“Có bí mật, bất quá chỉ có một mình ta biết.” Giọng Lăng Tuyết Mạn nhỏ như muỗi, có chút không yên bất an.
“Hiện tại nói với ta không được sao?” Mạc Kỳ Hàn ôn nhu hỏi.
Lăng Tuyết Mạn cứng đờ, ngẩn ra, lập tức lắc đầu, “Không nói không nói, nói chàng sẽ bị hù chết, cho dù dọa không chết, chàng cũng sẽ không cần ta!”
“Làm sao có thể?” Mày Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt, nắm giữ tay Lăng Tuyết Mạn, trấn an cho nàng yên tâm, “Ta không cần nàng, thì còn cần ai? Chúng ta cùng nhau đã trải qua bao nhiêu sinh tử, tình cảm của ta đối với nàng sâu bao nhiêu, nàng không biết sao?”
“Tình nhân…” Lăng Tuyết Mạn chần chờ, suy nghĩ một chút, lại kiên định lắc đầu, “Không nói, chàng bây giờ nói thật dễ nghe, ai biết sau khi chàng biết bí mật thì như thế nào! Hơn nữa… hơn nữa ta còn chưa biết bí mật của chàng đó!”
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, suy tư sơ qua, nhẹ nhàng cười, “Nàng dùng bữa trước, chút nữa đồ ăn sẽ lạnh.”
“A.”
Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
Đêm dài, màn buông, Lăng Tuyết Mạn như con mèo nhỏ lười nhác núp ở trong lòng Mạc Kỳ Hàn, nhàm chán vẽ vòng tròn trên ngực hắn, hỏi vài vấn đề nhàm chán.
“Tình nhân, vì sao mỗi đêm chàng đều ngủ cùng ta một chút, sau đó canh ba chạy đi, sau đó mới lại trở về? Nửa đêm chàng bận rộn cái gì? Hoàng thượng phái chàng làm cái giữa đêm à?”
Mạc Kỳ Hàn cười, miễn cưỡng trả lời: “Làm chuyện xấu không để người biết, chuyện xấu này làm mệt ta, ha ha, phiền toái!”
“Ách, chàng chỉ trả lời ta cho có lệ thôi!” Lăng Tuyết Mạn bất mãn chu môi.
“Đúng vậy, không trả lời, bởi vì không thể nói cùng nàng.”
“Hừ!”
Lăng Tuyết Mạn tức giận, quăng cái cái ót cho Mạc Kỳ Hàn, một mình hờn dỗi.
“Mạn Mạn, hôm nay nàng thật sự gây náo loạn, đến Thái Hậu cũng kinh động!” Mạc Kỳ Hàn ôm bả vai Lăng Tuyết Mạn, gương mặt nghiêm túc, “Là nàng ném vỏ chuối đúng không? Nàng cố ý muốn Lệ quý phi té đúng không?”
“Đúng vậy, hừ, bọn họ đều cười nhạo ta, đều mắng ta là Phượng Hoàng gãy cánh, nói ta không biết trời cao đất rộng câu dẫn Hoàng thượng, ta chỉ là nổi máu tiểu nhân trêu cợt một chút mấy nữ nhân đê tiện mà thôi, hơn nữa, mấu chốt làm cho nữ nhân đê tiện kia té xuống lại không phải là ta, tại Di Quí Phi kia kìa!” Lăng Tuyết Mạn hừ cái mũi, cực kỳ tức giận.
“Ồ? Vì sao tại Di Quí Phi?” Mạc Kỳ Hàn nghi ngờ hỏi.
Lăng Tuyết Mạn cười ha ha, “Vốn nữ nhân đê tiện kia đạp không đến vỏ chuối, ta đang buồn bực, kết quả Di Quí Phi lại vụng trộm đẩy nữ nhân đê tiện một cái, cho nên ả mới đạp trúng!”
“Thì ra như vậy.” Mạc Kỳ Hàn trầm ngâm một chút, nghiêm mặt nói: “Mạn Mạn, mấy ngày nay nàng ngoan một chút, ban ngày buồn thì đi đến cung Công chúa Nhã Phi chơi, hoặc là đến chỗ Ly Hiên, dù sao không được xung đột với hai quý phi kia, ta muốn bảo đảm bọn họ không gây ra thương tổn cho nàng, rồi thu dọn bọn họ, nàng nhớ kỹ chưa?”
“A? Thu dọn?” Lăng Tuyết Mạn kinh hãi lắp bắp, “Tình nhân, đầu óc chàng không hư đi? Chàng vẫn là tìm cách cầu Hoàng thượng thả chúng ta, hai nữ nhân kia là sủng phi của Hoàng thượng, thời gian này ta nghe nói Hoàng thượng luôn luôn lật thẻ bài của bọn họ, chắc bọn họ đắc ý chết!”
Mạc Kỳ Hàn cười nói: “Đó là làm cho người ngoài xem, Hoàng thượng không thích bọn họ,Hoàng thượng có nữ nhân mình thích, hiện tại vì cục diện chính trị, Hoàng thượng sẽ không trách tội, chính là mấy việc này nàng không thể nói ra, không thể làm hỏng chuyện của Hoàng thượng, biết không?”
“Có ý tứ gì? Hoàng thượng ôm người ta ngủ, lại không thích người ta, là không đúng, hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ! Đàn ông cũng không là đồ tốt!” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt, càng thêm thêm khinh bỉ, trong lòng không khỏi mắng cẩu Hoàng đế nhiều lần.
“Nàng biết cái gì?” Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, “Nàng là lạm dụng lòng tốt, biết không? Lòng tốt đối với cái loại người ác này hữu dụng không? Bị người ác mắng, bây giờ còn thay ác người nói chuyện, thật là nha đầu khờ!”
“Ách… Ta lại choáng váng…” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, đột nhiên nhớ lại một chuyện, vội hỏi:”Tình nhân, ta làm hại nô tài quét tước ngự hoa viên mất tiền lương một năm, làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ hả? Ta đã sai người lấy bạc chuộc tội cho nàng!” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, tức đến dở khóc dở cười, nha đầu này, chính là thiện lương.
“Hì hì, vẫn là Tình nhân tốt, chủ động giúp ta như vậy.” Lăng Tuyết Mạn hài lòng toét môi ra, nở nụ cười một chút, đột nhiên giật mình nhớ đến một vấn đề, lập tức nói: “Tình nhân, nữ nhân Hoàng thượng thích là Liễu Ngô Đồng đúng không? Trời ạ, ta đây nhất định chết rồi! Liễu Ngô Đồng bởi vì ta mà bị nhốt, Hoàng thượng sẽ trả thù ta giúp nàng!”
“Nói bừa cái gì? Suốt ngày chỉ nghĩ vớ nghĩ vẩn!” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn nhăn lại, ôm thiên hạ trong lòng sát hơn một chút, nói giống như cam đoan: “Sẽ không, Hoàng thượng không thích Liễu Ngô Đồng, từ lâu đã không thích.”
“Thật sự?” Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, không hiểu nói: “Vậy hắn thích ai?”
“Bí mật!”
Mạc Kỳ Hàn cười bí hiểm, tiếp tục hỏi thăm, “Mạn Mạn, bí mật của nàng rốt cuộc là cái gì? Ta cam đoan sẽ không bị dọa, cũng sẽ không vì vậy mà không cần nàng, mặc kệ trên người nàng xảy ra chuyện gì, nàng đều là nữ nhân trọn đời này ta yêu nhất mà!”
Lăng Tuyết Mạn trầm mặc, không nói được lời nào.
Mạc Kỳ Hàn tiếp tục dẫn dắt, “Mạn Mạn, nàng cho ta sớm chuẩn bị tâm lý đi, nếu đợi đến đêm động phòng hoa chúc, chúng ta nói nhiều bí mật như vậy, có thể một đêm đều nói không xong, vậy chúng ta làm sao động phòng?”
“Chàng đã động phòng vô số lần!” Lăng Tuyết Mạn lầm bầm một câu.
“Cái đó không giống, động phòng đêm thành thân cảm giác không giống, đó là một đêm tốt đẹp nhất, một đêm đáng nhớ nhất cả đời, nàng cũng đừng làm cho ta tiếc nuối mà!” Mạc Kỳ Hàn giận ngất.
“Ách… Chàng… chàng thật sự muốn biết? Thật sự sẽ không bị dọa, cũng không thể không cần ta sao?” Lăng Tuyết Mạn bất an hỏi.
“Đương nhiên, ta cam đoan, hãy tin ta!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, nói nghiêm túc.
“A, ta ngẫm lại một chút, nên nói thế nào với chàng.” Lăng Tuyết Mạn mím môi, suy tư, mới chậm rãi nói: “Tình nhân, kỳ thực ta cũng không phải Lăng Tuyết Mạn chân chính, phải nói ta là mượn thân thể con gái Lăng Bắc Nguyên sống lại, cũng có thể nói là mượn xác hoàn hồn, dựa theo các nói của người hiện đại chúng ta, là linh hồn xuyên qua thời không, tóm lại, ta không phải là nữ nhân thời đại này, ta đến từ thế kỷ hai mươi mốt, tên thật của ta cũng gọi là Lăng Tuyết Mạn, có thể duyên phận này chính là ông trời an bài đi! Niên đại của ta là sau nơi này, có thể là mấy trăm năm về sau, cũng có thể có thể là mấy ngàn năm về sau, tóm lại nói không rõ, bởi vì chúng ta có vẻ như không phải cùng một thời không, trong lịch sử của chúng ta cũng không có Đại Minh, Nam Chiếu, Bắc Chu, Thiên Tố, ta luôn luôn nghĩ, hẳn là hai thời không song song đi.”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không