Mạc Kỳ Hàn cùng lúc bắt đầu nói nhỏ vào lỗ tai hai nàng, “Ái phi, trẫm đang hôn miệng nàng, mặt của nàng, cổ của nàng, sau đó hôn lên trước ngực của nàng…”
Trước mắt dần dần xuất hiện cảnh tượng chân thật, Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân dần dần kich động, vì hình ảnh họ cùng hoan ái với hoàng thượng mà vui mừng đỏ bừng mặt, rên rỉ, bị huyễn thuật cùng hồn dược khống chế tâm thần, hình ảnh hư ảo như khắc sâu vào trong đầu của bọn họ.
Hồi lâu rốt cuộc chuyển hình ảnh vào trí nhớ xong, Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân cũng trầm trầm ngủ mê đi. Mạc Kỳ Hàn đặt hai người xuống, nhìn Xuân Đường Thu Nguyệt nói: “Các ngươi nên ở chỗ nào lưu lại dấu vết gì thì lưu, lúc các ngươi hầu hạ Cốc trắc phi cùng Tôn trắc phi có lẽ đã thấy qua.”
Xuân Đường Thu Nguyệt khẽ cắn môi chần chờ, sau đó gật đầu một cái, “Nô tỳ hiểu.”
Mạc Kỳ Hàn cùng Thường ma ma đi ra ngoài, Mạc Kỳ Hàn thở khẽ, hướng ra ngoài trầm giọng nói:”Từ An!”
Từ An đáp một tiếng, đóng cửa lại khom người nói: “Hoàng thượng, nô tài ở đây!”
“Lấy lụa trắng đưa cho Vô Cực Vô Giới bảo bọn hắn rỉ máu làm lạc hồng!” Mạc Kỳ Hàn nói xong, mắt nhìn đôi tay, ánh mắt hiển lộ chán ghét không thể nghi ngờ, vô cùng không vui cộng thêm một câu, “Sự tình đã xong xuôi, chuẩn bị nước, trẫm muốn rửa tay!”
Từ An không nói một lời, gật đầu, sau đó khom người thối lui.
Quế ma ma cười hì hì, đôi tay ôm ngực nói: “Hàn tiểu tử, con vẫn không buông tha Vô Cực Vô Giới a!”
“Đó là đương nhiên, nếu là hai người bọn họ chịu vì trẫm phân ưu, trẫm cũng không cần phải phiền toái như vậy!” Mạc Kỳ Hàn trợn mắt, “Cho nên chuyện cắt ngón tay hiến máu coi như là trẫm trừng phạt bọn họ!”
Thường ma ma cùng Quế ma ma hung hăng liếc mắt xem thường.
Thường ma ma chính là Hoa Mai bà bà dịch dung giả trang, mà Quế ma ma là Thiên Cơ lão nhân giả trang.
Mạc Kỳ Hàn cười với Hoa Mai bà bà, bất ngờ quỳ xuống, nghiêm túc nói: “Sư mẫu, xong việc rồi, trẫm sẽ trả sư phụ lại cho ngài!”
Câu “sư mẫu” làm Hoa Mai bà bà xúc động, vội đỡ Mạc Kỳ Hàn, “Hàn tiểu tử, con là hoàng đế, không thể quỳ trước bà lão ta a!”
“Không, sư phụ là đại ân nhân của trẫm, cùng với trẫm tình như phụ tử, sư mẫu cũng vậy, cho nên trẫm quỳ lạy sư phụ sư mẫu là chuyện phải làm, chỉ cần sư mẫu cùng sư phụ có thể phu thê đồng tâm, trẫm liền yên tâm!” Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc nói.
Hoa Mai bà bà vui mừng gật gật đầu, “Được, được, Hàn tiểu tử, con hãy yên tâm đi, ta và sư phụ con sẽ không tranh đi cãi lại, chúng ta quý trọng ngày giờ sau này.”
Thiên Cơ lão cũng cười, “Đúng vậy a, Hàn tiểu tử, sư phụ vẫn chờ công chúa của con!”
“Ha ha! Chỉ cần Mạn Mạn đồng ý, trẫm không có vấn đề gì!” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười lên.
“Ách, xem ra hai ta còn phải lấy lòng nha đầu kia!” Thiên Cơ lão chép chép mồm buồn bực méo miệng.
“Ha ha…”
Đang lúc nói đùa, Từ An rất nhanh liền trở lại, từ trong tay áo lấy ra hai khối lụa trắng dính máu đỏ tươi, “Hoàng thượng, đã chuẩn bị xong.”
“Ừ.”
Mạc Kỳ Hàn nhận lấy, đi về phía màn, nhấc lên nhìn vào, “Xuân Đường Thu Nguyệt, được rồi, đừng tạo quá nhiều dấu vết.”
“Dạ, hoàng thượng!”
Hai người thở hổn hển nhìn hai kiệt tác tím bầm, thật sự không biết là nên khóc hay nên cười. Họ đáng thương vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ nha…
Xuân Đường sợ hãi hỏi: “Hoàng thượng, tụi nô tỳ còn phải làm cái gì?”
“Đem hai khối vải tơ này đặt phía dưới bọn họ, hai canh giờ sau lại nhắc nhở trẫm.” Mạc Kỳ Hàn đưa lụa trắng tới, dặn dò.
“Dạ, tụi nô tỳ sẽ không trễ giờ.”
“Được, trẫm đi.”
Ra ngoài, Mạc Kỳ Hàn như có chút suy nghĩ, cau mày bước chầm chậm đi về phía trước. Hai nha đầu này đi theo hắn nhiều năm, hắn cũng không thể để cho bọn họ làm gái lỡ thì đi theo hầu hạ hắn đi.
Có lẽ…
Khóe môi hiện lên thoáng cười, Mạc Kỳ Hàn bước nhanh hơn.
Từ An hầu hạ Mạc Kỳ Hàn rửa tay ba lần, lúc này mới cảm thấy không quá ghê tởm, thoả mãn gật gật đầu, “Được, Từ An, coi chừng nơi này.”
“Nô tài tuân chỉ!”
“Hàn tiểu tử, thuốc này sư phụ bào chế rất nhiều, tất cả đều để lại cho con. Lần sau con có thể tự làm được chưa?” Thiên Cơ lão lôi bọc thuốc lớn trong ngực đưa tới, có chút bận tâm hỏi.
“Trẫm đã thuộc cách sử dụng rồi.” Mạc Kỳ Hàn nói
“Tốt lắm, trời sáng sư phụ ra cung.”
“Để Vô Cực đưa sư phụ sư mẫu!”
Thời điểm trở về trong mật thất, Lăng Tuyết Mạn đã ngủ say, trong màn lụa truyền đến tiếng hít thở đều đều của nàng, Mạc Kỳ Hàn nhẹ bước đi tới, ngồi xuống, bàn tay khẽ xoa dung nhan say ngủ của nàng, bên môi bất giác nâng lên nụ cười cưng chiều.
Cúi người nhẹ nhàng hôn ở trên trán nàng, sau đó cởi áo ra, ôm nàng, mới vừa lòng nhắm mắt lại ngủ say sưa.
Hai canh giờ sau, Xuân Đường tới, Mạc Kỳ Hàn từ trong giấc mộng giùng giằng đứng dậy, không mặc áo khoác, chỉ mặc quần áo trong màu vàng kim, liền đi vào tẩm cung, phiền não trừng mắt Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di vẫn ngủ mê man, sau đó mới nằm xuống ở giữa bọn họ.
Theo như quy củ, bất kỳ phi tần cũng không thể ở tẩm cung hoàng thượng quá canh ba, cho nên đến gần canh ba, Mạc Kỳ Hàn trở lại ngủ. Không tới một khắc, liền có giọng nói của Từ An ở bên ngoài vang lên, “Khởi bẩm hoàng thượng, canh giờ đã đến, đưa hai vị nương nương hồi cung!”
“Ừ.” Mạc Kỳ Hàn lười biếng đáp một tiếng, sau đó kêu: “Ái phi, ái phi”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không