“Ách, ta… ta đi cùng… cùng phò mã.” Nhã Phi ưỡn ưỡn ngực, nhưng mà dưới ánh nhìn soi mói của ai kia, chậm rãi cúi đầu, “Mạn Mạn, nàng về Hoán Y Cục đi, ta… ta ngày mai lại chơi với nàng.”
“Hừ hừ! Trọng sắc khinh bạn! Khinh bỉ bọn họ!”
Lăng Tuyết Mạn tức giận nắm chặt hai đấm vung mấy cái ở trước mắt Lâm Mộng Thanh, sau đó phẫn hận phồng má đi!
Phía sau, đám người cũng không ở lại, bao gồm Mạc Ly Hiên cũng không giữ lại, càng không ai dám mở miệng nói chút nữa đưa bữa tối.
Trên người ra mồ hôi, dính chèm nhẹp, Lăng Tuyết Mạn không được thoải mái, trở về nhà, thật sự tìm không thấy nơi có thể tắm rửa, không bồn tắm, không nước ấm, hơn nữa mấy ngày nay không có tắm rửa, nghĩ vậy, càng thêm khó chịu.
Lửa trong lò sưởi đã tắt, trong phòng lại biến thành lạnh lẽo, nhìn sắc trời một cái, rời thời điểm cung Cảnh Hiên vẫn là hoàng hôn, vừa một lát sau đã tối, buồn bực thở dài, nghĩ thầm, cố chịu tới ngày mai, đi qua cung Nhã Phi tắm rửa.
Bụng giống như lại đói…
Haiz –
Cãi nhau, nam nhân đáng chết kia đoán chừng là không tới, vẫn là nghĩ biện pháp lấp đầy bụng mình đi.
Lăng Tuyết Mạn bò lên giường, lục thùng gỗ của nàng, quyết định tìm chút thứ đến ngự thiện phòng, hối lộ ngự trù đổi bữa tối, mở rương ra, Lăng Tuyết Mạn tính toán tài sản của nàng, vừa khẽ đếm, sắc mặt lập tức thay đổi!
Thiếu một chiếc trâm Thúy Ngọc, đó là nợ đánh bạc Nhị Vương gia bại dưới tay nàng, còn thiếu một cái vòng vàng Ngũ Vương gia cho, trên vòng tay còn điêu khắc hoa đào tinh xảo, là sau khi bọn họ cùng đi biệt viện của Ngũ Vương gia ở ngoài thành xem xong hoa đào, Ngũ Vương gia tìm người làm cho nàng!
Đáng chết! Từ ngày chuyển vào đến này, nàng đặt thùng ở trên giường, không hề mở ra, nhiều chuyện lung tung làm nàng quên mất bảo bối!
Đôi mắt híp híp, lập tức hừ lạnh một tiếng, có thể là ai trộm? Không phải là rõ ràng sao? Mỗi ngày đều là Lý ma ma, Lưu ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan quét tước phòng ở cho nàng, người khác cũng không dám vào, hừ, quả thực dám trộm đồ cyar nàng, nàng khiến bọn họ chết khó coi!
Ôm thùng cắn răng nửa ngày, Lăng Tuyết Mạn lại âm thầm tính toán nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi cười đắc ý, nàng muốn đào hố, chôn ba nữ nhân kia!
Nhưng, đêm nay nên làm cái gì bây giờ?
Trước lo cho cái bụng rồi mới tính tiếp, tùy tiện cầm một cái lắc tay bạch ngọc, Lăng Tuyết Mạn liền đi ra ngoài.
Nhưng, mới vừa đến cửa Hoán Y Cục, liền thấy “Vô Giới” từ xa cầm theo hộp đựng thức ăn!
Lăng Tuyết Mạn quay tròn con mắt, hơi suy nghĩ một chút, xem xét nam nhân kia, sau đó xách váy chạy như về hướng ngược lại, đôi mắt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, khẽ nguyền rủa một tiếng “Đáng chết!” Chậm rãi bước theo sau, hắn cũng muốn nhìn xem, nha đầu chết tiệt có này thể chạy tới chỗ nào!
Chạy đi một hơi không nghỉ, Lăng Tuyết Mạn cũng không biết phương hướng, chính là chạy lung tung, không ngờ chạy thẳng vào trong đội ngũ đại nội thị vệ đối diện đến, một gã thị vệ mới ra tiếng mắng một câu, “Lớn mật! Làm sao…” Liền bị một thị vệ khác vội vàng bụm miệng, vừa chỉ nam nhân từ từ đến ở phía sau, thị vệ vội khom người ôm quyền, “Bái kiến Vô Giới đại nhân!”
“Miễn lễ!”
Mạc Kỳ Hàn nhè nhẹ nói một tiếng, vẫy vẫy tay cho đại nội thị vệ rời đi.
Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển trừng mắt một cái, sau đó tiếp tục chạy, quá Bích Liễu Khê, qua Ngự Hoa viên, rốt cục, chạy hết nổi rồi!
Một trận nói chuyện loáng thoáng truyền đến, Lăng Tuyết Mạn dựng lỗ tai lên.
“Ta nghe nói Lệ quý phi nương nương sáng nay ngã bệnh, ho khan không ngừng, đêm nay lại không thể thị tẩm! Hình như Hoàng thượng lật thẻ bài của Di Quí Phi nương nương, cung nữ cung Trường Nhạc rất phấn chấn đó!”
“Bất quá buổi chiều Hoàng thượng tự mình đi cung Vĩnh Ninh thăm Lệ quý phi! Còn cho thiệt nhiều thiệt thứ, đối với Lệ quý phi rất là sủng ái đó!”
“Hiện tại sao có thể đến phiên các quý nhân được Hoàng thượng sủng hạnh chứ? Hiện tại Hoàng thượng vừa kế vị không bao lâu, bận rộn chính sự, nghe nói buổi tối thường xuyên phê tấu sớ đến đêm khuya! Nhiều nhất chỉ có thể sủng hạnh hai vị quý phi đi!”
“Có thể làm nữ nhân của Hoàng thượng thật tốt, Hoàng thượng anh tuấn bất phàm, tài cán danh chấn chín châu, quả nhiên là cực phẩm trong nam nhân!”
“Đúng vậy đúng vậy, Hoàng thượng…”
“Chỉ tiếc Tứ Vương phi của chúng ta thành cung nữ, bất quá xem ra nàng sống thật vui vẻ, chắc là có thể nghĩ thông suốt a!”
“Sao không nghĩ thông chứ? Vương gia, công chúa, ngự tiền thị vệ đều đi cùng nàng, Tam Vương gia lại vì nàng quỳ ở trong đống tuyết, lại cùng đối lập với Lệ quý phi, nàng có thể không cao hứng sao?”
“Haiz, Nhị Vương gia cùng Lăng Tuyết Mạn không phải cấu kết sao? Nàng ta thật đúng là lả lơi ong bướm, đồng thời câu được vài vị Vương Gia…”
Thanh âm càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, Lăng Tuyết Mạn ôm ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nói Lệ quý phi, Di Quí Phi, Hoàng thượng cái gì nàng mặc kệ, Nhưng dám bịa đặt nàng!
Ba cung nữ từ từ đi tới, một người tinh mắt thấy được Lăng Tuyết Mạn, hai người kia lập tức ngậm miệng, ba người cuống quít chọn đường vòng rời đi.
“Haiz! Trở về!”
Lăng Tuyết Mạn tức oa oa kêu to, nhưng, cũng không thể tính sổ với người ta!
Ánh mắt thoáng nhìn lung tung, lại nhìn đến nam nhân đáng chết kia đứng cách nàng ba trượng, nhìn nàng không chớp mắt, mà chỗ hắn đứng, hẳn là cũng nghe đến chuyện linh tinh cung nữ mới vừa rồi nói.
Lăng Tuyết Mạn không kịp nghĩ nhiều lắm, xoay người chạy nữa, dù sao hôm nay nàng chính là không gặp nam nhân kia!
Hừ! Không nói xin lỗi, không nói “Ta yêu nàng”, không ăn nói khép nép dỗ nàng, muốn chuyện tốt, không có cửa đâu!
Nhưng vừa chạy, lại đụng phải một cỗ kiệu!
“Lớn mật! Dám va chạm kiệu của Di Quí Phi nương nương, người đâu, bắt!”
Một tiếng khiển trách vang lên, lập tức có hai thái giám xông lên bắt cánh tay Lăng Tuyết Mạn, bẻ về sau!
“A-”
Lăng Tuyết Mạn quát to một tiếng, đau nhăn mày, “Buông ta ra! Ta không cố ý!”
Một câu nói xong, hai thái giám cầm tay của nàng đột nhiên đồng thời kêu thảm một tiếng, ngã ở trên mặt đất, ôm cổ tay đau đớn kinh hãi xem chung quanh, “Ai? Người nào? Đi ra!”
“Xảy ra chuyện gì?” Màn kiệu bị nhấc lên, lộ ra một gương mặt kiều diễm động người, thấy thế lập tức trách mắng: “Nô tài lớn mật! Bản cung nhận lệnh đi đến cung Đế Hoa, dám đụng vào bổn cung! Bắt ả!”
Lại có thái giám vọt tới, Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, cuống quít hô to, “Cứu mạng a!”
Vừa kêu, có thái giám nhận ra nàng lập tức dừng, một tên trong đó quay người lại, dè dặt cẩn trọng trả lời: “Bẩm Di Quí Phi nương nương, đây là Lăng cung nữ của Hoán Y Cục!”
“Cái gì?” Bạch Tử Di ngẩn người, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn một chút, đột nhiên cười lên, “Thì ra người tới chính là Lăng Tuyết Mạn đại danh đỉnh đỉnh a! Hôm qua, đánh Lệ quý phi chính là ngươi?”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không