“Thần không dám!” Mạc Kỳ Minh khẽ nâng mắt, cùng Mạc Kỳ Hàn nhìn nhau, lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu nói: “Hoàng thượng tài năng xuất chúng, bận bịu đại sự trong thiên hạ, tấm lòng lại mênh mông bao dung, thần nghĩ rằng, không cần so đo cùng một nha đầu không nên thân như Lăng Tuyết Mạn!”
“Ha ha, Tam ca thật tâng bốc trẫm rồi!” Mạc Kỳ Hàn cười, “Hãy bình thân!”
“Tạ Hoàng thượng!”
Mạc Kỳ Hàn liếc mắt qua, lãnh đạm nói: “Lăng Tuyết Mạn, còn không tạ ơn phò mã cùng Tam Vương gia?”
“Ai cần bọn họ quản ta!”
Lăng Tuyết Mạn lại đột nhiên dậm chân, hét lên một câu, sau đó xoay người chạy đi!
“Xuân Đường Thu Nguyệt, bắt ả cho trẫm!” Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, tức giận nói.
“Vâng, Hoàng thượng!”
Xuân Đường Thu Nguyệt vội vàng đuổi theo, toàn bộ những người khác ngây ngốc tại chỗ, nhìn mặt Mạc Kỳ Hàn xanh mét, Mạc Kỳ Minh lại vội vàng quỳ xuống, “Hoàng thượng bớt giận! Tuyết Mạn nàng… nàng có lẽ là nóng giận, không kịp suy nghĩ, cầu Hoàng thượng nghĩ tình nàng đã cứu Hoàng thượng một mạng, xử nhẹ tội!”
“Đáng chết! Đến lý do này cũng lôi ra với trẫm! Chờ ngày nào đó ả thiêu sạch hoàng cung Đại Minh, trẫm xem các ngươi ai còn dám cầu tình cho ả!”
Mạc Kỳ Hàn âm trầm khuôn mặt, hung hăng trừng mắt Mạc Kỳ Minh, sau đó phất tay áo rời đi.
Lâm Mộng Thanh thở phào một hơi, buồn bực đứng lên, nhìn hướng ao Vân Thanh, theo thân ảnh của Lăng Tuyết Mạn, lắc đầu than thở: “Nữ nhân cứ mang cái đầu ngốc nghếch như vậy, nam nhân nào dám cưới? Cáu kỉnh nóng nảy, tính cách cương liệt, thần kinh thô sơ, không biết ôn nhu, quả thực là… quả thực là không phải nữ nhân!”
“Ngươi nói cái gì?” Mạc Kỳ Minh nghĩ rằng, Lăng Tuyết Mạn tức giận chạy trốn là vì Lâm Mộng Thanh và Nhã Phi ở cùng một chỗ, bởi vậy, nhìn về phía Lâm Mộng Thanh, trong mắt mang theo một chút tàn nhẫn.
“Tam Vương gia, ta nói cái gì? Ta nói Lăng Tuyết Mạn a, Tam Vương gia có vấn đề sao?”Lâm Mộng Thanh kinh ngạc hỏi.
“Hừ! Dám làm không dám chịu!” Mắt liếc quan viên đi cùng, Mạc Kỳ Minh hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Lâm Mộng Thanh nhẹ giơ lên một nụ cười, hai tay chắp sau lưng, nhàn tản đuổi theo.
Còn lại hai quan viên liếc nhau, cứng ngắc xoay người, trong lòng bất ổn bước đi.
“Lăng cung nữ, nàng chờ một chút đi!”
Xuân Đường vội hô, bước nhanh hơn, âm thầm vận khinh công, rất nhanh liền kéo lấy cánh tay Lăng Tuyết Mạn, “Lăng cung nữ, nàng dừng lại!”
“Làm gì? Buông ta ra!” Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, tức giận quát.
Thu Nguyệt cũng theo kịp, hạ thấp giọng nói: “Nương nương, ngài hiểu lầm Hoàng thượng!”
“Không được gọi ta!”
Lăng Tuyết Mạn càng tức giận, nhìn thấy Mạc Kỳ Hàn đi nhanh tới, vung tay áo muốn đi, Thu Nguyệt vội giữ chặt lại, cùng Xuân Đường một trái một phải ngăn nàng, cũng không dám nói gì nữa, yên lặng chờ Từ An cùng một đống thái giám cung nữ theo hầu Mạc Kỳ Hàn đi đến gần.
“Đưa đến ao Vân Thanh, hầu hạ trẫm tắm rửa!”
Mặt Mạc Kỳ Hàn không chút thay đổi bỏ lại một câu, đi đến ao Vân Thanh.
“Chàng…”
Lăng Tuyết Mạn tức vừa muốn há mồm, liền bị Xuân Đường vội vàng bịt miệng, cùng Thu Nguyệt cứng rắn lôi kéo nàng đi đên ao Vân Thanh.
“Tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Thủ vệ ao Vân Thanh quỳ trên đất, thái giám quản sự nghênh đón ở bên ngoài, cung kính nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài đã chuẩn bị tốt, mời Hoàng thượng đi vào tắm rửa!”
“Ngày hôm nay trẫm có cung nữ hầu hạ, toàn bộ lui ra, không có ý chỉ của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được phép tới gần!”
“Vâng, nô tài tuân chỉ!”
Lăng Tuyết Mạn bị Xuân Đường Thu Nguyệt đưa vào bên trong, cổng lớn đóng lại, đập vào mắt, đó là một cái ao sâu, như suối nước nóng, trên mặt nước trong suốt bốc lên từng luồng hơi nóng, vách tường bốn phía bằng cẩm thạch, phía trên có một khối dạ minh châu khổng lồ chiếu sáng nơi này như ban ngày.
Nhìn bốn phía, màn sa buông xuống, tạo ra không khí mịt mờ mờ mịt, tường cẩm thạch bốn phía dùng gấm vóc che lại, trên sàn trải thảm gấm thêu, phía sau còn có một cái giường lớn khắc hoa.
Nhất thời quên tức giận, Lăng Tuyết Mạn nhìn có chút ngây người, chất phác hỏi: “Chàng nói đây là ao tắm sao? Sao giống phòng ngủ vậy?”
Mạc Kỳ Hàn liếc Lăng Tuyết Mạn, mặt không chút thay đổi nói: “Cởi áo cho trẫm!”
“Hả? Hừ!” Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nghiêng mặt.
“Nàng còn dám nháo?” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt một cái, nhỏ giọng trách mắng: “Nàng giẫm Mộng Thanh làm cái gì? Nàng muốn cùng hắn nháo, phải tránh đi ánh mắt của Mạc Kỳ Minh rồi tùy nàng nháo! Còn có, trẫm mở lời giải thoát cho nàng, nhưng nàng lại chạy? Nàng cho là trẫm sẽ thật sự sai người đánh nàng sao? Đáng chết! Mạc Kỳ Minh thật sự là mê muội nàng rồi!”
“Ta! Ta… Ta không hiểu chàng đang nói cái gì!” Lăng Tuyết Mạn quả thật có chút hồ đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại, suy nghĩ một chút nói: “Ta lại không kêu Tam Vương gia thích ta, chàng oán ta cái gì?”
“Trẫm-! Trẫm nên giấu nàng đi! Suốt ngày nếu không gây chuyện cho trẫm, thì là trêu hoa ghẹo nguyệt!” Mạc Kỳ Hàn giận xám mắt, có xúc động muốn đánh nữ nhân nào đó.
Lăng Tuyết Mạn nắm chặt tay, không cam lòng yếu thế hét lại, “Giấu đi giấu đi, chàng đào hố chôn ta là xong hết mọi chuyện! Ta làm sao mà biết chàng nếu không thật sự muốn đánh ta? Chàng rõ ràng là bởi vì bọn họ cầu xin mới không đánh! Ta nôn mửa chàng! Ta muốn về hiện đại, chờ ta tìm cách trở về, nhìn xem chàng còn có thể trách móc ai!”
“Đáng chết!”
Mạc Kỳ Hàn cắn răng, hai bước đi qua, kéo bả vai Lăng Tuyết Mạn, nhắm cái mông của nàng liền”Bốp bốp” mấy bàn tay đánh xuống, lạnh lùng nói: “Còn dám nói hưu nói vượn, trẫm tìm đạo sĩ bắt hồn nàng lại! Cho nàng không về hiện đại được, cũng ở không nổi nơi này!” Dọa xong, lại vội âm thầm cầu nguyện với ông trời, hi vọng ông trời đừng nghe lời nói của Lăng Tuyết Mạn.
“Oa!”
Một tiếng khóc rống, Lăng Tuyết Mạn đập một quyền vào ngực Mạc Kỳ Hàn, “Chàng dựa vào cái gì đánh ta? Không cho chàng tìm đạo sĩ! Không được!”
“Vậy không cho phép nàng nhắc lại chuyện về hiện đại, một chữ cũng không cho!” Mạc Kỳ Hàn tối mặt nói.
Lăng Tuyết Mạn bị kinh hãi, gật đầu lung tung, nước mắt nước mũi một đống, thật sợ mình sẽ bị lấy mất hồn mất vía, ai biết linh hồn nàng quỷ dị xuyên qua sẽ có thể gặp thêm chuyện gì đâu!
Mạc Kỳ Hàn thoáng buông lỏng tâm, bắt đầu thò tay cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn, mà Lăng Tuyết Mạn chỉ lo khóc, chờ lúc nhìn lại, đến áo yếm quần lót đều đã bị cởi xuống!
“A!”
Cảnh xuân hoàn toàn lộ ra ngoài, thật là ngượng ngùng, một đôi tay không biết nên che ngực hay là che lại chỗ tư mật dưới thân, mặt Lăng Tuyết Mạn nhất thời đỏ như trái cà chua, “Chàng… không cho chàng xem!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không