Lăng Tuyết Mạn hung hăng nhắm mắt lại, trong lòng đau đớn như bị vạn con kiến gặm cắn, năm ngón tay chặt cánh cửa đến móng tay đâm vào gỗ, môi cắn gắt gao, không nhịn được nước mắt tràn mi.
“Hoàng thượng, tư thế này của nô tì được không… Hoàng thượng thoải mái hay không…”
“Ái phi há mồm… Trẫm đút cho nàng…”
Thanh âm đau nhói tim không ngừng vọt vào lỗ tai Lăng Tuyết Mạn, i dưới chân giống như đổ chì, làm thế nào cũng bước không được, một cổ xúc động đột nhiên xông lên, nàng liền muốn tận mắt nhìn xem cảnh đó đến cùng có phải sự thật hay không!
Lăng Tuyết Mạn cắn chặt hàm răng, giơ tay lên lau nước mắt, chậm rãi đẩy cửa ra, chân nâng lên nhẹ bước vô cùng, mặc dù thân thể không cách nào ức chế run rẩy, mặc dù tim muốn nhảy ra cổ họng, nhưng là nàng vẫn kiên định đi về phía trước, cho đến khi nhấc lên bức rèm che…
“Từ An ngươi…”
Mạc Kỳ Hàn chuyển mắt Lăng Tuyết Mạn đang đến gần, trên mặt vẫn còn mang nước mắt, đột nhiên ngừng lại!
Bốn mắt nhìn nhau, bộ mặt đều kinh ngạc!
Lăng Tuyết Mạn khẽ nhếch môi đỏ mọng nhìn tình cảnh trước mắt, một câu cũng nói không ra được!
Chỉ thấy trên ghế dựa, Mạc Kỳ Hàn áo quần hoàn chỉnh nằm ngang, Hạ Lệ Nhân quỳ gối trên nệm êm, lộ vai nửa, mị thái ngàn vạn, bàn tay đang phủ lên hai vai của hắn, dùng hết bản lãnh xoa bóp cho hắn, bộ ngực to lớn cố ý dính vào trên vai hắn, ngực không ngừng ma sát, đưa tay là có thể đụng. Trên bàn nhỏ bày đầy điểm tâm cùng trái cây, mà Mạc Kỳ Hàn đang dùng ngón giữa cùng ngón trỏ kẹp một quả nho muốn thả vào trong miệng Hạ Lệ Nhân, giờ phút này đang dừng giữa không trung!
Hạ Lệ Nhân cảm giác không đúng, liền nghiêng đầu lại, đột ngột thấy Lăng Tuyết Mạn đứng ở bên cạnh bức rèm che, ngây ngốc một giây, lập tức gắt giọng: “Hoàng thượng, ả cung tỳ này đến thông báo cũng không có liền đi vào rồi!”
Nhìn đến cánh tay trắng nõn quấn trên gáy Mạc Kỳ Hàn, tư thế thân mật mập mờ khiến Lăng Tuyết Mạn cảm thấy trong lòng có lửa nóng đang thiêu đốt, mặc dù mặc dù bọn họ không phải đang làm loại chuyện đó, nhưng là… nhưng là…
“Lăng Tuyết Mạn, sao ngươi tự tiện đi vào? Từ An đáng chết đâu?” Mạc Kỳ Hàn hồi hồn, ném quả nho trong tay trên mặt đất, sắc mặt cực khó coi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, An An thất trách không có ở bên ngoài, có thể đang đi tiêu dao khoái hoạt, nô tỳ là tới tạ ơn hoàng thượng, nhờ hoàng thượng nhân tâm nhân đức, hôm nay nô tỳ được tự do, cảm động đến rơi nước mắt, chưa từng nghĩ lại quấy nhiễu hoàng thượng cùng Lệ Quý Phi… Xin hoàng thượng thứ tội!” Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng quỳ xuống, giọng nói khiêm nhường.
“Hoàng thượng, ả thật đúng là gan lớn, có người nào gặp hoàng thượng mà không phải chờ phê chuẩn, ả thế nhưng… Hừ, như vậy là không để hoàng thượng ở trong mắt!” Hạ Lệ Nhân dán nửa người trên vai Mạc Kỳ Hàn, bộ ngực sinh động rất là kich thích con mắt.
Nhưng lão sắc quỷ Mạc Kỳ Hàn chưa từng đẩy ra!
Lăng Tuyết Mạn tức giận, phổi đều muốn nổ, ánh mắt nhìn chằm chằm trên bộ ngực đó, thở gấp gáp, liền nói: “Lệ Quý Phi cẩn thận kẻo ngực của ngài rớt xuống đất! Khổng lồ như vậy, nếu là mất đi, ngài cũng đừng khóc!”
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Mạc Kỳ Hàn không nhịn được co quắp lại, trong lòng bật cười không dứt, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, âm thầm suy đoán mục đích nàng tới đây.
Mà Hạ Lệ Nhân tức giận, một lúc sau đứng lên, tay chỉ Lăng Tuyết Mạn còn quỳ trên mặt đất, đỏ mặt tía tai trách mắng: “Kẻ tiện tì này, làm sao ngươi lại dám nói chuyện bất kính với bản cung như thế!”
“Hừ, mắng ta tiện tỳ, ngài không phải cậy vào chính mình là sủng phi của hoàng thượng sao? Bỏ cái danh hiệu đó ra, mọi người đều là nữ nhaanm ta cũng không kém ngài cái gì!”
Lăng Tuyết Mạn tức giận, hai gò má đỏ ửng, cũng không thèm quản quy củ lễ giáo, tức giận đùng đùng đứng lên, hai bước đi tới trước mặt đẩy Hạ Lệ Nhân ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạc Kỳ Hàn trực tiếp ngồi vào trong lòng hắn, nghiêng cường hôn lên môi hắn, hai tay ôm cổ của hắn, móng tay cũng là lặng lẽ ngắt vào thịt của hắn!
Mạc Kỳ Hàn trợn mắt, mặt thường ngày không đổi sắc cho dù Thái Sơn có sập, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được xấu hổ! Có thể được nàng chủ động hôn, hắn tự nhiên cảm giác không tệ, nhưng nếu như không nhéo hắn là tốt rồi…
Vì vậy vừa hưởng thụ nụ hôn vừa chịu đựng thân thể đau xót…
Hạ Lệ Nhân bị đẩy, thân thể lảo đảo mới đứng vững, lập tức giật mình, hét: “Lăng Tuyết Mạn, ngươi đang làm cái gì!”
Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, nghiêng mặt cười đắc ý, nói: “Ta đang học tập thế nào hầu hạ nam nhân a! Bộ dáng Lệ Quý Phi như vậy càng có thể câu dẫn hoàng thượng.”
“Ngươi! Ngươi… ngươi…” Hạ Lệ Nhân tức giận không biết nên nói cái gì, nhào tới níu cánh tay Lăng Tuyết Mạn, kéo nàng, “Ngươi kẻ tiện tì này, ngươi không xứng với hoàng thượng, ngươi đứng lên, không cho ngươi câu dẫn hoàng thượng!”
“Hoàng thượng!”
Lăng Tuyết Mạn lập tức nước mắt như mưa, thân thể bị Hạ Lệ Nhân kéo, tay phải níu Mạc Kỳ Hàn, rất có thảm trạng thống khổ sinh ly tử biệt, khóc ròng nói: “Phu quân, chúng ta dầu gì cũng từng là vợ chồng, ngài không thể ác tâm như vậy! Tuyết Mạn sinh là thê của ngài, chết là quỷ của ngài… A! Lệ Quý Phi nhéo ta! Thật là đau a!”
“Người nào nhéo ngươi?” Hạ Lệ Nhân lập tức tức giận hỏi.
“Dừng tay!”
Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc không bình tĩnh hét phẫn nộ, ngồi dậy, tay phải hùng hồn ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, thoát khỏi Hạ Lệ Nhân.
Mượn cơ hội lần nữa ôm chặt lấy cổ của Mạc Kỳ Hàn, Lăng Tuyết Mạn khóc thương tâm, vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng phu quân, Tuyết Mạn muốn hầu hạ ngài được không?”
Câu này rất có lục hấp dẫn!
“Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn lăn lộn cổ họng, cũng rất là nghiêm chỉnh kéo tay Lăng Tuyết Mạn, tay chống lên thân thể của nàng, sau đó rất nghiêm chỉnh nói: “Nha đầu to gan, xem trẫm là cái gì? Lại dám công khai đùa giỡn mị hoặc trẫm! Đi đấm chân bóp vai trẫm đi!”
Không nhìn Hạ Lệ Nhân, còn nói thêm một câu: “Còn dám không tôn ti như vậy, dám cưỡng hôn trẫm như vậy, đừng trách trẫm không niệm tình nàng thường ngày cứu trẫm, sẽ cho nàng ăn roi!”
Lăng Tuyết Mạn lập tức cảm kich nghẹn ngào nói: “Tạ hoàng thượng!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không