“Vậy sao?” Hai chữ, tựa như từ trong hàm răng nặn ra, mặt Mạc Kỳ Hàn như dính vào sương lạnh, nhìn Vương thái y, nặng nề khạc ra ba chữ, “Lui ra đi!”
“Dạ, vi thần cáo lui!” Vương thái y như được tha chết, vội vàng hành lễ lui ra.
Không lâu sau, từ trong cung Đế Hoa truyền ra tiếng hô giận dữ của Mạc Kỳ Hàn, bên ngoài cung, đại nội thị vệ đứng nghiêm, tất cả thái giám cung nữ đều sợ hãi cúi đầu!
“Càn rỡ! Chỉ là một cung nữ đê tiện của Hoán Y Cục, trưởng thân Vương lại tự mình đón vào cung Cảnh Hiên, là muốn bị lây bệnh sao?”
“Hoàng thượng bớt giận!”
“Người đâu! Lập tức truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho trưởng thân vương đưa Lăng Tuyết Mạn về Hoán Y Cục, giam lỏng trong phòng! Vô Cực, phái người trông chừng nghiêm, không có lệnh của trẫm, không được thả người, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần Lăng Tuyết Mạn! Nữ nhân cả gan làm loạn như thế, trẫm muốn ả tự sinh tự diệt!”
“Dạ, hoàng thượng, nô tài tuân chỉ!”
Tiếng rống giận dữ dần dần bình tĩnh, Vô Cực dẫn theo hai đại nội thị vệ vội vã ra khỏi cung Đế Hoa, đi tới cung Cảnh Hiên.
Ban đêm, vô số người bởi vì hoàng thượng giận dữ mà tim gan run sợ, đứng ngồi không yên!
Danh tiếng lại một lần nữa nhắm thẳng vào cái người vang danh khắp Đại Minh đã từng là Tứ Vương phi, bây giờ là cung nữ Hoán Y Cục…Lăng Tuyết Mạn!
Không lâu sau, một cỗ kiệu đã đi ra khỏi cung Cảnh Hiên, màn kiệu che kín, do thị vệ nhất đẳng cận thân hoàng thượng – Vô Cực mang theo Đại Nội Thị Vệ đưa Lăng Tuyết Mạn về Hoán Y Cục, nhốt vào trong phòng, sau đó toàn bộ ở lại ngoài cửa trông chừng!
Mà cùng lúc đó, Mạc Ly Hiên đi trong gió lạnh, hướng cung Đế Hoa, cầu kiến hoàng thượng, quỳ xuống đất xin tội.
Trong tẩm cung, Từ An cho thái giám cung nữ đóng cửa lui ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn vội nói: “Hiên nhi mau dậy đi!”
“Tạ phụ hoàng!”
Mạc Ly Hiên đứng lên, nhìn Mạc Kỳ Hàn vội la lên: “Phụ hoàng, mẫu thân sốt lợi hại, hài nhi đã đút thuốc hạ sốt cho ngài ấy, thái y nói phải dùng nước ấm tắm rửa cho mẫu thân, còm chườm băng giúp lui nhiệt, chuyện tắm rửa còn chưa kịp…”
“Trẫm!” Mạc Kỳ Hàn cắt đứt, cau mày nói: “Hiên nhi, mấy ngày nay trẫm sẽ chăm sóc mẫu thân con, từ ngày mai, mỗi ngày sau khi lâm triều con sẽ tới cung Đế Hoa cầu cạnh xin tội, còn có hoàng cô Nhã Phi của con cũng gọi theo, cầu xin cho mẫu thân con, trẫm liền có lý do danh chánh ngôn thuận thả người.”
“Dạ, phụ hoàng, Hiên nhi hiểu!” Mạc Ly Hiên gật đầu.
“Được, Hiên nhi trở về đi thôi.”
“Dạ, Hiên nhi cáo lui!”
Bên trong tẩm cung, vừa qua một phen quát tháo, Mạc Ly Hiên rũ đầu đi ra khỏi cung Đế Hoa, một bộ dáng như đưa đám.
“Vô Giới! Từ An!” Mạc Kỳ Hàn hướng ra ngoài hô.
Hai người vén rèm vào, “Hoàng thượng, nô tài ở đây!”
“Vô Giới, ngày mai về Tứ Vương phủ một chuyến, mang Xuân Đường Thu Nguyệt vào cung.”
“Nô tài tuân chỉ!”
Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, ánh mắt vừa tỏ ý, Từ An hiểu ý, liền lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, nô tài hầu hạ ngài đi ngủ!”
Xoay người, Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng đi về phía chỗ sâu nhất bên trong tẩm cung, Từ An mở cơ quan ra, Mạc Kỳ Hàn đi vào mật thất, lại mở ra một cái cửa khác, sau đó lắc mình tiến vào trong đường hầm.
Trong đường hầm còn chưa hoàn toàn sửa xong, dạ minh châu chiếu sáng chưa có lắp vào, Lý Công Tượng đang đẩy nhanh tốc độ nghe được tiếng bước chân, nhanh chóng đứng dậy, nến chiếu sáng, thấy là Mạc Kỳ Hàn, cả kinh vội nói: “Tham kiến hoàng thượng!”
“Thắp nến cho trẫm!”
Mạc Kỳ Hàn nói đơn giản một câu, liền bước nhanh về phía trước, Lý Công Tượng cuống quít giơ nến đi theo sau lưng, nửa khắc đồng hồ sau, không còn đường để đi, dừng ở trước một vách tường đá, Lý Công Tượng tiến lên khởi động cơ quan, giống như vách tường vô âm, không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, Mạc Kỳ Hàn lắc mình vào, mím chặt môi, cầm lấy áo choàng trên vai hắn bọc lại thân thể nhỏ xinh vẫn đang ngủ mê man còn trên giường, êm ái ôm lấy, sau đó vào đường hầm, bước nhanh trở về.
Từ An lại đem đèn cung đình tiến vào, Vô Giới đã chuẩn bị xuống thùng tắm cùng nước ấm, khối băng, vài lò sưởi, Mạc Kỳ Hàn nhẹ đặt Lăng Tuyết Mạn trên giường, trầm giọng phân phó: “Từ An, hai canh giờ sau lại đem thuốc hạ sốt tới, nhớ, là thuốc trị ho cho trẫm, hiểu không?”
“Dạ, nô tài hiểu rõ!” Từ An lập tức cúi đầu đáp.
Mạc Kỳ Hàn lại nói: “Vô Giới, ngày mai trở về bảo Xuân Đường đem toàn bộ áo ấm của nương nương vào.”
“Dạ, hoàng thượng!”
“Tốt lắm, toàn bộ lui ra bên ngoài coi chừng, chờ lệnh!”
Cửa mật thất chậm rãi đóng lại, cách mấy ngày gặp nhau, không có vui mừng, chỉ có đau lòng cùng lo lắng.
Mạc Kỳ Hàn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì phát sốt trở nên đỏ hồng, giơ tay lên khẽ xoa mặt của Lăng Tuyết Mạn, tâm phỏng đến khó nhịn, như xương mắc trong cổ họng,”Mạn Mạn, thật xin lỗi… Là ta để cho nàng chịu khổ… Mạn Mạn…”
Trong mơ mơ màng màng, làm như nghe được thanh âm của tình nhân, Lăng Tuyết Mạn ngọ nguậy,”Tình… Tình nhân…”
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Hàn nửa mừng nửa lo, hơi cúi thân ôm lấy đầu Lăng Tuyết Mạn, kich động, lời nói không có mạch lạc, “Mạn Mạn, là trẫm, không, là ta… ta là tình nhân của nàng a! Mạn Mạn, mở mắt nhìn ta được không?”
“Mạn Mạn…”
Lăng Tuyết Mạn đang ngủ mê man có trong nháy mắt thanh tỉnh, rồi lại rất nhanh ngủ thiếρ đi, mặc cho Mạc Kỳ Hàn kêu thế nào cũng không mở mắt.
Mạc Kỳ Hàn đau xót, trên má có nước mắt nóng bỏng chảy xuống, không chần chờ nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ áo của Lăng Tuyết Mạn, xõa tóc nàng rà, êm ái ôm lấy, đặt vào trong thùng tắm.
Vén tay áo long bào lên cao, Mạc Kỳ Hàn cầm lấy khăn dịu dàng lau thân thể trắng nõn của Lăng Tuyết Mạn, rất ít khi hắn có thể thấy thân thể nàng vào lúc có ánh sáng chiếu xuống, ngày trước chỉ có cảm giác bằng tay, chỉ nhớ rõ có một lần hắn tới vào lúc nàng đang tắm rửa, hắn mới nhìn lén lần đầu, nhưng lại chưa bao giờ như hiên tại, có thể không cố kỵ chút nào thưởng thức thân thể mềm mại của nàng, lại phát giác, thân thể của nàng là đẹp như vậy, nhẵn nhụi như sứ trắng, lung linh hấp dẫn…
Ánh mắt không kìm hãm được dời về phía ngực của nàng, bụng của nàng, chỗ riêng tư dưới thân thể của nàng, trong mũi nóng lên, Mạc Kỳ Hàn vội ngửa đầu, “Đáng chết, lại muốn chảy máu mũi rồi!”
Ngừng một lát, Mạc Kỳ Hàn lại cúi đầu xuống, khóe miệng co quắp, vừa tiếp tục lau cho Lăng Tuyết Mạn, vừa lẩm bẩm, “Mạn Mạn, nàng thật là một tiểu yêu tinh! Thời điểm không thấy rõ thân nàng, đã khiến bản công tử mê mẩn, khi thấy rõ ràng, bản công tử cũng đi tong rồi, đời này liền thua trên người nàng rồi! Nhanh hạ sốt tỉnh lại cho trẫm, sớm sinh cho trẫm một long chủng, sinh nó ra, các huynh đệ của trẫm sẽ chết tâm, là trẫm an tâm được!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không