“Ừ, có phải là có cảm giác gì không?” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn một chút, lúng túng nói: “Thật ra thì ta không có kinh nghiệm thực tế. Hơn nữa ta ở hiện đại xuyên qua thì mới tốt nghiệp, chưa có kết hôn, cũng chưa từng yêu đương, đến kinh nghiệm hôn người khác cũng không có bao nhiêu, những thứ này đều là xem trong phim…”
“A, vậy nàng dạy không tốt, trẫm không thể suy tính…” Mạc Kỳ Hàn mân mân đôi môi khô khốc, nói có chút ngụ ý.
“Không cần!” Lăng Tuyết Mạn lập tức đỏ mặt lên, “Ta là kỷ xảo không tốt, nhưng mà ta có bản lĩnh, ta cũng dạy cho chàng không ít mà!”
Mạc Kỳ Hàn cười tà, lơ đãng nói: “Vậy trẫm dạy cho nàng thuật câu dẫn cổ đại, nàng kết hợp mấy thứ học được cùng hiện đại các nàng, lại dạy lại trẫm, như thế nào? Nếu nàng đồng ý, trẫm còn có thể suy tính, ừ, khí trời ấm áp một chút chính là thời điểm có thể ra kinh.”
“Thật ra chàng để lại đi sao?” Mặt Lăng Tuyết Mạn lập tức lộ vui mừng, chỉ cần có thể cho nàng rời hắn… Sẽ không còn thương tâm…
“Trẫm nói là có thể suy tính, vậy phải xem nàng có đồng ý làm theo lời trẫm dạy hay không.”Trong đôi mắt Mạc Kỳ Hàn tràn đầy bí hiểm.
“Đồng ý, ta học với chàng.” Lăng Tuyết Mạn không do dự nữa, lập tức gật đầu.
“Được.”
Thở khẽ ra một chữ, Mạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực, lãnh đẩy lưng nàng dán sát vào tường, Lăng Tuyết Mạn kinh hãi muốn há mồm hỏi làm gì, môi liền bị lấp kín, cái lưỡi giảo hoạt của hắn dễ dàng tấn công vào lãnh địa của nàng, cuốn lấy mỗi tấc trong miệng nàng, nàng kinh ngạc trợn to hai mắt, đầu hơi giãy dụa liền bị hắn dùng một tay chế trụ, tựa như trừng phạt nàng không ngoan, hắn hôn càng thêm kịch liệt, không cho nàng chút xíu cơ hội lui ra. Lưỡi trơn trợt kia cuồn cuộn cuốn theo cái lưỡi phấn nộn của nàng, mang theo kich tình kìm nén đã lâu…
Quần của nàng chợt bị kéo xuống, sau đó một bàn tay lạnh như băng chui vào giữa hai chân của nàng, nàng kinh ngạc không thôi, lúc này mới chợt hiểu được nàng bị lừa!
Nhất thời trong lòng nổi giận, nhưng môi hắn vẫn gắt gao chặn miệng nàng, làm nàng muốn mắng cũng không ra âm, chỉ đành phải kẹp chặt hai chân không để cho hắn được như ý, ai ngờ hắn đưa chân phải chen vào giữa hai chân của nàng, làm nàng bất đắc dĩ phải dang rộng hai chân, tựa vào trên tường, bàn tay hắn như có chứa ma lực vê ở bụi rậm của, hoặc nhu hoặc bóp, sơ đột nhiên ngón tay duỗi vào nhụy hoa…
Thân thể Lăng Tuyết Mạn không nhịn được khẽ run, tay hắn làm nàng không thể chống đỡ được, tình du͙c trong cơ thể lập tức như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô, hơi nóng xông lên theo ngón tay của hắn, kich tình khó nhịn…
Toàn thân nóng bỏng, thân thể đã bủn rủn, hắn buông nàng ra, nâng cánh tay của nàng lên, khoác lên trên vai của hắn, rồi sau đó bàn tay hoàn toàn rời khỏi hạ thân của nàng, môi cũng thoáng dời đi, để cho bọn họ tự do hô hấp. Hắn nghiêng người, tay ôm ngang nàng, tự tháo thắt lưng, tình du͙c dâng trào trong mắt, trên trán cũng rỉ ra tầng tầng mồ hôi mịn, khàn khàn thì thầm: “Mạn Mạn, học tập là dùng thân thể làm thử, vi phu dạy nàng như vậy, hiệu quả không phải tốt hơn sao?”
Lăng Tuyết Mạn xấu hổ há mồm, “Dâm… Tặc… Hèn hạ vô sỉ!”
Vậy mà cái âm thanh này lại như rên rỉ, nghe vào trong lỗ tai Mạc Kỳ Hàn rất là mất hồn, không thể nghi ngờ càng kich thích hắn, nhận thấy nàng muốn đẩy hắn ra, hắn cười tà, eo chợt đẩy vào, bắt đầu ra vào…
“A… Chàng bẩn… Ưm… khốn kiếp… Không cho chạm vào ta… Không cho…”
Thân thể yêu kiều của Lăng Tuyết lại không tự chủ được nghênh đón hắn, cảm giác vui thích trong cơ thể như loại sức mạnh dời núi lấp biển đánh úp tới, nàng nắm bờ vai của hắn thật chặt…
Động tác của hắn từ từ cuồng dã lên, kich động rên rỉ mang theo thỏa mãn, nàng ôm chặt hắn hơn, hai mắt say tình dần dần khẽ hép, trong miệng không nhịn được rên rỉ…
Lưng dựa trên vách tường cứng rắn, hắn đụng mạnh làm nàng nhíu đôi mày thanh tú, “Đau… Nhẹ một chút…”
Tiếng kêu đau làm hắn đột nhiên dừng động tác, đáng chết, hắn không nên khinh xuất mà làm chuyện như vậy ở đây, hắn cũng quên nàng sẽ bị đau, dịu dàng liếm lên môi của nàng, hắn dịu dàng nói lời xin lỗi, “Mạn Mạn, thật xin lỗi… Chúng ta đi lên ngự tháp…”
“Không, không muốn, chàng đi ra, chàng bẩn làm ta cũng bẩn… An An… An An sắp đi vào đưa tấu chương…” Lăng Tuyết Mạn thở khẽ, lúc nghiêng mắt nhìn đến bức rèm che, đột nhiên nhớ lại chuyện lúc nãy, vội hướng đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, nếu để người ta thấy, nàng cũng không cần sống tiếp!
“Từ An không dám tiến vào, dám xông tẩm cung của trẫm chỉ có nàng thôi.” Mạc Kỳ Hàn nói nhỏ, bên môi tràn ra cười, dán môi của nàng, lẩm bẩm: “Mạn Mạn, trẫm không bẩn… một chút cũng không bẩn…”
“Chàng đụng nữ nhân khác đã đủ khiến cho ta ghê tởm…” Lăng Tuyết Mạn rơi nước mắt, càng nói nàng càng thấy hê tởm, trong dạ dày xôn xao, nghiêng đầu liền nôn ra một trận “Ọe…”
Lần này làm Mạc Kỳ Hàn lo lắng, vội vươn tay vỗ lưng cho Lăng Tuyết Mạn, bất đắc dĩ giải thích: “Mạn Mạn, trẫm không có chạm qua nữ nhân khác, kể từ cùng nàng, hôn trẫm cũng chỉ có nàng, Di phi Lệ phi, còn có mấy nữ nhân khác, trẫm cũng không từng chạm qua, trẫm mỗi đêm ngủ cùng nàng, làm sao có thời gian đi chạm người khác.”
“Tên lường gạt!” Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, cắn răng, “Quỷ mới tin chàng. Mỗi đêm lật thẻ bài lâm hạnh, chẳng lẽ những nữ nhân đó đều diễn trò với chàng sao?”
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Hàn bất đắc dĩ, du͙c vọng phía dưới không ngừng ồn ào, hắn không thể nhịn được nữa, không có thời gian lôi thôi cùng nàng nữa, ôm lấy cái mông nàng, thật nhanh đi về phía ngự tháp, cả hai liền ngã xuống…
“Cút ngay! Mạc Kỳ Hàn chàng cút ngay!”
Lăng Tuyết Mạn khóc mắng, tay chân cũng bị giữ chặt, môi cũng lần nữa bị chiếm đoạt, hắn ra vào hoặc mau hoặc chậm hoặc dịu dàng hoặc kịch liệt, nhiều lần dẫn nàng lên thiên đường, nhiều lần vứt nàng vào địa ngục, làm nàng hư không khó chịu không ngừng khóc lóc cầu xin, “Chàng bại hoại… Không cần… Hành hạ ta…”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không