăng Tuyết Mạn vô cùng thân thiết quay người ôm lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ tới cọ lui trước ngực hắn, nũng nịu mềm giọng nói: “Biết ta vì sao tâm tình không tốt không?”
“Vì sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, hỏi cực nghiêm túc.
“Ta muốn bảo vật của ta! Chàng biết đấy, ta mỗi ngày cùng chúng nó làm bạn, tình cảm rất sâu, bây giờ không có, trong lòng không có cảm giác an toàn…” Lăng Tuyết Mạn ủy khuất hít mũi một cái, trong mắt nổi lên nước mắt, ai oán nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, chu cái miệng nhỏ nhắn,”Phu quân, ta không muốn sinh con.”
“Sao? Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn hơi thay đổi sắc mặt, ngừng một chút, đen mặt, “Nếu như trẫm trả cái rương lại cho nàng, trong lòng nàng liền có cảm giác an toàn, muốn sinh con phải không?”
“Có vẻ như… Có thể nói như vậy, nhưng không phải rất muốn sinh, vẫn là muốn bỏ đứa bé…”Lăng Tuyết Mạn nói chậm rãi, gương mặt khó xử.
“Câm miệng!” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng ngắt lời, trừng mắt hung bạo: “Nàng bây giờ đã có thứ để uy hiếρ trẫm! Nàng muốn mấy phế vật đó làm gì? Muốn để lại kỷ niệm phải không? Nói cho nàng biết, không cho! Muốn giữ, chỉ có thể giữ đồ của trẫm!”
“Được! Vậy chàng cho đi, đồ vật gì đó của chàng, lấy ra!” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, cho là hắn sẽ cho nàng ngọc bội, khí thế liền cường hãn, vươn tay chờ mong.
“Ngày mai cho nàng, trẫm sai người tạo ra một cây trâm phù dung thuỷ tạ, ngày mai sẽ đưa tới.” Mạc Kỳ Hàn mắt liếc, nói.
Lăng Tuyết Mạn hung hăng nuốt nước miếng, đen mặt, uốn éo thân, đi đến bên giường ngồi xuống.
“Mạn Mạn…” Mạc Kỳ Hàn không rõ chân tướng, mới nói chuyện, lại nghe có tiếng vang trên cửa đá, đứng dậy, mở ra, là Vô Giới.
“Nô tài quấy rầy Hoàng thượng!” Vô Giới chắp tay, thần sắc vô cùng lo lắng.
“Có việc gì?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày hỏi.
Cửa đá bị đóng lại, Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, dùng sức đi ấn cơ quan, nhưng nàng không hề có nội lực, mở không ra.
Trong dịch quán, lửa bốc lên tận trời, khắp nơi là thanh âm gào thét, kêu khóc, binh khí chạm vào nhau, còn có tiếng kêu thảm thiết của cấm vệ quân ngã vào trong vũng máu…
Vô Giới gật đầu, “Bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi hướng Tây Bắc có đạn tín hiệu phát ra, dịch quán có khả năng đã xảy ra chuyện!”
“Cái gì? Đáng chết! Nhất định là Mộng Thanh phát ra, tình huống nguy rồi!” Mạc Kỳ Hàn cả kinh, không chần chờ nói: “Vô Giới, truyền ý chỉ của trẫm, cùng Vô Cực Vô Ngân, tức khắc mang theo toàn bộ ám vệ đi tiếp viện, trẫm sẽ tới ngay!”
Vô Giới ngẩn người, vội hỏi: “Hoàng thượng, ngài không thể tự mình đi! Ngộ nhỡ…”
“Nhanh đi!” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn phát lạnh, nói.
“Vâng, nô tài cáo lui!” Vô Giới khó xử chắp tay, nhanh chóng biến mất.
Mạc Kỳ Hàn vừa quay đầu lại, Lăng Tuyết Mạn liền đứng ở phía sau hắn, không đợi hắn mở miệng, nghiêm mặt nói: “Chàng… chàng đi đánh nhau?”
“Mạn Mạn, trẫm có việc gấp, nàng ở chỗ này, trẫm kêu Xuân Đường Thu Nguyệt vào cùng nàng, mệt hãy ngủ trước, không được chờ trẫm!” Mạc Kỳ Hàn nói xong, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Vô số thiết huyết sát thủ như tử sĩ đánh tới, giết chết một đám, lại một đám thay vào, một ngàn cấm vệ quân trong nháy mắt, chết hơn phân nửa, một trăm vệ binh Nam Chiếu cũng ngã xuống một phần ba, sứ đoàn quan viên Nam Chiếu được cấm vệ quân cùng vệ binh bảo vệ lui ra khỏi biển lửa, ra ngoài dịch quán.
Lâm Mộng Thanh mặc áo giáp, mặt giận dữ, một kiếm đảo qua cổ họng của ba gã sát thủ, mắt thấy thái tử Nam Chiếu không địch lại, nhảy đến sau lưng trợ giúp, tuy nhiên, sát thủ có mục tiêu rất rõ ràng, lập tức chia làm hai nhóm, tấn công hắn và Hiên Viên Cốc Cẩn, cấm vệ quân thấy thế, cũng tự động chia làm hai nhóm, liều mạng phản kich!
“Bảo vệ thái tử quan trọng hơn!”
Lâm Mộng Thanh hét lớn một tiếng, một đội cấm vệ quân liền đi tiếp viện, mà hắn càng đánh càng phát hiện, lần này thiết huyết sát thủ có vẻ như không chỉ vì giết Hiên Viên Cốc Cẩn, còn giống như hạ quyết tâm muốn mạng của hắn!
“Đáng chết!”
Khẽ nguyền rủa một tiếng, Lâm Mộng Thanh xuất kiếm nhanh hơn, chiêu thức ác độc hơn, đều là mười phần lực đạo, máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu thảm liên tục, thân kiếm thấm máu, câu hồn đoạt phách, thiết huyết sát thủ kiêng kị rất nhiều, lại vẫn cố chết đánh tới!
Đang lúc đánh nhau, một ám tiễn bắn về phía Hiên Viên Cốc Cẩn, Lâm Mộng Thanh nhìn đến, thả người chắn phía trước Hiên Viên Cốc Cẩn, liền bị ám tiễn đâm vào đầu vai trái!
Hiên Viên Cốc Cẩn kinh hãi, “Lâm tướng quân! Lâm Phò mã!”
“Chịu đựng một chút! Viện binh sắp đến, chúng ta kiên trì trong chốc lát!” Lâm Mộng Thanh vặn vẹo mặt, gào lớn, lại cầm kiếm gia nhập cuộc chiến.
Thiết huyết sát thủ tất nhiên là hiểu được, muốn tốc chiến tốc thắng, vì vậy, càng bỏ mạng nhào tới!
Tại lúc nguy cấp, mười ba bóng đen từ trên trời giáng xuống, mười ba thanh kiếm lấy khí thế xuyên vân phá nguyệt vung về phía thiết huyết sát thủ!
Không sai, bọn họ đúng là Vô Cực Vô Ngân Vô Giới cùng mười ám vệ!
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không