Tóc xõa, toàn thân tя͢ần ͙ȶя͢uồng, thì ra là long bào đắp trên thân thể nàng bị hắn cầm đi, cho nên y phục cũng không mặc, nằm ở trong chăn, rõ ràng nhớ mình là nằm sát bên trong đưa lưng về phía hắn ngủ, nhưng tỉnh lại chẳng biết lúc nào đã ngủ ở giữa giường, cảm giác này làm nàng xấu hổ, nàng muốn hận chết nam nhân này, tại sao có thể bởi vì thói quen mà nửa đêm da mặt dày nằm dán lên hắn.
Thật sự lười không muốn động, cũng không có tâm tình, cho dù biết quần áo đang ở trên cái ghế nhưng cũng lười đi lấy, trừ lúc không nhịn được mới đi ra ngoài giải quyết chuyện sinh lý, sau đó trở lại nằm vào trong chăn.
“Rốt cuộc là giờ gì, trong mật thất đèn sáng trưng, Xuân Đường Thu Nguyệt hoặc là bà bà cũng không có…” Lăng Tuyết Mạn càu nhàu, “Nam nhân chết tiệt kia thật không trông nom ta sao, thật nhốt ta sao, oa oa… Một câu giải thích cũng không có, đó chính là thừa nhận một chân đạp hai thuyền. Mạc Kỳ Hàn, bà cô đây nguyền rủa chàng có ngày thuyền lật chết đuối chàng! Oa oa mỗi đêm canh ba chạy đi tìm nữ nhân khác, xem ta là kẻ ngu à!”
Lăng Tuyết Mạn tức giận mãnh liệt duỗi chân đạp chăn, chợt nhớ lại chân phải có sợi lắc vàng, lập tức ngồi dậy nhấc chăn lên, cúi đầu cắn, nàng muốn vứt bỏ cái đồ bẩn thỉu này, chỉ cần là đồ của nam nhân kia đều bẩn! Mỗi ngày đụng khác thân thể nữ nhân khác xong tới ôm nàng đụng nàng, ghê tởm chết, bẩn để cho nàng muốn ói!
Túm cắn giật thế nào cũng không ra, Lăng Tuyết Mạn tức muốn chết, đưa tay đi tìm cây trâm mở khóa, lại cái gì cũng sờ không tới, lúc này mới nhớ lại đều đã bị nam nhân đáng chết lấy sạch rồi!
“Đi chết đi chết đi chết đi! Mạc Kỳ Hàn chàng đi chết đi!”
Hung hăng mắng mấy câu, ném cái gối ra, Lăng Tuyết Mạn nằm ở trên giường khóc rống lên, chăn bị đá vào trong góc giường, không một mảnh vải tận tình thả ra uất ức tức giận.
Mạc Kỳ Hàn mới vừa rón rén vào tới liền thấy cái gối bay ra, sau đó là câu kia… Không nhịn được nuốt nuốt nước bọt thầm than, lặng lẽ đến gần nhặt gối lên, nhấc màn lụa lên, lại bị hình ảnh hương diễm trước mắt kich thích thiếu chút nữa phun máu mũi!
Hắn đối với thân thể nàng không có sức chống cự, tối hôm qua tâm tình đè nén liền rất quân tử không có suy nghĩ nhiều, hiện tại… Cái mông ngay trắng tươi ngay trước mắt, cái eo nhỏ nhắn, sống lưng tinh tế, còn có bộ ngực bị chèn ép…
Ở trong thương tâm, Lăng Tuyết Mạn hồn nhiên không phát hiện bên cạnh xuất hiện thêm một nam nhân mà nãy giờ nàng chửi rủa! Khóc mệt mỏi liền nhắm mắt lại.
Mạc Kỳ Hàn phục hồi tâm trí trong tiếng thút thít đứt quãng của Lăng Tuyết Mạn, vội ảo não vỗ vỗ cái trán, kéo chăn đắp lên trên người nàng, nhưng này động tác lại thức tỉnh Lăng Tuyết Mạn!
Xoay qua, Lăng Tuyết Mạn nhìn vào cặp mắt đen như mực kia, tức giận vứt chăn ra, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, lạnh lùng nói: “Thả ta đi!”
Mạc Kỳ Hàn hơi mím môi nhặt chăn lên che ở trên người Lăng Tuyết Mạn, nàng giận dữ muốn vứt lại bị hắn chế trụ, giọng nói cực kỳ bình thản: “Nàng biết đó là không thể chuyện!”
“Ta không cần chàng luyến!” Lăng Tuyết Mạn mới vừa ngừng nước mắt giờ lại rơi xuống như mưa, ướt nhẹp gò má.
“Ta cũng không có nghĩ như vậy!” Mạc Kỳ Hàn quỳ một gối xuống, hai tay cầm tay nàng, nhẹ giọng đáp.
Lăng Tuyết Mạn giùng giằng rống giận: “Chàng còn nói không có! Chàng coi ta là cái gì! Ta rốt cuộc là cái gì của chàng!”
“Thê tử kết tóc!” Chăm chú nhìn nàng hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nói ra bốn chữ.
“Tên lường gạt! Khốn kiếp! Cho đến bây giờ còn lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ ta, xem ta là ngu ngốc phải không?”
Lăng Tuyết Mạn liền nhấc chân đá Mạc Kỳ Hàn, hắn không tránh, không động, để cho nàng phát tiết, cũng chưa từng ra tiếng, chỉ là ngưng mắt thật sâu nhìn nàng, đợi nàng đá, hết tức cũng hết khóc, mới dịu dàng nói: “Canh giờ không còn sớm, nên rửa mặt dùng bữa!”
“Dùng cái đầu của chàng, bà cô đây không ăn, không ăn!” Lăng Tuyết Mạn nói xong, hai chữ cuối gần như là hét.
“Nàng không ăn cơm là muốn đói chết sao? Nếu là đói chết tốt nhất là cuốn vào tấm chiếu ném rabãi tha mam, nếu là đói nửa chết nửa sống thì cho dù ta thả nàng, nàng còn sức đi ra kinh thành sao?”
Mạc Kỳ Hàn vừa nói không nhanh không chậm, vừa quan sát biểu tình của Lăng Tuyết Mạn, lại nói:”Nàng cứ ngược đãi mình như vậy, chết đi người nào sẽ đau lòng nàng, nàng không muốn sống chờ xem ai sẽ mang thai long chủng của trẫm sao?”
“Ta không cần ai đau lòng. Đừng quên ta có hưu thư do đích thân chàng viết!” Lăng Tuyết Mạn rưng rưng nói, giọng điệu tràn đầy châm chọc.
“Hưu thư đó ta đã sớm thu hồi rồi, trên người nàng đã không có.” Mạc Kỳ Hàn không tỏ vẻ gì, nói.
“Cái gì? Chàng… chàng gian trá! Chàng trộm lúc nào, trả lại cho ta! Về sau chuyện hôn nhân của chúng ta không liên quan gì nhau!” Lăng Tuyết Mạn tức giận đỏ mặt tía tai, lại dùng hết tức đấm đá.
Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc khẽ cau mày, cố ý nâng khóe miệng lên châm biếm: “Kết hôn đương nhiên được, nhưng nàng nhìn xem nàng bây giờ là bộ dạng gì? Mặt đầy nước mắt, tóc tai bù xù, son phấn không có, môi khô khốc, hai mắt sưng vù, hai gò má lõm xuống, xấu xí như vậy còn có người nhìn sao? Đói gầy thêm chút nữa xem nam nhân nào còn có thể xem trọng nàng.”
“Chàng! Chàng…” Lăng Tuyết Mạn thở gấp, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt khắp người tôn quý, cao nhã, tà tứ cuồng vọng, tuấn mỹ, phải thừa nhận là trên đời vô song! Nhưng giờ phút này nàng thật muốn đánh chết hắn! Hồi lâu Lăng Tuyết Mạn rốt cuộc nói ra một câu: “Được! Bà cô đây liền ăn mặc xinh đẹp theo đuổi nam nhân cho chàng xem! Mạc Kỳ Hàn chàng hãy nghe cho kỹ, chàng không xứng để ta sinh con cho chàng! Ta đi tìm nam nhân khác cho chàng xem!”
Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn lóe lóe, tay buông Lăng Tuyết Mạn ra, đứng dậy lấy ra y phục của nàng, cũng không có nói một câu, chỉ dịu dàng mặc quần áo cho nàng như thường lệ.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không