Lăng Tuyết Mạn ôm chăn nệm để lệ trên ghế trong hướng Hoán Y Cục, sau đó nằm lên nhắm mắt dưỡng thần phơi nắng.
Một canh giờ trước.
“Truyền khẩu dụ của hoàng thượng…”
“Cung nữ Hoán Y Cục Lăng Tuyết Mạn ngày trước xúc phạm cung quy, trẫm phạt ba ngày đóng cửa suy nghĩ, bây giờ biểu hiện tốt, được phóng thích! Khâm thử!”
Bị giọng vịt đực của Từ An đâm thủng màng nhĩ, Vô Giới liền mở cửa, Lăng Tuyết Mạn từ trên giường quỳ xuống nền gạch lạnh như băng tạ ơn, “Nô tỳ tạ hoàng thượng khai ân! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Về sau đừng phạm sai lầm nữa, lúc này trưởng thân Vương cùng trưởng công chúa bảo vệ ngươi, hoàng thượng mới khai ân. Lăng cung nữ chúng ta nói đến thế thôi, tự giải quyết cho tốt!”
Từ An không lạnh không nhạt nói xong quay người. Vô Giới cùng hai đại nội thị vệ đi theo, sau đó đi ra ngoài.
Mà Lăng Tuyết Mạn tạ ơn xong, đứng dậy cùng đi theo ra khỏi cửa phòng, mắt thấy đến Vô Giới lập tức kich động kêu: “Vô Giới ca ca!”
Cái tiếng kêu này làm kinh ngạc Từ An cùng tất cả các thái giám thị vệ bên trong Hoán Y Cục, mà kinh nhất là Vô Giới!
Trên mặt Vô Giới rõ ràng lập tức mất tự nhiên, gian nan nuốt nước bọt, chậm rãi xoay người lại, nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Lăng… Lăng cung nữ, có việc gì vậy?”
“Vô Giới ca ca!”
Lăng Tuyết Mạn chạy đến, mặt khuôn mặt nhỏ nhắn tản ra phong thái như ánh mặt trời, ngẩng đầu lên nhìn Vô Giới, hưng phấn nói: “Vô Giới ca ca ca đi đâu vậy?”
“Ta ta đi gặp hoàng thượng phục lệnh a!” Nhịp tim Vô Giới tăng nhanh, gương mặt tuấn tú khẽ đỏ, lúng túng có chút cà lăm.
“Ừ, vậy ca ở nơi nào, ta nghĩ lúc nhàm chán có thể đi tìm ca chơi được không?” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt mong đợi, tình nhân nói để cho nàng tùy tiện chơi, vừa hay nhìn thấy Vô Giới, nàng liền không nhàm chán rồi!
Vô Giới hơi mím môi chần chờ, “Lăng… Lăng cung nữ, ta là Ngự Tiền Thị Vệ bên cạnh hoàng thượng, chỉ sợ không có thời gian chơi với nàng, lại nói nàng… nàng là nữ nhi, Vô Giới là nam tử, sợ rằng… không tiện…”
“Ai nha, cái gì không tiện? Trước kia chúng ta ở Tứ Vương phủ không phải thường đá cầu sao? Chỉ là quản gia nói ca đi về quê có việc, ta đã không gặp ca hơn một năm, bây giờ cuối cùng đã gặp, có phải bởi vì ta là cung nữ nên ca sẽ không để ý ta phải không?” Lăng Tuyết Mạn có chút tức giận mở miệng quở trách.
“Không đúng, không đúng, ta…” Vô Giới đáng thương giờ phút này lại khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lời nói không có lạc: “Không có, ta không có, chỉ là ta… ta thật sự bận rộn chăm sóc bên cạnh hoàng thượng, sợ rằng không phân thân ra được…”
“Nha, cái hoàng thượng này thật đáng ghét! Hắn có nhiều thị vệ thì không thể thả cho ca một ngày nghỉ sao?” Lăng Tuyết Mạn đen khuôn mặt nhỏ nhắn. Đối với ông chồng trước này, cao hứng là tốt rồi, mất hứng liền muốn mắng, cho nên giờ phút này không khống chế được…
Chỉ nghe Từ An “Khụ khụ!” hai tiếng, nói: “Lớn mật! Lăng cung nữ ngươi muốn càn rỡ sao?”
“Ách, ta… ta đâu có nói cái gì.” Lăng Tuyết Mạn bị kinh hãi, dưới tình thế cấp bách, không chút nghĩ ngợi bắt hai tay của Vô Giới, đáng thương nói: “Vô Giới ca ca cứu ta a!”
“Ừ… Cái đó…” Cổ họng Vô Giới rất là gian nan lăn lộn, ánh mắt kịp chạm đến cặp cánh tay trắng nõn kia mà có chút phát run, chủ tử mà biết… Nghĩ đến hậu quả, Vô Giới quả quyết rút cánh tay của mình về, sau đó theo bản năng lui về phía sau một bước, hắng giọng, chắp tay nói: “Từ công công giúp đỡ chuyện này Vô Giới sẽ vô cùng cảm kich!”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn lập tức hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Từ An, cười nói: “An An, lỗ tai ngươi bị bệnh lãng tai đúng không? An An thái giám dàn xếp lần nữa được không?”
Từ An như mắc nghẹn một quả táo ở trong cổ họng, tức đỏ mặt, khóc không phải khóc, cười không phải cười, cuối cùng xoay lưng đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Chúng ta lãng tai cái gì cũng không nghe được, Lăng cung nữ ngày sau cần ăn nói cẩn thận!”
“Được!” Lăng Tuyết Mạn kich động nhảy cao ba thước, phất tay với Từ An một cái, hắng giọng hô:”An An, hẹn gặp lại! Thay ta vấn an hoàng thượng một chút a!”
Từ An suýt nữa ngã trên mặt đất, tiểu thái giám bên cạnh vội đỡ, sau đó bọn họ chạy trối chết ra khỏi Hoán Y Cục.
Sắc mặt Vô Giới cũng không cách nào hình dung được, thấy Từ An đi, vội vàng xoay người sải bước đi theo, chỉ sợ chậm nửa bước sẽ bị Lăng Tuyết Mạn bắt được!
Vậy mà Lăng Tuyết Mạn lập tức hô: “Vô Giới ca ca, hôm nay trở về ca làm cho ta quả bóng bằng dây mây, ngày mai ta tới tìm ca lấy nha!”
“Rầm!”
Vô Giới đụng đầu vào cửa Hoán Y Cục, một tay che cái trán, vội vã chạy mất!
Đều đi hết, Lăng Tuyết Mạn cũng chán chường!
Nhìn bên trong viện, tất cả thái giám cung nữ Hoán Y Cục đều xem nàng giống như quái vật, gồm cả Trương chấp sự, Lý ma ma, Lưu ma ma.
Lăng Tuyết Mạn chép chép mồm, buồn bực nói: “Đều nhìn ta làm gì? Nên làm gì thì làm cái đó đi!”
Trương chấp sự dĩ nhiên là không dám nói nhiều, tình hình trước mắt này làm hắn bị hồ đồ rồi. Hoàng thượng tức giận, bỏ Lăng Tuyết Mạn, nhưng Tam Vương gia, trưởng thân Vương, trưởng công chúa cũng coi Lăng Tuyết Mạn như bảo bối. Tựa như hiện tại, hắn không cách nào hiểu rõ thánh ý nữa, nhìn nàng mới vừa rồi thân thiện cùng ngự tiền tam phẩm thị vệ, hắn liền quyết định để tùy vị bà cô kia muốn làm gì thì làm. Nếu hắn không cẩn thận sẽ chọc trúng tổ ong vò vẽ!
Lý ma ma cùng Lưu ma ma, Thiệu Tiểu Lan cũng là hồ đồ rồi. Trong tình huống không rõ ràng lắm, họ cũng không dám tới chọc Lăng Tuyết Mạn.
Những thái giám cung nữ khác tất nhiên cúi đầu tản ra, vội đi làm việc của mình.
Lăng Tuyết Mạn nhắm mắt dưỡng thần xong, thật sự nhàm chán liền mở mắt nhìn khắp mọi nơi, hô:”Lâm Nhi! Lâm Nhi!”
Trần Lâm Nhi vội bưng thau y phục tới, lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Lăng cung nữ, nàng tìm ta à?”
“Ai nha, tiếng Lăng cung nữ này khó nghe chết, nàng gọi ta Mạn Mạn là tốt rồi!” Lăng Tuyết Mạn cau mày bất mãn nói.
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không