“Trưởng thân Vương xin cứ nói!” Từ An không đứng dậy, cung kính hỏi.
“Từ công công đã biết, Bổn Vương coi Lăng Tuyết Mạn như mẹ đẻ, lần này thân phận bị loại bỏ, tình mẫu tử cũng khó có thể chặt đứt, vì thế hôm nay bản Vương đã thỉnh tội với phụ hoàng, nói rõ nguyên nhân, phụ hoàng đáp ứng Bổn Vương, cho Bổn Vương chút thời gian, cho nên, hiện tại xin Từ công công giao Lăng Tuyết Mạn cho Bổn Vương mang đi, được không?” Mạc Ly Hiên mỉm cười, chậm rãi nói.
Từ An ngẩn người, chần chờ sơ qua, vội chắp tay nói: “Dạ, nô tài giao Lăng cung nữ cho trưởng thân Vương!”
Nói xong, Từ An nạt nhỏ hai người Đại Nội Thị Vệ kia: “Còn không mau thả người!”
“Dạ!”
Mạc Ly Hiên đưa một cái ánh mắt, hai người cung nữ vội vàng tiến lên đỡ Lăng Tuyết Mạn, Từ An cùng Đại Nội Thị Vệ hành lễ cáo lui, liền vội bước đi vòng hướng cung Phượng Thần.
“Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên kêu gấp một tiếng, vội vươn tay dò lên trán Lăng Tuyết Mạn, nhất thời đổi sắc mặt, “Trời ạ! Sao nóng như vậy!”
“Hồng Ngọc, lập tức đi Thái Y Viện truyền thái y đến Cung Cảnh Hiên!”
“Dạ, trưởng thân Vương!”
“Tử Lan, giúp một tay!”
Mạc Ly Hiên thật nhanh phân phó xong, nắm tay Lăng Tuyết Mạn choàng lên vai nó, hơi dùng sức cõng Lăng Tuyết Mạn, cung nữ Tử Lan vội vàng dùng tay giúp chống đỡ, hai người bước nhanh đi tới cung Cảnh Hiên.
Bóng đêm càng sâu nồng, tối đến đưa tay không thấy được năm ngón, một hồi cuồng phong đột nhiên đánh tới, nhánh cây xào xạc vang dội.
Cung Cảnh Hiên.
Lăng Tuyết Mạn được an trí ở tẩm cung Mạc Ly Hiên, ngủ ở trên giường lớn mềm mại ấm áp, đầu hôn mê càng sâu, toàn thân nóng bỏng, đại não một hồi thì thanh tỉnh, một hồi không cảm giác chút nào, mí mắt từ lúc té xỉu vẫn không có mở ra.
“Thái y, mẫu thân của ta như thế nào?” Mạc Ly Hiên vội vàng hỏi.
Vương thái y trực viện Thái Y tối nay chẩn mạch cho Lăng Tuyết Mạn, lại vạch mí mắt nàng nhìn một chút, mới nói: “Thưa trưởng thân Vương, Lăng cung nữ bị lạnh, cho nên mới sốt cao, hạ quan bốc phương thuốc cho nàng uống, mặt khác dùng nước ấm tắm rửa cho nàng, trên trán dùng khăn bọc khối băng giúp hạ sốt, chỉ cần hạ sốt, điều dưỡng hai ngày nữa là không sao rồi.”
“Được, phiền toái Vương thái y rồi!” Mạc Ly Hiên gật đầu một cái, “Tử Lan, cùng Vương thái y đi lấy thuốc, sắc xong lập tức đưa tới.”
“Dạ, nô tỳ đi ngay!”
Vương thái y chắp tay, “Hạ quan cáo lui!”
Mạc Ly Hiên ngồi ở bên giường, khổ sở, ánh mắt lập tức liền đỏ, nước mắt lưng tròng, nhẹ nâng tay Lăng Tuyết Mạn áp vào trên mặt, liều mạng đè nén tâm tình, giọng nói nghẹn ngào không cách nào ẩn nhẫn, “Mẫu thân, mới một buổi chiều, con lại không có chăm sóc tốt ngài, con thật sự đáng chết, lúc ngài ngủ con nên vào trong phòng coi chừng, mẫu thân!”
“Vương gia, khối băng lấy ra rồi!”
Hồng Ngọc đưa khăn gói kỹ khối băng tới, Mạc Ly Hiên nâng tay áo lên lau nước mắt, nhận lấy nhẹ chườm lên trên trán Lăng Tuyết Mạn, không quay đầu lại, nhẹ giọng phân phó: “Chuẩn bị nước cùng thùng nước tắm.”
“Dạ, Vương gia!”
Cung Đế Hoa.
Hạ Lệ Nhân đỡ Mạc Kỳ Hàn nằm xuống ở trên giường, vừa ân cần tự mình châm trà, vừa nắn vai đấm chân cho Mạc Kỳ Hàn, không muốn rời đi.
“Vô Cực, phái người truyền thái y tới đây!” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt phân phó, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Lệ Nhân, dịu dàng nói: “Lệ Nhân, trẫm có chút mệt mỏi, thời gian cũng không sớm, nàng trở về điện Ỷ Hà đi ngủ đi!”
“Hoàng thượng! Lệ Nhân bồi hoàng thượng một lát, long thể hoàng thượng khó chịu, Lệ Nhân khó an trong lòng a!” Hạ Lệ Nhân làm nũng ngồi ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, dẩu môi ân cần nói.
Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nổi lên khí lạnh, lại mau đảo qua rồi biến mất, chỉ khẽ cau mày, “Lệ Nhân, nghe lời, đêm trước sắc phong không trở về cung, nếu để Thái hậu biết, không hay! Thái hậu thích nữ tử đoan trang thanh tao lịch sự làm hoàng hậu, nàng cũng không thể bị coi là kém hơn Tử Di a! Ngày mai trẫm sai người lấy cho nàng mấy thứ đồ trang sức, trang điểm cho tốt, để trẫm thấy một Lệ Nhân càng xinh đẹp hơn được chứ?”
“Hoàng thượng, Lệ Nhân biết sai rồi, cám ơn hoàng thượng ban ân điển với Lệ Nhân, Lệ Nhân sẽ không để cho hoàng thượng thất vọng!” Hạ Lệ Nhân vội cười, đứng dậy hạ thân một cái, “Lệ Nhân cáo lui!”
Mạc Kỳ Hàn cười, khẽ vuốt cằm.
Hạ Lệ Nhân đi ra khỏi tẩm cung, nụ cười dần dần biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó, gương mặt tuấn tú lo lắng, ánh mắt lạnh lùng, cùng hai quả đấm nắm chặt.
Từ An lại vội vã trở về từ Phượng Thần cung, vừa vào tẩm cung, liền đi tới quỳ xuống trước mặt Mạc Kỳ Hàn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, nương nương đã được trưởng thân Vương đón vào cung Cảnh Hiên rồi!”
“Làm không tệ! Từ An, nương nương bị bệnh rất nghiêm trọng phải không?” Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt lông mày, từ trên ghế đệm đứng lên, trầm giọng hỏi.
“Hồi hoàng thượng, nô tài không biết, nhưng nương nương đã bất tỉnh, nói vậy… nói vậy…”Từ An không dám nói tiếp, đầu lại không tự chủ cúi thấp mấy phần.
“Đáng chết!”
Mạc Kỳ Hàn khẽ nguyền rủa một tiếng, cất bước liền muốn đi ra ngoài, Từ An cả kinh, cuống quít ôm lấy chân Mạc Kỳ Hàn, vội vàng đè ép giọng nói: “Hoàng thượng lần này vừa đi, không phải là nói cho người khác biết nương nương là xương sườn mềm của ngài sao? Hoàng thượng nhẫn nại đi, nghĩ biện pháp rồi hãy đi!”
Thân thể Mạc Kỳ Hàn chấn động, dừng bước, đóng chặt mắt lại, đúng vậy, hắn phải nhẫn nại, một khi khiến Mạc Kỳ Minh nhìn ra hắn là tình nhân của Mạn Mạn, Mạn Mạn càng thêm đứng ở đầu gió ngọn sóng rồi!
“Hoàng thượng, thái y đến rồi!”
Vô Cực Vô Giới đi vào, đem Vương thái y đi vào.
“Vi thần tham kiến hoàng thượng!”
“Bình thân!”
“Tạ hoàng thượng!”
Mạc Kỳ Hàn trở nên tỉnh táo, mặt khôi phục lạnh lùng, xoay người lại ngồi xuống, đưa cổ tay ra,”Vương thái y, trẫm có thể cảm lạnh rồi, có chút ho khan.”
“Dạ, vi thần chẩn mạch cho hoàng thượng!”
Vương thái y vội cung kính tiến lên, động tác êm ái chẩn mạch cho Mạc Kỳ Hàn, xong, rút tay về nói:”Khởi bẩm hoàng thượng, thân thể ngài không có gì đáng ngại, vi thần bốc thuốc trị ho, hoàng thượng dùng đúng hạn hai ngày sẽ không sao.”
“Vương thái y, tối nay Thái Y Viện có mấy người trực?” Mạc Kỳ Hàn kéo ống tay áo xuống, nhàn nhạt hỏi.
“Hồi hoàng thượng, tổng cộng ba người, trừ vi thần, còn có hai người chế thuốc.” Vương thái y vội khom người trả lời.
“Mới vừa nãy, cung Cảnh Hiên truyền thái y hả?” Mạc Kỳ Hàn lại hỏi.
Vương thái y cả kinh, vội đáp: “Dạ, hoàng thượng, vi thần mới từ Cung Cảnh Hiên tới đây, nghe nói hoàng thượng truyền đòi, liền theo thị vệ Vô Cực tới!”
“A? Trưởng thân Vương từ trong tay Từ An nhận cung nữ Hoán Y Cục Lăng Tuyết Mạn, lại vẫn truyền thái y cho ả?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mắt lại, giọng nói càng thêm lạnh lùng, “Vương thái y, cung nữ kia bệnh gì?”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không